• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ tám tên địch nhân đều bỏ mạng.

Bên trong Chung phủ, Triệu Sở Hướng cầm lấy áo khoác, tròng mắt đảo không ngừng, bất chợt nhíu mày hướng về Chung Sơn nói:
- Chung Sơn, ta không thể đến Bát Môn Sơn nữa mà phải lập tức đến Thiết Thương Môn.

- Ngay bây giờ sao?
Chung Sơn hỏi.

- Đúng vậy, phải đingay bây giờ, không thể tưởng tượng được là trong khi ta đến Tuyên Thành thì tông môn lại gặp biến cố như thế. So với chuyện sinh tử tồn vong của tông môn, chuyện của Bát Môn Sơn sao có thể so sánh được, ta phải lập tức trở về.

- Tốt, quản gia, chuẩn bị ngựa.
Chung Sơn hướng ra ngoài sân thét lớn.

Chung Sơn biết rằng tình thế thập phần khẩn cấp nên không dây dưa nữa, lập tức phân phó.

- Rõ.
Bên ngoài truyền đến một tiếng nhận lệnh.

Chung Sơn dẫn theo Thiên Linh Nhi cùng Triệu Sở Hướng đến cửa lớn, quản gia nhanh chóng đưa ra một khối lệnh bài. Chung Sơn tiếp nhận rồi đặt vào tay Triệu Sở Hướng :
- Cửa thành đã đóng, lúc ấy ngươi chỉ cần đưa ra vật này, cửa thành lập tức sẽ mở.

- Đa tạ.
Triệu Sở Hướng gật đầu, cầm thương nhảy lên ngựa, thoáng chốc đã vút đi xa.

- Chung Sơn, tại sao ngươi muốn thả hai người kia?
Thiên Linh Nhi thấy Triệu Sở Hướng đã đi xa, liền hỏi.

- Thả? Ha ha, trước tiên vào nhà rồi nói sau. Lần này cũng nhờ có ngươi.
Chung Sơn hướng về Thiên Linh Nhi cười nói.

- Ừm.
Nghe được Chung Sơn khích lệ, khuôn mặt Thiên Linh Nhi lập tức hưng phấn tươi cười.

Trong viện tất nhiên là có người thu dọn, Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi đi đến tiểu viện khác.

Lúc này, Anh Lan cưỡi ngựa chạy tới, ôm chặt lấy cánh tay Chung Sơn:
- Ông, thế nào, con bắn rất đúng thời cơ phải không?

Thấy Anh Lan và Chung Sơn thân mật, Thiên Linh Nhi ở bên cạnh không ngừng cau mày, vẻ hưng phấn đã dần chuyển thành vẻ cau có.

- Đương nhiên, Anh Lan của chúng ta là ai cơ chứ!
Chung Sơn cười nói.

- Ông, Triệu Sở Hướng kia đi rồi sao?
Anh Lan lập tức hỏi.

- Ừ, sư môn gặp nạn, hắn phải trở về.
Chung Sơn gật đầu, trong mắt hiện nỗi lo lắng cho Triệu Sở Hướng, tuy lo lắng nhưng hắn cũng không thể đi cùng, hắn hiểu bản thân không đủ cân lượng để đánh bại dù chỉ là Tiền lão tổ.

- Ba người kia có bảo bối gì lại có thể khiến ông thả bọn họ?
Anh Lan liền hỏi tiếp.

- Không Linh Châu.
Chung Sơn nhẹ giọng, hơn nữa còn đem công dụng nói một lần.

Nghe Chung Sơn giải thích, hai mắt nàng sáng ngời, lập tức hiện lên nét hưng phấn, nhảy cẫng lên nói:
- Ông, cho ta hai viên đi, ta vừa muốn có trang sức , vừa muốn có pháp bảo.

Nhìn Anh Lan một chút, Chung Sơn lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Hiện tại ngươi chưa tới Tiên Thiên, vả lại ta còn có việc cần dùng tới ba viên Không Linh Châu này, mai này ta sẽ mua cho ngươi sau.

Thấy Chung Sơn khó xử, Anh Lan nhu thuận gật đầu nói:
- Được rồi, nhưng ông nhất định phải nhanh đấy

- Không thành vấn đề.
Chung Sơn hài lòng gật đầu, thấy Anh Lan nhu thuận, hắn rất là thoải mái, lập tức xoa đầu Anh Lan một cách thân mật.

- Hừ”
Thiên Linh Nhi chút xíu nữa là thất khiếu bốc hỏa, thở hổn hển, nhưng mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết là đang tức giận cái gì.

- Đại địch đã lui, chúng ta ăn mừng một chút chứ, Linh Nhi thấy thế nào?
Chung Sơn quay đầu về phía Linh nhi.

- Không cần, ta mệt, ta muốn ngủ.
Thiên Linh Nhi lập tức quay về chỗ ở của mình.

Nhìn Thiên Linh Nhi rời đi, Chung Sơn cau mày, trầm mặc một lúc.

Thiên Linh Nhi vừa về phòng thì chẳng biết tại sao hai hàng nước mắt đột nhiên tuôn trào, liền đóng kín cửa, ôm gối khóc cả nửa ngày ,làm cho phân nửa đống chăn mền đều ướt hết. Lúc này Thiên Linh Nhi mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Khóc nửa canh giờ, Thiên Linh Nhi cảm thấy tâm tình thoải mái nhiều, nhưng là vẫn không thể giải thích được, bản thân là sao vậy? Khóc như chưa bao giờ được khóc, nhưng mà tại sao ta cảm thấy uất ức vậy chứ? Ta bị làm sao vậy? Tại sao khi thấy Chung Sơn cùng nữ nhân khác tự nhiên cảm thấy uất ức?

Không phải là do thích một người như mẫu thân nói chứ? Thích Chung Sơn ? Không đúng, không đúng, ta yêu mến đại sư huynh chứ không phải Chung Sơn, nhưng tại sao ta lại như vậy? Cơ mà Chung Sơn cũng cũng rất tốt chứ, chỉ có điều hơi đầu gỗ một tí. (Xôi: Ôi đàn bà)

Trong lòng Thiên Linh Nhi bỗng hiện ra hình ảnh lúc Chung Sơn vì nàng mà điêu khắc, chậm rãi chạm trổ, bỗng trên mặt nàng xuất hiệnvẻ tươi cười mà ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện.

Nếu Thiên Tinh Tử chứng kiến nữ nhi của mình vừa khóc vừa cười, nhất định sẽ mở to mắt không tin được, quả thật là bất khả tư nghị.

Tiếp Anh Lan một lúc, Chung Sơn tiễn Anh Lan về, di chứng của Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp lại sắp tái phát. Chung Sơn phải nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai,ngoài trừ cái trữ vật thủ trạc của Tiền lão tổ bị ẩn khu sát hại, còn có trữ vật thủ trạc của ba kẻ khác được đưa tới chỗ Chung Sơn. Hắn lập tức hủy đi, lưu lại một đống Tu Di Thạch.

Ba viên Không Linh Châu, cho ẩn khu sử dụng một viên làm thủ trạc trữ vật, đồng thời lấy ra một nửa Tu Di Thạch bỏ thêm vào không gian trữ vật.

Ẩn khu có một đặc điểm, chính là khi biến hình thì có thể đem vật ngoài thân nhỏ hơn 5 tấc cũng ảnh hóa theo, giống như ‘Bất Tử Kiếm’ ngày trước dùng đâm Tiền lão tổ vậy, có thể thu vào thân thể rồi ảnh hóa để cất giấu .

Tuy nhiên vẫn không thể ảnh hóa quá nhiều đồ vật lớn, hiện tại có trữ vật thủ trạc thì co dù vật dẫu dài hơn năm tấc vẫn có thể cất giấu được.

Buổi tối, Chung Sơn lại một mình đi vào một gian phòng tối, Ám Hoàng đang khoanh chân ngồi, hắn bị trúng hai mũi tên, mặc dù bị thương không nặng nhưng cần dưỡng thương một chút.

- Chủ nhân.
Ám Hoàng thấy Chung Sơn đến, lập tức đứng dậy lên tiếng.

- Ngồi xuống rồi nói, lần này may nhờ có ngươi.
Chung Sơn nói, khoanh chân ngồi đối diện Ám Hoàng.

- Không dám, vì chủ nhân ra sức khiến Ám Hoàng lấy làm vinh hạnh.
Ám Hoàng lập tức cung kính nói.

Từ khi quyết định khai quốc, Chung Sơn cũng không định sửa đổi cách xưng hô, tương lai khi trở thành quốc vương, nhất định phải sử dụng cách xưng hô này lại.

- Ừm, kế tiếp phải cần ngươi tọa trấn Chung phủ một thời gian.
Chung Sơn nói.

- Oái? (Xôi: sư thằng lốp, lúc này mà nó cũng ‘Oái’ được)
Ám Hoàng kì quái nhìn Chung Sơn.

- Ta phải lập tức rời Chung phủ một thời gian, lúc này Chung phủ không có Tiên Thiên cường giả tọa trấn, sợ rằng có kẻ xâm phạm.
Chung Sơn mở miệng nói.

- Chủ nhân yên tâm, ta nhất định bảo vệ tốt Chung phủ.
Ám Hoàng gật đầu.

- Ừ, hai viên này là Không Linh Châu, Anh Lan tuy có muốn nhưng ta không có cho nàng, ngươi hãy giữ để làm trữ vật thủ trạc và pháp bảo của ngươi.
Chung Sơn nói.

Nghe Chung Sơn nói, Ám Hoàng nhướng mày, trong mắt dù là đầy vẻ háo hức nhưng vẫn giả bộ nói:
- Hay là chủ nhân đưa cho Anh Lan tiểu thư, tạm thời ta cũng không cần. Sau này có thể đoạt được.

- Nói nhảm hoài, ta nói cho ngươi thì ngươi cứ cầm.
Chung Sơn đem hai viên Không Linh Châu đặt vào tay Ám Hoàng.

Nhìn Không Linh Châu trong tay, Ám Hoàng trầm mặc một hồi, trịnh trọng gật đầu nói
- Rõ.

Chứng kiến Ám Hoàng nhận lấy, Chung Sơn gật đầu, lật tay lấy ra nửa chỗ Tu Di Thạch còn lại đưa cho Ám Hoàng :
- Ta đã nói cách sử dụng Không Linh Châu cho ngươi, cố gắng dưỡng thương, ngày mai ta sẽ rời đi và không gặp ngươi nói lời từ biệt nữa đâu.

- Vâng.
Ám Hoàng tiếp nhận Tu Di Thạch, gật đầu nghiêm túc.

Nhìn Ám Hoàng một chút, Chung Sơn gật đầu, tiện đà đi ra.

Lần này Chung Sơn đi Bát Môn sơn, không chỉ có chính hắn đi trước mà ẩn khu cũng đi ngay sau đó, vì vấn đề mà Chung Sơn lần này phải đối mặt là phải thực hiện kế hoạch lớn nhất trong cuộc đời.

o0o
Sáng ngày thứ hai, Chung Sơn gọi nhị nữ tới.

- Đây là Truy Phong Ngoa mà Linh Nhi tặng ta, theo sự gia tăng tu vi thì lượng chân khí của ta đã sớm vượt qua phạm vi của nó, với ta mà nói, tác dụng của nó mang lại càng ngày càng nhỏ, lần này đi Bát Môn Sơn, tu vi ngươi thấp nhất nên hãy sử dụng nó.
Chung Sơn đem Truy Phong Ngoa màu trắng cho Anh Lan.

Thấy Chung Sơn đem vật mình tặng đưa cho Anh Lan, Thiên Linh Nhi nhướng mày, trong lòng không vui.

Trước lúc trời tối, bởi vì tâm tình Thiên Linh Nhi biến hóa khiến cho Chung Sơn thấy rằng Anh Lan cùng Thiên Linh Nhi không phải rất hợp nhau, hơn nữa còn có một lần bởi vì tâm tình Thiên Linh Nhi mất khống chế nên cuối cùng bị Chung Địa tính kế rơi vào sơn cốc, lần này đi đến Bát Môn Sơn nhất định là càng thêm nguy hiểm, vì vậy ba người phải đồng tâm đồng ý mới được. Thiên Linh Nhi tính cách thẳng thắn, chỉ cần Anh Lan hơi chịu mềm một chút thì chắc là sẽ không việc gì . Do đó, Chung Sơn đả thông tư tưởng Anh Lan một lần nữa.

Anh Lan cũng là người hiểu chuyện, dù có chút không muốn nhưng Chung Sơn đã lên tiếng thì nàng cũng ngay lập tức đáp ứng.

- Đa tạ Linh nhi tỷ tỷ.
Anh Lan đột nhiên hướng về Thiên Linh Nhi nói.

Ngây ngốc nhìn Anh Lan, Thiên Linh Nhi thật sự không dám nghĩ rằng Anh Lan sẽ gọi thế, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên có người gọi mình là tỷ tỷ, tính cách Thiên Linh Nhi vốn là sảng khoái, tâm tình bất mãn lập tức biến mất.

- Ừm, không nên khách khí.
Thiên Linh Nhi nói.

Nhìn Anh Lan chỉ cần một câu tỷ tỷ liền hóa giải ngăn cách, Chung Sơn hướng Anh Lan thể hiện vẻ mặt tán thưởng, Anh Lan cũng lộ ra nụ cười sáng lạn đầy tự tin.

Nhưng mà nàng gọi hắn là ông còn gọi Thiên Linh Nhi là tỷ tỷ, hắn với Thiên Linh Nhi lại là bằng hữu đồng bối, bối phận thật là loạn tùng phèo hết rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK