• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc này Chung Sơn cũng không có thời gian hưởng thụ cảm giác này. Hai tay gắt gao chế trụ tảng đá đồng thời còn phải giữ chặt Thiên Linh Nhi.

Mặt dưới tảng đá bị Chung Sơn gọt thành hình lồi vô cùng nhẵn bóng nên lực cản được giảm đến mức tối thiểu để nó không bị ép vỡ, nếu lúc qua được giai đoạn khởi động thì chắc chắn sau này sẽ không sao.

Tảng đá lớn mang theo hai người tăng tốc rất nhanh bay lên trên tuy nhiên trong lúc tăng tốc hai người cũng từ từ thích ứng hoàn cảnh.

Thiên Linh Nhi bị Chung Sơn đặt ở dưới thân làm trên mặt nàng xuất hiện một mảng đỏ bừng dường như không dám mở mắt.

dần dần áp lực lên tảng đá càng ngày càng nhỏ.

- Chung Sơn, ngươi có thể buông lỏng ta ra một chút không?

Thiên Linh Nhi nhỏ giọng kêu lên.

Thế nhưng Chung Sơn lại không quan tâm đến lời đề nghị này bởi vì Chung Sơn biết bây giờ mới là lúc nguy hiểm nhất cũng là thời điểm mấu chốt nhất, một khi gia tốc giảm đến một mức độ nhất định thì sẽ là lúc bản thân thoát ly tảng đá mà bay ra.

Nhất định phải kề sát tảng đá mới được.

Chung Sơn vừa chế trụ tảng đá vừa ôm Thiên Linh Nhi chặt hơn.

Thấy Chung Sơn không làm theo lời đề nghị của mình mà trái lại càng ôm chặt thêm, mặt Thiên Linh Nhi càng đỏ thêm, cảm giác buồn bực xuất hiện trong lòng, tuy nàng biết rằng cứ để tình trạng này kéo dài cũng không hay thế nhưng không biết vì sao mà lúc này Thiên Linh Nhi lại không có thấy phản cảm mà tiếp tục để mặc để Chung Sơn ôm chặt mình lại.

Rốt cuộc, một chút áp lực cuối cùng từ tảng đá cũng biến mất, hai người thoát ly khỏi tảng đá bay trên trời.

Thiên Linh Nhi kinh ngạc khi thấy được cảnh này, trước đó đúng là tảng đá ở phía dưới ép mình vào thân thể Chung Sơn, nhưng hiện tại đã ổn định lại bình thường.

Lúc này, rốt cục Thiên Linh Nhi cũng hiểutại sao mà Chung Sơn lại không buông tay. Thiên Linh Nhi sùng bái nhìn chung sơn, nàng phát hiện ra rằng hình như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được Chung Sơn. Chung sơn quá thần kỳ, quá lợi hại, ‘Chung Sơn là siu nhưn’.

"Hô "

Ở trên miệng núi lửa cao ba nghìn mét bỗng nhiên có một tảng đá từ bên trong lớp sương mù bắn ra, bay khỏi miệng núi lửa.

Thoát rồi, thoát rồi, được cứu rồi sao?

Lúc này, Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi đều có cảm giác muốn hét lên thật lớn, không khí bên ngoài thật là tốt, không, phải nói thật quá tốt.

Hai người hít vào một hơi thật sâu.

Bay lên cao thêm ba mươi mét nữa thì tảng đá lớn chợt dừng lại giữa không trung rồi rớt xuống lại.

- A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiên Linh Nhi kinh hãi kêu lên.

- Rầm

Tảng đá rơi xuống sát bên miệng núi lửa rồi tiếp tục trượt rất nhanh về dưới chân núi.

"Vù vù vù vù ~~~~~~~~~~~~ "

Mặt dưới tảng đá lớn nhẵn bóng nên tốc độ trượt rất nhanh, thế nhưng sơn đạo lại gồ ghề khiến thảng đá bị xóc liên tục, Thiên Linh Nhi mặc dù được Chung Sơn ôm vào trong ngực nhưng cũng chịu không nổi cảm giác này.

Rốt cuộc, lộ trình xuống núi dài đằng đẵng đã kết thúc.

"Oành "

Tảng đá lớn cuối cùng đã dừng lại ở trong một sơn cốc an tĩnh.

Trên đường bị xóc nảy lên rớt xuống mặc dù đã được Chung Sơn ôm lấy nhưng Thiên Linh Nhi vẫn cảm giác xương cốt toàn thân rệu rạo.

Chung Sơn nhẹ nhàng đứng dậy nhìn thiên Linh Nhi nói:

- Thế nào? Không có việc gì chứ.

- Không, không có việc gì.

Thiên Linh Nhi hơi lắp bắp nói.

- Ừm, vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi một lát rồi ta sẽ lập tức dẫn cô đi tìm đại sư huynh.

Chung Sơn nói.

Chung Sơn có tính nói là làm, trước đó hắn đã đáp ứng rồi thì tự nhiên sẽ đưa Thiên Linh Nhi đi, tuy nhiên hắn cũng chỉ có trách nhiệm dẫn Thiên Linh Nhi đến cho đại sư huynh chăm sóc mà thôi, nếu như Thiên Linh Nhi không muốn rời đi thì chắc chắn hắn cũng muốn dẫn theo Thiên Linh Nhi bên mình.

Trước đó hắn đã đáp ứng Thiên Tinh Tử là nhất định sẽ đem Thiên Linh Nhi nguyên vẹn trở về, nhưng chữ ‘nguyên vẹn’ này không chỉ nói về thân thể mà còn bao hàm hết tất cả nên tất nhiên không thể có chút sai lầm nào.


o0o

Một tháng sau, trong thâm sơn, tại một địa phương phi thường kỳ lạ.

Đây là một ngọn núi không cao lắm thế nhưng lúc này nó bị bao phủ hoàn toàn trong sương mù trắng xóa. Việc sương mù xuất hiện lúc này rất không hợp lẽ tự nhiên, phi thường bất ngờ, dễ dàng nhận thấy rằng ở bên ngoài có bố trí trận pháp.

Núi non bốn phía bao bọc dám sương mù này lại, sương trắng tụ thành một cái lồng giống như một cái cái sân vận động có mái che.

Lúc này đã có không ít người chia làm nhiều thế lực đứng chụm năm chụm ba ở các ngọn núi khác nhau nhìn vào trung tâm mảng sương trắng nhưng không có ai lựa chọn tiến lên mà lại lẳng lặng chờ đợi.

Trong đó trên đỉnh một ngọn núi phía Bắc có một đám người Khai Dương Tông đang đứng.

Khai Dương Tông do đại sư huynh Thiên Sát cùng tam sư tỷ Bi Thanh Ti dẫn đầu, mặt khác còn tám người nữa cũng đứng ở sau đó nhưng chỉ làm tham mưu, không thể quyết định.

- Sư muội, ngươi thấy thế nào?
Thiên sát nhìn Bi Thanh Ti, trong mắt hiện lên vẻ ái mộ.

- Thanh Ti không có ý kiến, tất cả nghe theo đại sư huynh.
Bi Thanh Ti nhàn nhạt nói . Mắt nàng chăm chú nhìn về phía sương trắng mà không để ý Thiên Sát ở bên cạnh, hiển nhiên nàng đối với việc Thiên Sát ái mộ mình cũng không quan tâm lắm.


Thấy nét mặt của Bi Thanh Ti như vậy, Thiên Sát nhăn mặt cau mày, không nói thêm nữa mà tiện đà nhìn về phía Bạch Vụ Sơn ở giữa.


Tại mặt Đông, trên một tòa núi cao, vị trí này đúng là tốt nhất trong mấy tòa núi xung quanh nhưng đã bị một đám người chiếm. Nhóm người này có khoảng hai mươi tên, dẫn đầu là một nữ tử đầy vẻ quý phái.

Nữ tử này vóc người cao gầy, mặc một đôi vớ mềm mại màu đen che cặp đùi vừa dài vừa đẹp, cho dù không thấy mặt cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác tim đập chân run do máu dồn hết về một chỗ.

Trên mặt nữ tữ có thể thấy vẻ tự tin, lại phi thường thanh tú, rất có khí chất, hai mắt hữu thần để lộ ra một vẻ kiêu ngạo mãnh liệt, vẻ kiêu ngạo này không phải loại thô tục khinh thường tất cả mà nó là kết quả của sự tự tin và khí chất quý phái.


- Thủy Kính tiên sinh, Hạo Tam ở ngay phía trước, ngươi thấy chúng ta nên hành động như thế nào?
Nữ tử quay đầu nhìn người nam tử phía sau cười.

Nam tử kia bộ dạng khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân mặc áo bào trắng không hề có nếp nhăn, khuôn mặt nho nhã, vô cùng anh tuấn, trên mặt luôn mỉm cười tuyệt đối là sát thủ của không ít nữ nhân. Một người điển hình cho dáng dấp của nam tử thành thục.

Tay nam tử cầm một cái quạt lông chim màu trắng, hơi phe phẩy, thản nhiên bày mưu nghĩ kế, khí thế quyết thắng ngoài nghìn dặm.

Nghe được câu hỏi của nữ tử, nam tử gọi là Thủy Kính tiên sinh mỉm cười nói:
- Công chúa, ngươi đã có dự định, không cần hỏi ta?

- Thiên U, bây giờ ta đi xuống đó, bắt Hạo Tam cho ngươi."
Một người tuấn tú trẻ tuổi khác ở bên cạnh lập tức ân cần nói.

Nhìn bộ dạng hấp tấp của người trẻ tuổi kia, Thiên U Công Chúa nhíu mày, có chút mất hứng nói
- Nhiều người như vậy mà ngươi lao xuống đó thì không phải là đi nạp mạng sao? Hơn nữa, Hạo Tam kia ngu ngốc lắm ư?

Bị Thiên U Công Chúa giáo huấn, người trẻ tuổi có chút không phục tức giận nhìn về phía Bạch Vụ Sơn ở nơi xa.

- Thế tử, xin hãy tĩnh tâm một chút chớ nóng vội, cá lớn cần phải từ từ mới câu được.
Thủy Kính tiên sinh cười cười nói.

- Không cần ngươi lắm miệng, ta cùng Thiên U nói chuyện bao giờ đến phiên một hạ nhân như ngươi chõ mồm vào?
Người trẻ tuổi lập tức cả giận nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh nói, dường như đem những bực tức do sự lãnh đạm của Thiên U Công Chúa đối với hắn toàn bộ trút lên đầu Thủy Kính tiên sinh.


- Cổ Lâm, ngươi câm miệng, dám nói với tiên sinh như thế sao?
Thiên U Công Chúa lập tức bất mãn quát lên.

Lúc này, Thủy Kính tiên sinh có chút xấu hổ.

- Hắn vốn là thuộc hạ của cha ta, ta nói thế không được sao?
Cổ lâm lập tức nói.


Thiên U Công Chúa nhìn Cổ Lâm với vẻ chán ghét rồi nói:
- Thủy Kính tiên sinh là do ta vất vả mới mời tới được, nếu như ngươi tiếp tục đối xử với tiên sinh như vậy thì lập tức trở về cho ta, không được theo ta nữa.

- Được rồi, được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì.
Cổ Lâm lập tức trấn an Thiên U Công Chúa, đồng thời nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

Thủy Kính tiên sinh thấy thế tử Cổ Lâm như vậy, cũng khẽ cười cười, mắt hắn sáng lên trong veo, không thể hiện một chút tâm tình nào của hắn.

Thiên U Công Chúa thấy Cổ Lâm nói như vậy, chỉ có thể mặt nhăn cau mày không nói thêm nữa, tiện đó tiếp tục nhìn về phía Bạch Vụ Sơn ở phía xa.

Bốn phía Bạch Vụ Sơn bị bao phủ trong sương trắng mênh mông nhưng ở trung tâm lại rất sáng sủa, đỉnh núilại rất bằng phẳng giống như là bị cắt đứt vậy, tuy nhiên cũng có nhiều cây cỏ sinh trưởng, hiển nhiên sự tình này đã diễn ra trước đó từ lâu.

Ở trên núi là một cái chùa. Phía trước chùa là một cái quảng trường lớn. Lúc này, trên quảng trường đang có hai người.

Một người mặc một thân trang phục màu đen, dáng dấp ước chừng khoảng năm mươi tuổi, tay cầm một cái phất trần, quỳ rạp trên đất, vẻ mặt lo lắng sợ hãi.

- Tam thái tử, không được, đã năm mươi viên rồi , ngươi không thể tiếp tục dùng nữa , chúng ta không thể khoanh tay ngồi nhìn Hạo gia tuyệt tự.
Người mặc hắc phục hoảng sợ khuyên bảo.


Trước mặt người mặc hắc phục là một nam tử toàn thân mặc hoa phục màu trắng, nam tử thoạt nhìn phi thường tuấn lãng, thế nhưng tóc lại rối tung, hơn phân nửa tóc đã biến thành màu trắng, chỉ còn một ít vẫn có màu đen. Đây là người mà tứ phương muốn tìm kiếm, Hạo Tam.

- Lão Ngụy, ngươi là một thái giám, biết cái gì?
Hạo tam lộ vẻ sầu thảm cười nói.

- Tam thái tử, lão Ngụy cùng lão Triệu hầu hạ tam thái tử nhiều năm, hiện tại, Hạo gia bộ tộc chỉ còn lại có tam thái tử ngươi là độc đinh, nếu như tam thái tử chết đi thì đại cừu ngày xưa làm sao có thể báo? Làm sao chấn hưng Hạo gia? Tam thái tử, ngươi không thể tiếp tục dùng.
Thái giám được gọi là lão Ngụy lập tức nói.

Nhìn lão Ngụy, Hạo Tam lại lộ vẻ sầu thảm cười:
- Độc đinh? Ha ha, ngươi xem bên ngoài, những người đó sẽ thả chúng ta sao? độc đinh, bọn họ muốn tiêu diệt ta. Dù sao cũng phải chết. Tuy nhiên, lại làm phiền hà ngươi.

- Tam thái tử, lão Ngụy sinh ra làm nô bộc của Hạo gia, sau khi chết cũng là ma của Hạo gia, có thể hầu hạ tam thái tử đã là phúc khí của ta, lão Ngụy thân không sợ chết.
Lão Ngụy lập tức nói.

Nhìn lão thái giám trước mặt, Hạo Tam cảm khái.
- Lão Ngụy, chúng ta lần này đúng là tai vạ khó tránh, tuy nhiên, ngươi yên tâm, Hạo gia sẽ không bởi vì việc ta chết mà tuyệt tự, ta đã để lại huyết mạch, đã đưa hắn vào trong Long Cung, tại Long Cung hắn nhất định có thể sống sót, ta chết sẽ kéo theo sự chú ý của mọi người để giữ cho hắn một con đường sống vậy.
Hạo tam trong mắt hiện lên một tia kiên định nói .

- Thật, thật vậy chăng?
Lão Ngụy kinh hỉ nói . Hình như huyết mạch kia đúng là hắn.

- Đúng vậy, nếu ở trong Long Cung trong thì hắn tuyệt đối có bảo đảm an toàn, đem 'Bổ Thiên Đan' lại đây.
Hạo Tam lập tức nói.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK