• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lại qua nửa ngày, di chứng của Thiên Ma Tôi Thể đại pháp trên người Chung Sơn đã hoàn toàn mất đi.

Khi đạt tới Tiên Thiên tầng thứ tư, Chung Sơn cảm thấy toàn thân dường như có một luồng sức mạnh vô tận, một loại cảm giác đã đột phá như trước đây đã xuất hiện khắp toàn thân một lần nữa.

Một quả Huyết Bồ Đề đã có tác dụng như vậy rồi sao?

Chung Sơn nhẹ nhàng hái hai quả Huyết Bồ Đề cuối cùng xuống.

- Linh Nhi, mỗi người một quả.
Chung Sơn nói.

- Không cần, có lẽ ta cũng không cần dùng nữa, hiện tại cho dù mười quả đối với ta cũng không có tác dụng gì, ngươi cứ giữ lấy mà dùng, Huyết Bồ Đề còn là một loại dược liệu dùng để chữa thương nữa.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

- Ừh.
Chung Sơn gật đầu không từ chối nữa.

- Quả này có thể giữ trong trữ vật thủ trạc được không?
Chung Sơn hỏi.

- Không quan trọng, cha ta nói Huyết Bồ Đề sẽ không bị hỏng, có thể để ở trong trữ vật thủ trạc một năm cũng không sao.
Thiên Linh Nhi nghĩ nghĩ rồi nói.

- Ừh, vậy thì tốt rồi.
Chung Sơn gật đầu rồi lật tay thu hồi hai quả Huyết Bồ Đề lại.

-Xong chưa Chung Sơn, chúng ta đi vào trong động xem thử thế nào đi, ở cửa động có Huyết Bồ Đề vậy không chừng bên trong động còn có đồ tốt hơn.
Thiên Linh Nhi hưng phấn bảo.

- Ừh.
Chung Sơn gật đầu.

Do mới chỉ khôi phục không lâu nên Chung Sơn vẫn nắm chặt đại đao trong tay đi vào sơn động, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng, sơn động này không phải là tự nhiên. Mặc dù đã được hình thành từ rất lâu nên mới sinh ra Huyết Bồ Đề, thế nhưng với ánh mắt của Chung Sơn đã nhận ra sự quỷ dị của sơn động này, chẳng lẽ là do con người tạo ra?

- Cẩn thận một chút, đi theo phía sau ta.
Chung Sơn nói.

Nghe được giọng nói của Chung Sơn đang che ở trước mặt mình, chẳng hiểu tại sao Thiên Linh Nhi bỗng cảm thấy rất vui, nàng cũng không miễn cưỡng như lúc trước, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Cầm lấy đại đao mở đường, Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi đi sâu vào trong sơn động.

Vừa đi tới chỗ rẽ, Chung Sơn kinh ngạc phát hiện sơn động này có đường thông, càng đi về phía trước thì có cảm giác như càng tiến sâu vào trong lòng đất.

Hồng quang quả là đến từ tận sâu trong lòng đất.

Vừa đi về phía trước Chung Sơn cũng đồng thời chú ý đến cấu tạo của sơn động, hắn phát hiện sơn động được khai phá ra này rất không an toàn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống.

Chung Sơn cau mày từ từ đi tiếp, càng đi xuống nhiệt độ càng cao, hơn nữa hồng quang lúc này đã biến thành một mảnh đỏ rực, chẳng hiểu tại sao trong lòng Chung Sơn bỗng có một cảm giác không yên, đó là vì sao?

Chung Sơn rất muốn tiếp tục đi xuống phía dưới, dù sao trước mắt rất có thể là một kỳ ngộ lớn, nhưng thứ chờ đợi mình rốt cuộc là gì đây?

Nãy giờ đã đi xuống phía dưới được gần một nghìn mét, mà cự ly tới một nghìn mét thì sơn động này chính là một đại công trình đó.

Đến nơi này, Chung Sơn cảm thấy nhiệt độ bốn phía đã đạt tới một mức khiến cho người ta phải sợ hãi, y phục trên người hắn cũng nóng lên, đã đạt tới nhiệt độ nước sôi, không, thậm chí còn cao hơn. Bởi vì Chung Sơn lấy từ trong vòng tay ra một chén nước thì mới đảo mắt qua, chén nước từ lạnh đã sôi lên sùng sụng, không ngừng bốc hơi lên.

Cất chén nước đi, Chung Sơn nghe thấy ở phía dưới truyền tới một thanh âm phụp phụp. Nham thạch nóng chảy ư? Đúng, nhất định là nham thạch nóng chảy.

Không chỉ nghe được thanh âm cuồn cuộn của nham thạch nóng chảy, Chung Sơn còn phát hiện ra một nơi kỳ lạ, trên đường đi xuống hắn thấy một nơi có sương mù lất phất, vô số hơi nước như nước đang sôi bốc hơi lên.

Lượng hơi nước này đa phần đều phun ra từ vách động, nhưng đảo mắt đã bị hút trở vào bên dưới.

- Chuyện gì xảy ra vậy Chung Sơn?
Thiên Linh Nhi chỉ vào hơi nước không ngừng phun trào ra từ vách động, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.

Hơi nước làm sao có thể phun ra từ tảng đá được vậy? Thiên Linh Nhi mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng được.

- Đây là nước ngầm, vừa lúc nó chảy qua sơn động này, cho nên phun ra ngoài là bị bốc hơi.

Chung Sơn lập tức đã nhìn ra nguyên nhân.

- Nước ngầm ư?
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng trước kia đã từng nghe cha mình nói qua nhưng chưa từng gặp, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến.

- Chẳng qua …
Hai mắt Chung Sơn nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.

- Chẳng qua làm sao?
Thiên Linh Nhi ngắt lời nói, tại sao đột nhiên lại không đi tiếp?

- Chẳng qua, tại sao hướng gió ở đây lại thổi về phía đáy động? Và hút toàn bộ hơi nước về phía dưới?
Chung Sơn nhíu mày suy tư nói.

Căn cứ theo lý giải của Chung Sơn thì trong động này nhất định là có gió, vậy chỉ có thể là động này còn có một cái cửa ra nữa. Thế nhưng sơn động này càng lúc càng đi xuống, nếu có một động khẩu khác thì hơi kỳ lạ.

- Đi xuống xem thì chẳng phải là sẽ biết sao?
Thiên Linh Nhi lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.

- Này, chờ một chút.
Chung Sơn nhướng mày, lập tức đuổi theo.

Cùng lắm là đi tiếp hai mươi mét nữa thì đã đi qua thông đạo.

Nham thạch nóng chảy, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn ở bên kia động, một cảnh tượng kỳ lạ, một hồ nham thạch nóng chảy rất lớn ở phía trước, mà bốn phía chính là một cái đài hình tròn, phía trên là một cái động lớn giống như một miệng núi lửa thông lên trên.

Đây là dung nham trong lòng đất.

Lượng lớn hơi nước bay về đó rồi bay thẳng lên trên, lưu động hướng về phía động khẩu.

Hồ nham thạch nóng chảy phía dưới ước tính có đường kính khoảng chừng một trăm mét, nó liên thông với lòng đất. Nham thạch nóng chảy kinh khủng, có lẽ là nguyên nhân do nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn cho nên bỗng nhiên phát ra tiếng nổ bụp bụp.

Mặt đài hình tròn bao quanh dường như như là do sức người tạo thành, vô cùng bằng phẳng, tại ở chỗ sâu thế này lại có vẻ đặc biệt cao vót.

Thiên Linh Nhi vừa đi vào trong đó thấy vậy liền lập tức lùi về.

Không phải là quá nóng, nhiệt lượng còn đang ở trong phạm vi mà Chung Sơn chịu được, cho nên Thiên Linh Nhi dĩ nhiên cũng không sợ, thứ làm nàng sợ chính là ở bên trong có một thân ảnh.

- Quỷ!
Thiên Linh Nhi lùi lại, vừa vặn lủi vào trong lòng Chung Sơn.

- Các ngươi rốt cuộc xuống rồi?
Một thanh âm vô cùng nhu hòa truyền đến.

Chung Sơn đưa mắt nhìn lại, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy run cả da đầu.

Đây là loại người gì vậy?

Người, là người bình thường nhưng nửa người dưới đến tận thắt lưng đã bị nhốt trong khối băng kiên cố, nửa người dưới hoàn toàn bị đông cứng, hơn nữa khối băng này màu đen, dưới dòng nham thạch nóng chảy ở phụ cận còn tỏa ra một vài tia hàn khí, xuyên thấu qua hàn băng màu đen, Chung Sơn nhìn hai chân của người nọ, không, không thể gọi là hai chân được.

Hai chân đã bị đông lạnh đến vỡ vụn ra, từng khối đã kết thành từng mảng tinh thể, nhìn qua vô cùng khủng khiếp, thậm chí ở chân bên phải, ngay cả xương cốt cũng bị đông lạnh lòi cả ra ngoài thịt.

Đây là dưới phần eo, ở phía trên phần eo thì càng giống như một ngọn lửa nóng hừng hực, Trên người đỏ bừng một mảnh, điều khiến cho người khác cảm thấy khủng bố nhất chính là mái tóc của hắn.

Ở trên đầu của hắn có hàng tỉ cọng tóc, giờ phút này đang đỏ bừng phát ra ánh sáng, hơn nữa ở trong nham thạch nóng chảy tựa như là một tấm lưới xòe vào trong luồng nham thạch, khiến cho người ta khi trông thấy đều không kìm được mà có cảm giác dựng cả tóc gáy.

Sau khi thấy rõ những thứ này thì Chung Sơn mới để ý tới tướng mạo của hắn, đó chính là một lão già, một lão già xấu xí, khiến cho khi người nhìn vào trong lòng đều có cảm giác chán ghét.

- Ta rất giống quỷ hả?
Lão già kinh khủng thản nhiên cười hỏi.

Chung Sơn cau mày, nhìn cái thứ trước mắt người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hắn giơ đại đao chỉ vào lão, cẩn thận đề phòng.

- Ngươi phát hiện ra chúng ta khi nào?
Chung Sơn bình tĩnh hỏi.

- Từ lúc ngươi ăn Huyết Bồ Đề.
Lão già xấu xí nở ra một nụ cười dọa người.

Giờ phút này, Thiên Linh Nhi cũng biết rằng đây không phải là quỷ, đang trong lòng Chung Sơn, nàng quay đầu lại nhìn về phía người này.

- Thật xin lỗi vì đã quấy rầy tiền bối, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
Chung Sơn lập tức nói, đồng thời ôm lấy Thiên Linh Nhi, hơi lùi về phía sau.

- Lão già ta cả trăm năm nay chưa gặp được người sống, trò chuyện cùng ta một lát không được sao?
Lão giả xấu xí đột nhiên lộ nên một vẻ bi thương.

Nhìn thấy lão già này như thế, vẻ kinh khủng trước kia của Thiên Linh Nhi cũng chớp mắt chuyển thành thương cảm, trăm năm nay chưa gặp được một người sống nào, vậy hẳn là rất cô đơn rồi? Trò chuyện với lão một lúc cũng được.

- Xin lỗi tiền bối, chúng tôi ở bên ngoài còn có chuyện quan trọng cần phải làm, sau này có thời gian sẽ quay lại đây bái phỏng.
Chung Sơn tiếp tục lùi về, không vì lời nói đáng thương của lão già mà dao động chút nào.

Nhìn thấy Chung Sơn còn muốn đi, lão già nghiêm mặt trợn trừng hai mắt, đột nhiên Chung Sơn cảm thấy không thể động đậy được nữa.

Chung Sơn hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, vì sao không thể di chuyển? Lão già, lão già kia đã động thủ thì phải? Thiên Linh Nhi cũng mở to mắt, trong mắt nàng tràn ngập vẻ kinh ngạc, bởi vì Thiên Linh Nhi cũng không thể nào động đậy được.

- Ta chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi.
Lão già lại nói thêm lần nữa.

Sau đó, cả người Thiên Linh Nhi và Chung Sơn chậm rãi bay lên, rời khỏi mặt đất rồi từ từ bay về phía lão già.

- A, ngươi muốn làm gì?
Thiên Linh Nhi cả kinh kêu lên.

-Tiền bối, chúng tôi không đi là được, tiền bối thả chúng tôi xuống đi.
Chung Sơn lập tức kêu lên.

“Ầm.”
Hai người ngã xuống cách chỗ lão già không xa.

Lão già này thật là cường hãn, chỉ một ánh mắt thôi mà đã khiến cho mình và Thiên Linh Nhi không thể nào động đậy được, cường giả, tuyệt đối là cường giả.

Chung Sơn vô cùng cẩn thận ở trước mặt lão già, hắn lật tay thu đại đao vào trong vòng tay lưu trữ, để lão già bớt đi sự cảnh giác.

Quả nhiên, lão già nhìn thấy động tác của Chung Sơn thì trong mắt đã hiện lên một tia thỏa mãn, nhưng Chung Sơn sẽ bỏ cuộc không chống cự sao? Thu hồi đại đao chỉ là kế nhất thời, giờ phút này, Chung Sơn biết phải cẩn thận hơn so với bất cứ lúc nào.

- Ngươi, ngươi dùng thần thức phong bế hành động của ta ư? Ngay cả cha ta cũng không thể làm được, ngươi còn lợi hại hơn cả cha ta nữa!

Thiên Linh Nhi lập tức bò dậy nhìn về phía lão già.

- Có lẽ là vậy.
Trên khuôn mặt gầy gò của lão già nở một nụ cười vô cùng khó coi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK