• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi phát xong lời thề, Hoa Phỉ Nhi rốt cục cảm thấy mỹ mãn, vốn mặc kệ Tiêu Tân suy nghĩ cái gì. Tóm lại, đối phương rơi vào trong tay nàng, thì cũng giống như Tôn hầu tử rơi vào lòng bàn tay Phật tổ, đời này nếu muốn đào thoát, quả thật chính là mơ tưởng.

Lúc này, Hoa Phỉ Nhi cuối cùng nhớ ra chính sự, nhìn Mộ Dung Thanh Tư nói: “ Chị họ, buổi hẹn là mấy giờ?”

“ Năm giờ chiều.” Mộ Dung Thanh Tư không hề nghĩ ngợi liền trả lời, lập tức nhìn đồng hồ. Bây giờ là hai giờ mười lăm phút, tựa hồ còn sớm một chút, vì thế nói: “ Còn có một chút thời gian, không bằng chúng ta đi shoping, sau đó mới đi.”

“ Hay oa!” Hoa Phỉ Nhi lập tức hân hoan nhảy nhót, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, vui vẻ nói: “ Đi dạo phố xong, em đi với hai người.”

Mộ Dung Thanh Tư hơi sửng sốt, lập tức tỏ vẻ đồng ý: “ Như vậy cũng tốt, có em cùng đi, hiệu quả khẳng định rất tốt.”

Hoa Phỉ Nhi khanh khách nở nụ cười: “ Nhớ tới bộ dáng của tên kia, em có chút gấp không muốn đợi.”

Mộ Dung Thanh Tư tự nhiên hiểu rõ em họ có nhiều thủ đoạn, không khỏi cảm thấy bi ai cho kẻ sắp gặp mặt kia. Em họ ra ngựa, dễ dàng giải quyết. Có nàng đi ra, hơn nữa thêm Tiêu Tân làm bảo hiểm, tên không may kia hôm nay cứ chờ mà khóc đi!

Lúc này, biểu tình của Hoa Phỉ Nhi rất cổ quái, đôi mắt to xinh đẹp chuyển vòng, trên đỉnh đầu như ló ra hai chiếc sừng màu xanh trong suốt, trên gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười mỉm của ác ma.

Hắc! Hắc! Hắc! Ước hội hôm nay, thật sự làm cho người ta phi thường...Chờ mong.

Bởi vì Hoa Phỉ Nhi lái xe thể thao, nên Mộ Dung Thanh Tư để lại xe mình trong gar a, đi nhờ xe em họ. Thân là người phối hợp biểu diễn, Tiêu Tân vẻ mặt buồn bực ngồi ở phía sau, nửa ngày cũng không nói chuyện.

Hoa Phỉ Nhi cùng chị họ ở phía trước líu ríu nói nửa ngày, lúc này mới phát hiện Tiêu Tân biến thành câm điếc, rất bất mãn nói: “ Người quái dị, sao anh không nói lời nào?”

Mộ Dung Thanh Tư thông cảm tâm tình của Tiêu Tân, ở một bên nói xen vào: “ Phỉ nhi, sao em còn gọi hắn là người quái dị?”

Hoa Phỉ Nhi le lưỡi ra, nũng nịu nói: “ Ngại quá, em nhất thời quen miệng.”

Đang muốn sửa lời, nàng lại nói: “ Hay gọi hắn là người quái dị tốt hơn, vừa dễ gọi, lại cho thấy em rất xinh đẹp.”

“ Khoác lác!” Mộ Dung Thanh Tư nhịn không được trêu chọc. Nhưng nói thật, bộ dạng của em họ thật sự rất đẹp, trời sinh một bộ dáng mỹ nhân bại hoại, dáng người so với mình càng hoàn hảo. Cô nàng này hiện tại đã đẹp tới câu hồn đoạt phách, trưởng thành nhất định càng khó diễn tả.

Tâm tình Hoa Phỉ Nhi hiển nhiên rất tốt, vừa lái xe vừa lẩm bẩm hát, đem vị chuẩn bạn trai ngồi phía sau ném ra sau đầu. Lúc này, nàng phát hiện chị họ luôn nhìn nàng, cười nói: “ Chị họ, em biết bộ dạng của mình rất được, kỳ thật chị cũng không kém a! Chẳng qua là kém hơn em một chút.”

Mộ Dung Thanh Tư gương mặt hờn dỗi, liếc nhìn Hoa Phỉ nhi: “ Chị nói em nha, em thật sự là rất quá phận! Có ai giống như em nói chị mình như vậy sao?”

Hoa Phỉ Nhi cười hì hì nói: “ A a, vừa rồi là em nói giỡn. Kỳ thật chị họ còn đẹp hơn em, giống như tiên nữ trên trời. Lấy tuyệt thế mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành của chị, người theo đuổi hẳn là không trăm cũng là một ngàn nha?”

Kỳ thật, người theo đuổi của Hoa Phỉ Nhi cũng không hề ít. Từ khi vào sơ trung, mỗi ngày nàng nhận được vô số thư tình, mà nàng mỗi ngày đều đem lá thư tình đi dán trên bảng thông cáo của trường. Thế cho nên có một thời gian, trong ngăn kéo của nàng không còn lá thư tình nào nữa. Nhưng cũng không lâu lắm, phương thức theo đuổi như tro tàn cháy sáng, xuất hiện đủ loại, đủ mọi trò thăng cấp khó tin. Vì thế chiêu số kia của Hoa Phỉ Nhi cũng không còn dùng được. Nhưng đối với những người đeo đuổi, vị thiên tài tiểu ma nữ lại có đủ loại phương thức đi chỉnh người, khiến cho trong trường học mỗi ngày đều có chuyện kinh ngạc buồn cười không ngừng. Hoa Phỉ Nhi đồng học cũng coi như không thẹn trở thành nhân vật phong vân có danh hiệu “ tiểu ma nữ”, tên hiệu làm người ta nghe thấy liền biến sắc.

Nghe được lời của em họ, trên gương mặt nàng không khỏi nổi lên ý lo lắng. Với mỹ mạo của nàng, người đeo đuổi đương nhiên không ít, nhưng từ trung học cho tới bây giờ, ngoại trừ lần thất bại của mối tình đầu, vốn không ai khiến cho nàng để ý. Nam nhân hiện tại, vừa nhìn thấy mỹ nữ hai mắt liền tỏa ánh sáng, vốn không có một ai đáng tin.

Hoa Phỉ Nhi đối với chị họ của mình cũng thật hiểu rõ, nhìn thấy cảm xúc của nàng không tốt, lập tức nghĩ sang nói chuyện khác.

“ Chị họ, em nghe nói chị đã tìm được bạch mã hoàng tử rồi?”

“ Làm gì có!” Mộ Dung Thanh Tư lập tức phủ nhận.

Hoa Phỉ Nhi cười hắc hắc, liếc mắt vào kính chiếu hậu nhìn Tiêu Tân một cái, hướng chị họ mở trừng hai mắt. Mộ Dung Thanh Tư nhìn thấy biểu tình thần bí của em họ, lập tức hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì, gương mặt ửng hồng nói: “ Tiểu ma nữ, uổng cho chị vẫn luôn thương em, lại dám lấy chị ra trêu đùa!” Nói xong, nàng nhịn không được vươn bàn tay trắng nõn, chọt lét Hoa Phỉ Nhi.

“ Phỉ nhi nào dám chứ! Tôn kính chị còn không kịp nữa là!”

Hoa Phỉ Nhi nhanh miệng cầu xin tha thứ: “ Chị họ, đừng làm rộn, em đang lái xe, coi chừng đụng người ta.”

Mộ Dung Thanh Tư thu hồi tay mình lại, tức giận nói: “ Em đụng gì đó còn ít sao? Nếu chị nhỡ rõ, người nào đó mới học biết lái xe nửa năm trước, lập tức xuất hiện những tai nạn xe cộ tới mười lăm lần, trong đó đâm chết một con mèo, làm tàn phế hai con chó, làm gãy ba cột điện…”

Vừa nói xong, Mộ Dung Thanh Tư dùng ngón tay chỉ vào đầu mình. Hoa Phỉ Nhi thấy nếu để chị họ còn nói tiếp, chẳng phải đem toàn bộ chuyện xấu của nàng nói ra hết, vội vàng tấp xe vào ven đường, duỗi tay bịt kín miệng chị họ.

Ước chừng qua nửa phút, Mộ Dung Thanh Tư rốt cục giãy ra, từng ngụm thở hổn hển, đứt quãng nói: “ Hoa Phỉ Nhi, em nghĩ muốn mưu sát chị nha! Hừ, không ngờ dùng sức mạnh như vậy!”

Hoa Phỉ Nhi đắc ý dào dạt nói: “ Nhìn xem chị về sau còn dám nói xấu em không. Hắc hắc, chị đó, cẩn thận cho tương lai gả không ra đi.”

“ Em mới là gả không ra đó.” Mộ Dung Thanh Tư thẹn quá thành giận, giương nanh múa vuốt đánh tiếp.

Hoa Phỉ Nhi sớm có phòng bị, mở cửa xe bỏ chạy. Mộ Dung Thanh Tư làm sao chịu bỏ qua, không để ý xe còn trên đường cái, vây quanh xe thể thao điên cuồng đuổi theo, nếu không phải bị ô tô chạy ngang qua thiếu chút nữa đụng phải, không biết khi nào mới có thể dừng lại.

Tiêu Tân ở trên xe nhìn hồi lâu, nhìn thấy hai nữ nhân huyên náo thật kỳ cục, nhịn không được nói: “ Uy, một ngàn con vịt chết, hai người nháo đủ rồi chưa?”

“ Một ngàn con vịt chết?” Đại tiểu mỹ nữ nhất thời sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ đối phương, hai miệng một lời kêu to: “ Anh nói ai là một ngàn con vịt chết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK