• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Long Tàm lột xác hóa rồng?

Diệu Tiên Nhân muốn đợi lúc chúng lột xác hóa rồng rồi thuần phục để mình sử dụng, mặt khác Cửu Thải Long Tàm cũng là tài liệu tốt khó tìm dùng để luyện chế pháp bảo.

Rồng? Chung Sơn không cần hai con tằm này hóa rồng mà thậm chí hắn còn muốn giết chúng. Chung Sơn muốn cặp Cửu Thải Long Tàm này chết vì hắn chỉ cần xác của chúng mà thôi, chẳng qua bây giờ chưa phải là lúc bởi vì tơ tằm còn chưa đủ nhiều.

- Anh Lan, đi tìm một cái hộp gỗ, ta muốn mang chúng đi.
Chung Sơn nói.

- Dạ.
Anh Lan lập tức gật đầu nói, sau đó chạy ra khỏi mật thất.

Chung Sơn chậm rãi đi đến góc kia rồi lật tay một cái, tất cả Không Linh Châu đều bị Chung Sơn thu lại.

- Linh nhi, cô có biết Không Linh Châu này ở đâu ra không?
Chung Sơn quay đầu nhìn Thiên Linh Nhi hỏi.

Thiên Linh Nhi lúc này đang trợn to mắt nhìn Cửu Thải Long Tàm với vẻ mặt tò mò thì nghe thấy Chung Sơn hỏi liền lập tức quay đầu lại nói:
- Ta cũng không biết rõ ràng lắm, chẳng qua nghe cha ta nói Không Linh Châu hay còn gọi là “Thiên Địa Hồng Lô” là vật do trời ban, cứ trăm năm một lần thiên địa ban thưởng thì lúc đó cường giả khắp nơi tự động thu lấy là được.

- Ặc?
Lông mày Chung Sơn nhăn lại. Trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, vật trời cho? Thiên Địa Hồng Lô?

Ngay sau đó, Anh Lan đem tới một cái hộp gỗ không lớn nhưng cũng vừa đủ để chứa Cửu Thải Long Tàm, hơn nữa Anh Lan còn tìm được một cái chăn có thể cuộn hộp gỗ lại để đeo lên người.

Trữ vật thủ trạc có thể chứa vật nhưng không thế chứa vật sống nên lúc trước Diệu Tiên Nhân mới không đem nó bỏ vào trữ vật thủ trạc.

Nhìn vào hai bảo vật cực kỳ hiếm thấy trong thiên địa này, trong mắt Chung Sơn hiện vẻ cảm thán, vận khí của Diệu Tiên Nhân cũng thật nghịch thiên a, mấy thứ này mà hắn cũng có thể tìm được. Lúc trước chính mình cũng chuẩn bị từ bỏ việc tìm kiếm Cửu Thải LongTàm nhưng hiện tại có Cửu Thải Long Tàm để khai quốc thật là như hổ thêm cánh.

Cửu Thải Long Tàm cũng giống các con tằm bình thường khác, không có chút lực công kích nào, Chung Sơn nhẹ nhàng đem nó thả vào trong hộp gỗ rồi móc hai khối linh thạch ở trên tườngbỏ vào trong đó, sau đó mới đóng hộp gỗ lại.

Nhìn Anh Lan, Chung Sơn đột nhiên nói:
- Anh Lan, đeo cái này lên lưng con, sau đó lấy bộ áo đen che lại.

Anh Lan ngây người một lát nhưng vẫn gật đầu, nàng nhanh chóng xé cái chăn quấn vào hộp gỗ rồi vác trên lưng, sau đó mặc vào bộ áo đen phủ kín toàn thân làm dáng dấp bây giờ của nàng giống như kẻ gù mặc một cái áo choàng đen.

Rất vừa lòng khi nhìn thấy hình dáng của Anh Lan, Chung Sơn cười nói:
- Vét hết linh thạch rồi đi thôi.

- Ừm.
Nhị nữ hưng phấn gật đầu, sau đó nhanh chóng móc linh thạch từ trên tường xuống bỏ vào túi của mình.

Linh thạch có hơn vạn khối, Chung Sơn làm chủ chia cho Thiên Linh Nhi tám ngàn khối, Anh Lan một ngàn hai trăm khối còn hắn chỉ lấy mấy trăm khối. Phân chia như vậy bởi vì một mặt Chung Sơn và Anh Lan là cùng một đội, Chung Sơn lấy Cửu Thải Long Tàm rồi thì Thiên Linh Nhi lấy linh thạch nhiều hơn là điều tất nhiên, mặt khác là do Thiên Linh Nhi chuẩn bị đột phá lên Kim Đan Kỳ nên Chung Sơn muốn chia cho Thiên Linh Nhi nhiều linh thạch hơn còn hắn và Anh Lan tạm thời chưa cần lắm.

- Chung Sơn, ngươi sao lại chỉ lấy có chút thế kia.
Thiên Linh Nhi không muốn chiếm lợi ích của Chung Sơn nên hỏi. Dường như đối với chuyện mình lấy quá nhiều vậy làm trong lòng nàng rất mất hứng.

- Ngươi sắp đột phá lên Kim Đan Kỳ nên ngươi cứ giữ lại đi nếu sau này ta cần thì sẽ đòi ngươi.
Chung Sơn nói.

- Ừm.
Thấy Chung Sơn lo cho mình, Thiên Linh Nhi cảm thấy ấm áp trong lòng, chỉ gật đầu rồi không nói lời nào nữa.

Về phần Anh Lan lại càng không nói gì cả, trong suy nghĩ của Anh Lan thì ông làm điều gì cũng đã tính toán hết.

- Ông ơi, chúng ta phải tiếp tục đi về phía đông nữa sao? Ngộ nhỡ lại gặp nguy hiểm thì sao bây giờ?
Anh Lan lập tức hỏi.

- Dựa vào tin tức mà lúc trước Diệu Tiên Nhân nói ra thì đi về phía đông thì chỉ cần hai ngày mà thôi còn nếu quay đầu lại cần ít nhất ba ngày mới ra khỏi đây được, hơn nữa ai dám chắc quay lại thì sẽ không gặp nguy hiểm nữa? Huống chi ở Bát Môn Sơn còn có người của Khai Dương Tông, đến lúc đó chắc là càng thêm an toàn, hơn nữa nơi đó có nhiều thế lực, càng nhiều người thì chúng ta càng an toàn.
Chung Sơn mở miệng nói.

- Dạ.
Anh Lan gật đầu nói.

Ba người đi ra khỏi mật thất, Chung Sơn dùng đại đao phá hủy mật thất sau đó dẫn nhị nữ đã mặc hắc bào tiếp tục đi về phía đông.

Một ngày sau, di chứng sau khi sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp đã khôi phục. Ẩn khu cũng đã đuổi kịp bản thể, trong lúc không ai chú ý Chung Sơn đã đem số Tu Di Thạch còn lại đưa cho ẩn khu sau đó hợp cả lại thành một.

Lại qua một ngày nữa, cuối cùng ba người cũng đã đi tới nơi gọi là Bát Môn Sơn, tuy rằng trên mặt đất có một số dấu vết của người tu chân để lại nhưng lúc này đã không cần thiết, bởi vì trước mắt ba người xuất hiện một kỳ cảnh.

Bão cát, một trận bão cát bao trùm trong khuôn viên trăm dặm,cát bụi mù mịt đầy trời không ngừng xoay tròn xung quanh tâm bão.

Trận bão cát có khí thế hào hùng và tràn đầy ý chí làm cho người ta chỉ cần nhìn một lần là đã sinh ra cảm giác sợ hãi.

Ở trong rừng sâu xuất hiện bão cát? Vậy chỉ có khả năng đó là một trận pháp cực lớn.

- Bát Môn Sơn, Bát Môn Kim Tỏa Trận?
Chung Sơn nhìn cảnh trước mặt rồi tập trung suy nghĩ nói.

Bên ngoài gió êm sóng lặng, chỉ có khu vực này là có bão cát ngập trời.

Đồng thời vì Chung Sơn đứng phía trên một sườn núi nhỏ cũng nên cũng có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ, đa số tu sĩ hành động phân tán và đứng ở xung quanh cùng chú ý vào trận bão cát cực lớn trước mắt, đã có người xông vào bên trong đó nhưng không thấy đi ra nữa. Đột nhiên có hai người đi ra nhưng toàn thân mhuộm máu, hai mắt đỏ bừng, rõ ràng là ở trong đó đã gặp được việc không thể tưởng tượng nổi.

- Ông ơi, đây…đây là Bát Môn Kim Tỏa Trận ư?”
Anh Lan cởi hắc bào ra rồi băn khoăn hỏi. Bát Môn Kim Tỏa Trận của nàng bày so với cái này thì kém quá nhiều. Hoặc có thể nói Bát Môn Kim Tỏa Trận mà nàng bày trước kia là trận pháp đã được đơn giản hóa đến mức tối giản.

Chung Sơn không trả lời mà tiếp tục quan sát bốn phía bên ngoài, lúc này mặc dù đa số yên lặng theo dõi nhưng vẫn có không ít nơi lâm vào cảnh chém giết, còn có đám đông tới hàng trăm người, ở đây nhất định phải cẩn thận mới được.

- Chung Sơn, là tam sư tỷ và đại sư huynh?
Thiên Linh Nhi đột nhiên hưng phấn nói với Chung Sơn.

Nghe Thiên Linh Nhi nói, Chung Sơn mừng rỡ trong lòng, bất kể như thế nào thì việc gặp được người của Khai Dương Tông ở đây vẫn tốt hơn so với một thân một mình.

Khi Thiên Linh nhìn thấy người của Khai Dương Tông thì người đầu tiên nàng gọi là tam sư tỷ chứ không phải là đại sư huynh. Có lẽ ngay cả Thiên Linh Nhi cũng không phát hiện được sự thay đổi của mình.

Chung Sơn nhìn theo hướng Thiên Linh Nhi chỉ, xa xa trên đỉnh núi cao đang có hai thân ảnh, một chính là Thiên Sát.Thiên Sát mặc hắc bào, áo choàng lay động theo gió, vẻ mặt ngưng trọng, tay trái cầm vào giữa vỏ kiếm, tay phải sử dụng một loại tư thế đặc biệt nắm chuôi kiếm. Tư thế kỳ lạ?

Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật mà Thiên Sát sử dụng chém chết lão thái giám hồi trước chính là động tác này.

Ở trước mặt Thiên Sát lại là một hồng phát nam tử mặc huyết bào, tay cầm một thanh huyết kiếm, trên thân kiếm kiếm quang đang lấp lánh, từng giọt máu tươi trên thân kiếm nhỏ xuống. Hắn mamg vẻ mặt âm lãnh đối diện với Thiên Sát như thể muốn chém chết Thiên Sát ngay lập tức.

Hai người đối đầu sinh tử, khí thế không ngừng tăng cao, không ngừng thủ thế chờ đợi cơ hội, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định kinh thiên động địa.

Cách hai người đó không xa, người của Khai Dương Tông do Bi Thanh Ti làm thủ lĩnh đang lo lắng chờ đợi, lúc này họ chỉ còn lại bảy người, thiếu mất hai người so với lúc gặp Chung Sơn mấy hôm trước.

Ở phía sau người hồng phát huyết bào nam tử có ba thi thể đang nằm, toàn bộ đều bị chém thành hai, một chiêu mất mạng.

Chung Sơn đứng tại phía tây của Bát Môn Kim Tỏa Trận còn nơi Thiên Sát và hồng phát nam tử đối đầu nhau là phía tây bắc, lúc này tại phía bắc của Bát Môn Kim Tỏa Trận cũng có một đám người đang nhìn về phía nơi Thiên Sát đứng.

Thiên U Công Chúa, Cổ Lâm và Thủy Kính tiên sinh.

- Tiên sinh cảm thấy trong hai người này, ai thắng ai thua?
Thiên U Công Chúa cười nhẹ nói. Hai mắt trong veo tỏa sáng khiến kẻ khác không nhận ra được trong lòng nàng đang nghĩ gì.

- Khai Dương Tông Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuât, công chúa cho rằng ai sẽ thắng đây?
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt long cười nói.

- Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, cũng đã ngàn năm không ai luyện thành rồi nhỉ.
Thiên U Công Chúa không trả lời mà nhìn về phía Thiên Sát nhẹ nhàng nói.

- Bọn hắn là người của Khai Dương Tông?
Cổ Lâm đột nhiên giật mình nói.

- Không sai, đúng là người của Khai Dương Tông. Tiên sinh có cần những người này giúp ngươi không?
Thiên U Công Chúa lập tức hỏi.

- Có viện thủ thì tại sao lại không dùng? Nhưng cũng phải làm phiền công chúa thuyết phục bọn họ mới được.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu nói.

- Thiên U, nàng có Khai Dương Tông trưởng lão lệnh à?
Cổ Lâm lập tức hỏi.

- Khai Dương tông trưởng lão lệnh thì ta không có, chẳng qua ta lại có Ngọc Hành Tông trưởng lão lệnh, cũng có thể điều khiển bọn hắn.
Thiên U Công Chúa nhìn về phía xa nói.

- Những người này đều là Kim Đan Kỳ, lúc xông vào trận chắc chắn sẽ hữu dụng.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông gật đầu.

Ở giữa nơi Chung Sơn và Thiên Sát đứng có một đỉnh núi cao. Phía trên đỉnh núi có hai người đang đứng, hai nam tử áo trắng đeo kiếm, nam tử trẻ tuổi đứng phía trước, phía sau là một trung niên nam tử như người thường.

- Sơ Cửu, kiếm pháp hai người này thế nào?
Thiếu niên chăm chú nhìn Thiên Sát, nhẹ giọng hỏi.

- Người mặc áo đen sử dụng kiếm pháp ‘Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật’, là một loại súc thế kiếm pháp thượng đẳng, lúc kiếm rời vỏ là lúc đem tất cả thế và lực tích trữ được bộc phát hoàn toàn, uy lực vô cùng lớn, thường thì một chiêu là có thể giết chết đối thủ, thậm chí có thể dùng một đòn giết chết người mạnh hơn mình. Khai Dương Tông đã ngàn năm nay không có người luyện thành kiếm pháp này, người này là Kim Đan Kỳ tầng thứ chín, một kiếm xuất ra đã có thể uy hiếp tới tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Huyết bào tu sĩ sử dụng ‘Ẩm Huyết Kiếm Pháp’, muốn tu thành kiếm này cần phải giết chóc vô số, trường kiếm uống đủ ngàn vạn tinh huyết, là một loại tà kiếm, kiếm chiêu lấy ngoan tuyệt thành danh, lúc kiếm xuất có thể ảnh hưởng tới tâm trí đối phương, tuy không bằng Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuậtnhưng cũng là một loại kiếm pháp lợi hại, người này tu vi Kim Đan kỳ tầng thứ mười, tu vi cực cao, chỉ cách Nguyên Anh kỳ một tầng nhỏ.
Sơ Cửu giảng giải cặn kẽ rõ ràng giống như là hắn cũng biết hai bộ kiếm pháp này.

Nghe được Sơ Cửu nói, thiếu niên khẽ gật đầu :
- Sơ Cửu, mang theo ngươi giống như mang theo thiên hạ kiếm phổ, không có kiếm pháp nào mà ngươi không biết.

- Công tử quá khen rồi, kiếm pháp trên thiên hạ vô cùng vô tận, Sơ Cửu làm sao có thể biết rõ hết được, hai loại kiếm pháp này được ghi chép bên trong Vạn Kiếm Các, ta từng được đọc qua một lần nên mới có thể biết.
Sơ Cửu lập tức nói.

- Ừm.
Thiếu niên gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK