• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tâm trạng Thiên U Công Chúa không được tốt nên mới hơi cao giọng, nhưng Cổ Lâm lại nhớ kỹ câu “Phụ thân của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi”, tuy nhiên khi xét đến bối cảnh của Khai Dương Tông thì hắn lại chùn lòng.

Thiên U Công Chúa nhìn về hướng Khai Dương Tông, lòng ngẫm lại những chuyện của Chung Sơn lúc trước, từ từ nheo mắt lại.

"Récccccc "

Từ trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng hạc kêu, mọi người cùng ngẩng đâu lên nhìn, dưới ánh trăng sáng bỗng xuất hiện một con tiên hạc lớn đang bay đến.

Mọi người đều nhíu mày nhìn đại hạc đang bay tới. Trên lưng con hạc có một nữ tữ áo trắng đang ngồi. Nữ tữ dường như tìm kiếm đám người Thiên U Công Chúa nên nhanh chóng bay đến trước mặt mọi người.

Tiên hạc hạ xuống, nữ tử lập tức từ trên tiên hạc tiến tới cung kính cúi đầu với Thiên U Công Chúa

Nữ tữ lấy từ trong lòng ra một thánh chỉ màu hoàng kim đưa tới trước mặt Thiên U Công Chúa, nói:
- Thánh thượng có chỉ, mời Thiên U Công Chúa nhanh chóng trở về.

Thiên U Công Chúa nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn, trong mắt ngưng lại.

Nàng phất tay thu hồi thánh chỉ rồi quay đầu nói với mọi người:
- Đi, trở về.

- Tuân mệnh.
Mọi người gật đầu đáp.

Nữ tữ cưỡi bạch hạc nhanh chóng leo lên đại hạc dẫn đường, mọi người lục tục kéo theo sau.

Thiên U Công Chúa phi thân bay lên, trên mặt nàng còn có vẻ hơi tức giận, hiển nhiên nỗi phẫn hận với Chung Sơn ở trong lòng nàng còn chưa hết. Nhìn lại đại trận bão cát một lần rồi quay đầu, nhanh chóng bay về phía Tây Nam.

Cùng lúc đó, trong một khu rừng phía xa Chung Sơn chậm rãi dắt theo tam nữ đi ra.

- Đi thôi, chúng ta trách bọn họ xa một chút.
Chung Sơn nói.

- Ừm.
Thiên Linh Nhi và Bi Thanh Ti cùng gật đầu.

Chung Sơn ôm Anh Lan, dẫn theo nhị nữ nhanh chóng rời đi, khoảng hai canh giờ sau, bốn người đứng ở bên trong một sơn cốc.

Anh Lan đã tỉnh lại, nhưng lại giả bộ chưa tỉnh để được Chung Sơn tiếp tục ôm.

- Cô lập tức đi lấy phần chứng cớ thứ hai sao?
Chung Sơn mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, nếu tình hình theo như lời đại bá thì ta phải đi nhanh lên mới được, tạm thời không thể trì hoãn.
Bi Thanh Ti trả lời.

Nàng nói không thể trì hoãn, nhưng vẫn bảo hộ Chung Sơn đi suốt hai canh giờ.

- Vậy có thể phiền toái cô chút chuyện không.

- Ngươi nói đi.
Bi Thanh Ti nhìn về phía Chung Sơn

- Đưa Anh Lan đến Chung phủ ởTuyên thành thuộc Đại Côn quốc.
Chung Sơn chăm chú nhìn Bi Thanh Ti nói.

Bi Thanh Ti cắn môi, hiển nhiên việc đi lấy phần chứng cớ thứ hai cực kỳ trọng yếu. Nhưng thấy Chung Sơn yêu cầu thì nàng lại nghiêm túc gật đầu.

- Anh Lan, con tới chỉ đường, nhanh chóng về nhà trước đi.
Chung Sơn lập tức nói, hiển nhiên hắn cũng biết Anh Lan đã sớm tỉnh lại.

- Con không muốn, con muốn cùng ông dượng trở về.
Anh Lan biết không giả bộ được nữa thì lập tức tỉnh lại nói.

Nhíu mày nhìn Anh Lan, Chung Sơn nói:
- Không được, ta không muốn gặp phải Diệu tiên nhân thứ hai nữa, bây giờ đi về trước, ta sẽ trở lại ngay thôi.

- Nhưng mà...
Anh Lan có vẻ không cam chịu.

- Các ngươi không cùng đi sao?
Bi Thanh Ti mở miệng hỏi, hiển nhiên việc mang thêm hai người vẫn không có vấn đề gì với nàng.

- Không được, ta và Linh Nhi còn có chút việc phải làm. Đành phiền toái cho cô vậy.
Chung Sơn mở miệng nói.

- Thôi được rồi.
Bi Thanh Ti gật đầu.

Anh Lan mặc dù có vẻ không muốn, nhưng bị Chung Sơn ép buộc nên chỉ có thể nghe theo.

Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Anh Lan, Chung Sơn lắc đầu nhỏ giọng nói với nàng:
- Muộn nhất là ba ngày ta sẽ trở về.

Được Chung Sơn hứa hẹn, vẻ mặt Anh Lan lập tức tốt lên, gật đầu thật mạnh.

Tiếp đó Bi Thanh Ti nói lời tạm biệt với Chung Sơn rồi chân cưỡi phi kiếm, nháy mắt đã biến mất trong đám mây.

Nhìn thấy Anh Lan rời đi, Thiên Linh Nhi bỗng nhiên thầm thở dài nhẹ nhõm, đồng thời dường như cũng có chút không nỡ.

Cùng lúc đó, tại Bát Môn Sơn, rất nhiều tu giả điên cuồng chạy ra bên ngoài do Bát Môn Kim Tỏa Trận xảy ra biến cố.

Rất nhiều bão cát bốc lên tận trời khiến cho tình cảnh bên trong vô cùng hỗn loạn. Vô số luồng cát bắn lên tận trời hóa thành một quả cầu cát cuồn cuộn. Cách đó thật xa, dưới ánh trăng sáng, Chung Sơn và Thiên Linh Nhi cũng thấy được biến cố.

"Ầm "

Toàn bộ tòa Bát Môn Sơn nổ tung, ở cách hơn mười ngọn núi mà Chung Sơn và Thiên Linh Nhi cũng có thể cảm nhận được tiếng nổ cuồng bạo kia, bầu trời trở nên vô cùng hỗn loạn, nước mưa tuôn xuống như suối, ánh trăng trên cao cũng bị che phủ, toàn bộ bầu trời biến thành một mảng tối tăm.

- Chung Sơn, Thái Hư Tử đã chết?
Linh Nhi nhìn về phía xa cảm thán nói.

- Ừm.
Chung Sơn gật đầu. Chung Sơn đã nghe về tử kỳ của Thái Hư Tử từ lúc nói chuyện với Bi Thanh Ti

- Được rồi, cứ để cho bọn họ tranh nhau số linh thạch ở bên kia đi, chúng ta nhanh chóng đi hái Lôi hoa, sau đó trở về Chung phủ Tuyên thành.
Chung Sơn nói.

- Ừm, đi theo ta.
Thiên Linh Nhi lập tức dẫn đường.

o0o
Không đến một ngày sau, Bi Thanh Ti đã đưa Anh Lan về Chung phủ ở Tuyên thành

Bi Thanh Ti chỉ nhìn thoáng qua chỗ ở của Chung Sơn, rồi lập tức ngự kiếm rời đi, đến chỗ có phần chứng cớ thứ hai.

Anh Lan tỏ vẻ không cam lòng đi vào trong Chung phủ.

- Tiểu thư, người đã về rồi.
Quản gia đã ra nghênh đón từ xa.

- Ừm.
Anh Lan ừ một tiếng, rồi một mình tiến vào trong viện.

Tuy rằng có được trận hồn nhưng ông dượng không trở về cùng thì có gì vui vẻ chứ?

- Anh Lan, đưa hộp gỗ kia cho ta.
Từ góc sân, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.

Nghe thấy thanh âm đó, Anh Lan ngẩn ngơ, lắc đầu, tưởng mình sinh ra ảo tưởng nghe lầm nhưng vẫn quay đầu nhìn lại thì phát hiện là ông dượng, thật sự là ông dượng, người trở về khi nào?Tại sao người đã trở lại.

- Ông dượng.
Anh Lan hưng phấn chạy đến chỗ Chung Sơn ôm lấy cánh tay hắn.

- Ai da!.
Khóe miệng Chung Sơn run rẩy một hồi.

Anh Lan quay đầu lại nhìn thì phát hiện trên bả vai Chung Sơn có một lỗ thủng

Anh Lan cả kinh kêu lên:
- Ông dượng, người bị thương? Tại sao lại như vậy?

- Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, ta nhập mật thất bế quan một thời gian, đừng cho người khác quấy rầy ta.
Chung Sơn nói.

- Dạ.
Anh Lan gật đầu.

- Đưa hộp gỗ lúc trước cho ta.

- Đây ạ.
Anh Lan lập tức lấy hộp gỗ trên lưng giao cho Chung Sơn.

Bên trong hộp gỗ chính là Cửu Thải Long Tàm vơ vét được ở chỗ Diệu tiên nhân.

Nhìn hộp gỗ, Chung Sơn mỉm cười.

- Trong lúc ta bế quan, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, giúp ta trông chừng.

- Dạ.
Anh Lan lập tức gật đầu, mặc dù nàng còn có chút lo lắng nhưng ông dượng đã trở lại là tốt rồi.

Chung Sơn nhanh chóng đi vào nội viện, tiến vào bên trong một gian mật thất điều tức dưỡng thương.

Bên trong mật thất, Chung Sơn khoanh chân ngồi rồi nhanh chóng vậnThái Âm Chân Kinh không ngừng chữa thương. Hắn có thể trở về chính là nhờ Ẩn khu hóa thành một cái bóng bám vào bóng của Anh Lanrồi đi theo cùng nhau trở về.

Tuy rằng là Ân khu nhưng cũng vẫn bị thương như thường. Một kiếm của Kiếm Ngạo thật sự đã xuyên thủng bả vai, nhưng chỉ cần tu dưỡng một thời gian thì sẽ hoàn toàn không sao.

Mọi người lục tục tiến vào nội viện, bỗng nhiên có một quản gia đi tới.

- Tiểu thư, vừa rồi có phải là lão gia không.
Quản gia lo lắng hỏi.

- Đúng vậy. Ông dượng đã dặn, bất luận kẻ nào không được quấy nhiễu người nghỉ ngơi.
Anh Lan lập tức nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Quản gia lo lắng nói.

- Có việc gì thế?
Anh Lan quay sang hỏi lại.

- Chúng ta nhận được mật báo, gần đây hoàng thất Đại Côn quốc tụ tập quân đội, rất có thể nhằm vào Chung phủ Tuyên thành chúng ta

Anh Lan nhăn mặt:
- Đại quân đến gần?

- Đúng vậy, tuy rằng ta cũng không tin tưởng lắm, nhưng tất cả dấu hiệu lại không ngừng nói rõ điểm này, hoàng đế sẽ dụng binh với chúng ta, ta vẫn phong tỏa tin tức không cho tiết lộ ra ngoài.
Quản gia lo lắng trả lời.

Anh Lan nhíu mày, ngẫm lại kết cục của các đại gia chủ và lão tổ tông tứ đại gia tộc, cũng nghĩ đến thái độ của hoàng thất đã sợ hãi về sự tồn tại của Chung phủ nên lần này bọn họ quyết tâm phải trừ tận gốc, thậm chí không tiếc vận dụng đại quân.

- Ừm, ngươi làm không sai, nhưng mà ông dượng đang bế quan, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu. Ngươi đi thu thập tin tức, có động thái mới nhất thì lập tức bẩm báo cho ta. Còn nữa, cũng chỉ có ngươi biết được lực lượng hiện tại có thể điều động của Chung phủ, hãy lập tức liệt kê danh sách rồi nhanh chóng đưa tới chỗ ta.
Anh Lan lập tức ra lệnh. Nhiều năm cầm binh đã sớm tạo cho Anh Lan thói quen bình tĩnh xử lý mọi việc.

- Dạ.
Quản gia lập tức gật đầu

Quản gia biết, ở Chung phủ này, ngoài lão gia ra thì chính là tiểu thư có quyền lớn nhất, cho dù là đám nghĩa tử của lão gia cũng không có được đại quyền như nàng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang