Đúng là Khang Mẫn! Tiêu Tân vén mái tóc dài ướt sũng, lộ ra khuôn mặt đã trắng nhợt của nàng. Hắn lập tức nhận ra được gương mặt đã nở nụ cười xưa kia, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng hắn cũng mang được người lên đến đây. Đưa tay thử dò xét hơi thở và mạch đập của Khang Mẫn. Như hắn đã lo lắng, nàng không còn hơi thở, ngay cả tim cũng không còn đập nữa.
“Khang Mẫn, em không thể chết được!”
Tiêu Tân hét lớn, không chút do dự vạch áo Khang Mẫn ra. Nay lập tức, một đôi tuyết lê trắng noãn cao vút và hai điểm hồng đập vào mắt hắn. Vào lúc này, trong đầu hắn chỉ tồn tại hai chữ “ Cứu người”, căn bản bất chấp tất cả, hết sức quả quyết thi hành phương pháp “hô hấp nhân tạo”, tiến hành sơ cứu đối với Khang Mẫn.
Một lần lại một lần hắn áp tay lên ngực kích thích nhịp tim, một lần lại một lần hô hấp nhân tại, dù Tiêu Tân áp dụng bất cứ phương pháp nào, Khang Mẫn vẫn không hề tỉnh lại.
“Khang Mẫn, em mau tỉnh lại cho anh!” Tiêu Tân vừa hét lên, vừa bấn loạn sơ cứu.
Năm phút đồng hồ trôi qua, trong lòng Tiêu Tân dần dần nguội lạnh. Dựa vào những gì hắn biết, nếu một người trong khoảng thời gian dài như thế không có nhịp tim và hô hấp, vùng đại não sẽ thiếu dưỡng khí nghiêm trọng và dẫn đến cái chết. Cho dù bây giờ dùng điện áp làm tim đập, cũng....đã quá trễ. Nhưng, Tiêu Tân vẫn không hết hy vọng. Hắn không chấp nhận để Khang Mẫn cứ như thế mà ra đi. Hắn còn chưa hỏi nàng, vì sao lại nói như thế, tại sao, tại sao nàng lại nói là chưa từng nói lỗi với hắn?
Ngay trong thời khắc này, Tiêu Tân chợt nhớ đến dị năng của mình. Ngay cả lão Trầm gãy xương còn có thể bình phục, nhất định có thể cứu sống được Khang Mẫn. Vừa nghĩ đến đó, Tiêu Tân lập tức giơ hai tay lên, đồng bộ như nhau, triển khai tiến hành cứu Khang Mẫn.
Trong phút chốc, hắn “Nhìn” sơ qua toàn thân Khang Mẫn. Dựa theo sự chỉ dẫn của Linh cảm, tay trái đặt trên đỉnh đầu, điều chỉnh nhiệt độ thần hỏa phượng hoàng đến mức mà cơ thể có thể tiếp nhận được, sau đó từ từ dẫn vào não. Đi qua vỏ não và từng sợi máu nhỏ trong não, kích thích sức sống của từng tế bào trong não. Tay phải hắn đặt tại ngực trái của Khang Mẫn, dùng một luồng thần hỏa phượng hoàng thứ hai để kích thích trái tim, bắt buộc nó phải co bóp. Kéo máu lưu dẫn tuần hoàn, liên tục không ngừng dẫn truyền máu nuôi dưỡng đại não.
Cuối cùng, tim của Khang Mẫn đã từ từ bắt đầu tự động đập, một cái rồi hai cái, ba cái, từ từ trái tim đã đập trở lại như bình thường, ổn định và nhịp nhàng.
Thành.. thành công rồi!
Trong lòng Tiêu Tân mừng như điên. Ngay lúc đó. Tiêu Tân rốt cục cũng có một quyết định cho mình..”Mặc kệ Khang Mẫn có lỗi hay không, mình sẽ tha thứ cho cô ấy.”
Không biết đã bao lâu, trong miệng Khang Mẫn phát ra tiếng ho sặc sụa. Một ít nước tràn ra từ khóe miệng, sau đó nàng liên tiếp ọc ra từng ngụm từng ngụm. Cặp mắt xinh đẹp đang chậm rãi mở ra.
“Từ trên cao như thế nhảy xuống, có phải...mình đã chết rồi hay không?”
Khang Mẫn bỗng nhiên nhớ từ từ từng chuyện đã xảy ra, vẻ mặt nàng vẫn hoảng hốt như cũ. Khi nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, nàng chợt hiểu ra.
Qua một hồi lâu. Khang Mẫn cũng đã tỉnh táo lại phần nào. Dưới ánh trăng sáng, sắc mặt của nàng tái nhợt đau lòng. Vì toàn thân áo quần ướt đẫm nên nàng cảm thấy từng trận rét lạnh, không ngừng run rẩy. Lúc này, nàng chợt phát hiện ra áo của mình đã bị “một ai đó” cởi ra, nàng lập tức đoán được “kiệt tác” này là do ai đó làm.
“Sao anh lại cứu em?” Khang Mẫn nói nhưng trong mắt nàng lạnh lùng không kể xiết.
Tiêu Tân cười khổ, hắn đối với tốc độ hồi phục của Khang Mẫn thập phần bội phục, hắn dịu dàng nói.
-Khang Mẫn. Chúng ta vừa thoát qua một kiếp, có thể không nói về vấn đề này được không?
Khang Mẫn đồng ý gật đầu, nàng bỗng phát hiện mình đang ở trong vòng tay cứng cáp và cuộn tròn nằm gọn trong lòng ngực của hắn.
Ngay giờ phút này, trong đáy lòng nàng bộc phát nên một tiếng thở dài thật sâu. Bởi vì nàng bỗng phát hiện ra, sự ương ngạnh lạnh lùng của mình đã biến mất không còn tăm hơi, nàng thầm nghĩ nếu được nằm trong vòng tay ấm áp và vòng ngực rắn chắc này của hắn, nàng nguyện không cần đi đâu nữa cả.
Tiểu Sở, anh là một tên xấu xa! Vì sao đã rời xa lâu như vậy, em vẫn không thể quên được anh?
Một giọt nước mắt lạnh như băng chảy qua khóe mắt nàng nhẹ vàng vuốt ve đôi má tái nhợt vì lạnh. Khang Mẫn khép đôi mắt xinh đẹp lại, gắt gao dựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, cảm thụ hơi ấm và từng nhịp tim.
Trái tim bồng bột của nàng đập loạn cả lên.
Anh cố ý thay dung đổi mạo, chẵng lẽ anh thật sự không muốn gặp lại em? Anh nhẫn tâm đối xử với em như thế, vì sao lại còn cứu em cơ chứ?
Tình cảm trong lòng Khang Mẫn lay động. Nước mắt lặng yên chảy dài, không biết tên bại hoại này đang đưa nàng đến nơi nào.
-Xin lỗi, cho hỏi nơi này còn phòng hay không?
Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp, xa lạ, nhưng thật quen thuộc. Trời ạ, anh ấy mang mình đến khách sạn! A, tại sao lại như thế?
“Ba!” Cửa phòng mở ra, ánh đèn nhu hòa rọi vào đôi mắt. Chẳng biết vì sao, Khang Mẫn đột nhiên có cảm giác nàng đã về đến nhà. Cảm giác này làm cho nàng cảm thấy mê hoặc, và không biết bây giờ phải làm như thế nào.
“Nhanh đi tắm nước nóng đi!! Anh đi lấy thuốc cho em.” Âm thanh dịu dàng lần nữa vang lên bên tai của nàng.
Bước vào buồng vệ sinh, Khang Mẫn cởi áo quần đã sớm ướt đẫm ra, cầm lấy vòi sen tưới lên cơ thể, để mặc cho dòng nước tinh khiết rửa sạch thân thể mình.
Ở dưới dòng nước lạnh như băng, sau khi lên được bờ cát, cơ thể của nàng sớm đã lạnh đi. Trải qua một thời gian không ngắn, toàn thân của nàng rốt cục cũng ấm áp lên được phần nào.
Chiếc gương mờ mịt hơi nước treo trên tường, Khang Mẫn đưa tay lau đi, bên trong hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ.
Thời gian trôi qua thật mau, nàng đã bỏ qua một thời tuổi trẻ. Một cô gái hai mươi lăm tuổi, không thể so sánh được với những cô gái tuổi còn trăng tròn. Nhưng , năm tháng vô tình vẫn chưa tác động lưu lại một dấu vết gì đến vẻ tươi trẻ của nàng. Nhan sắc vẫn mặn mà xinh đẹp như xưa, cặp ** phong mãn đầy đặn ngạo nghễ vươn lên, không hề có dấu hiệu của sự lão hóa. Làn da mềm mại trơn mịn, khóe mắt không một nếp nhăn. Gương mặt này...đôi mắt này so với ngày xưa không khác nhau là bao, nhưng bóng dáng Khang Mẫn năm xưa đã chết. Từ khi Tiểu Sở ra đi, nàng đã thoái lòng nản chí, đóng kín tâm tư của chính mình.
Tiểu Sở, anh là ngôi sao xấu của đời em!! Vì sao khi tim em bình lặng, anh lại xuất hiện làm lòng em dậy sóng, khi tình em đang rực cháy anh lại lạnh lùng đẩy em đi?
Anh xuất hiện, mang đến hy vọng cho em, hay anh muốn đẩy em vào vực sâu của địa ngục? Ngay khi lúc em muốn chết, vì sao anh lại cứu em? Chẳng lẽ anh muốn em sống đau khổ cả đời hay sao?
Lệ rơi đầy mặt nàng, khóc nấc không thành tiếng. Chiếc gương trên tường lại một lần nữa bị sương mờ bao phủ, cuối cùng hình dáng nàng trong gương đã bị lu mờ hoàn tòan.
-Khang mẫn. Em tắm xong chưa?
Ngoài cừa vang lên tiếng gọi của Tiêu Tân, mơ hồ mang theo vẻ lo lắng. Khang Mẫn vội vàng đáp lại một tiếng, nàng dùng khăn mặt lau khô nước mắt, sau đó lau khô tóc và thân thể, quấn khăn tắm quanh người.
Tiêu Tân đứng đợi ở ngoài gần nửa ngày, thấy Khang Mẫn cuối cùng cũng đi ra, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nữ nhân này làm cho hắn vừa yêu vừa hận, lại không thể nói ra nữa lời oán trách.
“Uống hai viên thuốc cảm này. Sau đó uống bát thuốc này.” Tiêu Tân nhìu mày, nhẹ giọng dặn dò.
Khang Mẫn liếc nhìn hắn một cái, thành thành thật thật làm theo lời hắn.
Lúc này, Tiêu Tân đã tắm rồi, hơn nửa vừa thay một bộ quần áo ngủ, so với bộ dạng chật vật như vừa rồi dễ nhìn hơn nhiều. Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Hắn đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, trên mặt không còn dấu vết mệt mỏi.
“Này, thay đồ ngủ đi, ngủ thật ngon. Anh đem đồ đi giặt. Sáng mai là có thể mặc được.” Đưa cho nàng một bộ quần áo ngủ mới, Tiêu Tân nhẹ nhàng nói, bứơc vào trong phòng vệ sinh lấy đồ ướt, xoay người chuẩn bị bứơc ra ngoài.
“Sau khi anh đem quần áo đi giặt, có thể đến đây một chút được không?” Phía sau vang lên tiếng nói yếu ớt.
Bước chân chợt khựng lại trong giây lát, sau đó hắn tiếp tục bước đi. Tiêu Tân không gật đầu, nhưng Khang Mẫn biết, biết hắn đã đồng ý. Từ lúc đi học, hắn vẫn như thế. Thời gian đã trôi qua nhiều năm như thế, thói quen của hắn vẫn chưa từng thay đổi!
Không bao lâu sau. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Khang Mẫn mở của ra. Tiêu Tân lẳng lặng đi vào. Lẳng lặng tìm đến một cái ghế và ngồi xuống.
Lúc này, Khang Mẫn đã pha sẵn ấm nước nóng. Nàng cầm lấy siêu nước châm cho hắn một ly trà, Sau đó dịu dàng nâng ly đưa cho hắn.
“Cám ơn!” Tiêu Tân nhận ly trà, nói nhỏ một câu.
Hai chử "cám ơn" , Khang Mẫn sao đột nhiên có cảm giác xa lạ quá, giống như mình đang đối diện với một người chưa từng quen biết. Tiểu Sở, dung mạo thay đổi, liệu chăng tình cảm của anh dành cho em cũng đã thay đổi rồi hay không? Cũng có thể do em tự tác đa tình, sở dĩ anh cứu em, xuất phát từ áy náy chăng?
“Em không phải là có chuyện muốn nói với anh sao?” Trải qua nữa ngày như vậy, Tiêu Tân đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Hắn đang chờ nàng kể. Cho dù là thật hay giả, là tốt hay xấu, hắn điều đã chuẩn bị đón nhận.
Khang Mẫn nâng ly trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, tìm một ít ấm áp trong đó. Nhưng giờ lòng nàng chỉ còn lại một thế giới lạnh lẽo. Dòng nước ấm chỉ làm ấm cơ thể không thể làm ấm được con tim đang dần băng giá của nàng.
“Hai năm trứơc, ba em bị nhiễm trùng đường tiết niệu!” Khang Mẫn đột nhiên nói.
Tiêu Tân kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoàn toàn không thể tin được những gì mình nghe. Vì sao trước giờ vẫn không nghe nàng nói đến? Chẵng lẽ........?
Trên mặt Khang Mẫn không có một chút biễu tình nào, giống như nàng đang kể chuyện của một người khác. Trong ánh mắt vụt qua một tia bi thương nhàn nhạt, nhưng rất nhanh chóng biến mất.
“Anh cũng biết, mẹ của em đã mất từ sớm, ba chẳng qua chỉ là một kế toán nho nhỏ, tiền lương một tháng không quá 1 ngàn khối. Vì chi cho em lên đại học, trong nhà chẳng còn được bao nhiêu; mà em, lúc ấy đi làm đã hai năm, lương tích tụ chỉ vẻn vẹn hai vạn khối. Vì để duy trì điều trị thuốc men nàng đã vay mượn tất cả những ai có thể, chỉ duy nhất không hề nói cho bạn học, và cả anh.”
“Vì sao em lại không nói cho anh biết?” Tiêu Tân ngẩng đầu lên nhìn nàng với gương mặt tràn đầy vẻ tức giận.
Sắc mặt Khang Mẫn vẫn bình tĩnh như cũ, tiếp tục kể câu chuyện của mình.
-Nói cho anh biết thì sao? Giải phẫu cần 20 vạn, lấy năng lực của anh và em, căn bản chỉ là muối bỏ biển, nói? Chẳng có tác dụng gì. Cũng chỉ làm anh thêm lo lắng, chi bằng tự em tìm biện pháp, rồi..em tìm được Đỗ Hải.
Nói đến đây, Khang Mẫn cười cười tự giễu nói.
-Một người không thể nói dối, một khi tập nói dối sẽ lòi ra. Em muốn vay tiền của Đỗ Hải, hắn đưa ra một yêu cầu hơi quá phận. Hắn muốn em bên cạnh hắn ba ngày, trừ việc lên giường thì mọi việc điều phải đáp ứng hắn. Ba ngày sau, hắn sẽ cho em mượn 20 vạn. Em cam chịu, cắn chặc răng mà đồng ý. Tự nhủ rằng, chỉ cần bồi tiếp hắn ăn cơm chiều, mọi chuyện điều sẽ qua.
Bỗng nhiên, Khang Mẫn lớn tiếng cười, trong giọng cười mang theo chua xót và bi phẫn.
-Anh có thấy mắc cười hay không. Sau khi Đỗ Hải Xuyên cùng em ăn cơm xong, chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên xuất hiện. Chỉ nói một cậu, phá hỏng tất cả các kế hoạch cua em.
“Em!” Tiêu Tân đau khổ bắc đắc dĩ.
Một tiễn nan đảo anh hùng hán,
Dương chí lạc bách dã mại đao.
**
Vào giờ khắc này, Tiêu Tân chỉ biết im lặng mà nghe, hắn không thể suy nghĩ nhiều hơn. Hắn ngàn vạn lần không thể ngờ đến, sự thật....lại như vậy. Khang Mẫn thật sự không có lỗi với hắn, ngựơc lại chính hắn mới có lỗi với nàng.
Âm thanh Khang Mẫn tiếp tục vây quanh vang vọng trong tai hắn. Mỗi một từ, một chữ càng làm tăng thêm sức nặng tâm lí và lòng áy náy, giống như một thanh đao chậm rãi cứa vào tim, thống khổ, đau đớn đến nghẹt thở, tê tâm liệt phế.
“Vài ngày sau, anh xảy ra chuyện, em chỉ nghĩ anh đã chết. Anh đã ra đi, nhưng em còn ở lại, em còn phải cứu cha mình.” Khang Mẫn lau đi dòng nước mắt trên mặt, tiếp tục nói.” Khi em đi tìm Đỗ Hải Xuyên, hắn đã thay đổi điều kiện thành đáp ứng hôn nhân với hắn, nếu không một đồng cũng không cho mượn.”
Một lần nữa lệ ướt mi Khang Mẫn, khóc không thành tiếng.
-Vì 20 vạn, em bán đứng cơ thể em và một năm... một năm thanh xuân. Nhưng số mệnh, cuộc đời quá trớ trêu. Sau khi ba em làm phẫu thuật không lâu, ông khong thể chạy trốn khỏi tử thần...ông qua...qua đời vì tai nạn xe.”
Nói đến đây, gần đóng màn những ký ức. Khang Mẫn dần dần bình tĩnh trờ lại, tiếp tục kể.
-Một năm sau, Đỗ Hải Xuyên đúng hẹn ly hôn với em. So với trước kia, hắn còn có tình người hơn môt chút. Bất quá như thế cũng tốt, em không còn thiếu nợ một ai nữa. Đây, tất cả những chuyện đã xảy ra.”
Sau khi kể xong mọi chuyện, Khang Mẫn đứng dậy, âm thanh lạnh lùng lại vang lên.
-Chuyện cũ đã xong! Giờ mời anh đi ra, em muốn nghỉ ngơi.!
“Khang...Mẫn~~!!” Tiêu Tân muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Giờ phút này, trong lòng của hắn có hàng vạn câu nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, hắn chỉ có thể đứng dậy...đi ra khỏi phòng.