• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Đúng rồi, ông nói chính xác cứ như tận mắt chứng kiến vậy, trên đời này sợ rằng không ai mà người không thể nhìn thấu
Anh Lan hưng phấn nói.

Nhìn Anh Lan, Chung Sơn bỗng nhiên lại nghĩ tới mấy đứa con nuôi phản bội của mình, hắn lắc đầu thương tâm:
- Không, là do hoàng thất nước Liêu nông cạn nên mới dễ dàng để người ta nhìn tận gan ruột như vậy. Hơn nữa, hơn nữa… người trong cuộc thì hồ đồ, ôi…

Đúng, người trong cuộc thì hồ đồ, chính vì thế mà Chung Sơn không lường được đám con nuôi phản bội, hắn bỗng tự hỏi, những đứa còn lại rồi sẽ thế nào đây?

Anh Lan hình như không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Chung Sơn, vẫn thao thao bất tuyệt:
- Tên tay sai của tân hoàng đế, ồ giờ phải gọi là quan nhị phẩm mới đúng, liên tục xúi giục chủ hắn cưới con làm hoàng hậu, cuối cùng còn dọa thu hết binh quyền để uy hiếp, con không chịu được mới bỏ về đây với ông. Rồi hắn sẽ hối hận, ngoại trừ con ra, đám thống soái còn lại của nước Liêu toàn một phường giá áo túi cơm, sớm muộn cũng bị bốn nước kia đánh cho liểng xiểng.

Thấy điệu bộ hậm hực của Anh Lan, Chung Sơn bật cười, ừ thì trở về, có làm sao đâu. Nhưng theo lời con nhỏ này, hình như nó còn có tài năng của một bậc danh tướng cầm binh, ha ha.

- Phải chăng nàng đã nhìn trúng thằng nhóc nào trong nhà ta rồi? Nếu có, ông sẽ lập tức đứng làm chủ, còn như hắn dám không đồng ý, ta sẽ trói hắn đến cho ngươi
Chung Sơn cười.

- Không có, tuyệt đối không có, đàn ông muốn lọt vào mắt con ít nhất cũng phải xuất sắc hơn ông, nếu không cả đời này con sẽ ở vậy không thèm lấy chồng, Anh Lan luống cuống nói.

- Ồ, chuyện này xem ra có vẻ khó khăn rồi
Chung Sơn cười ha hả, theo giọng điệu mà xét thì có vẻ chưa gã trai nào lọt được vào mắt xanh của cô nàng thật, nhưng vậy cũng chẳng sao, ngày xưa tuổi thọ có hạn hắn còn lo lắng nhiều thứ, bây giờ bước vào tu hành tiên đạo, hắn sẽ có cách giúp tuổi thọ của Anh Lan tăng lên giống mình.

- Mời ông dùng trà
Anh Lan rót trà cho Chung Sơn, điệu bộ nhu mì.

- Ừm
Chung Sơn cúi đầu nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.

Nhìn Chung Sơn cúi đầu xuống, ánh mắt Anh Lan bỗng nhiên lộ ra vẻ si ngốc kì lạ.

Chung Sơn ngẩng đầu nhìn Anh Lan, bất ngờ nói:
- Trở về là tốt rồi, nếu không thể đánh thiên hạ cho Liêu quốc thì giúp ta chinh phục thiên hạ này đi.

Lời Chung Sơn khiến Anh Lan sửng sốt, nàng ngạc nhiên nói:
- Ông, chẳng phải người theo đuổi sự trường sinh bất tử hay sao? Người đã đạt đến cảnh giới thiên tiên còn để mắt tới mấy chuyện phàm tục làm gì?

- Trường sinh bất tử nào có đơn giản như vậy, ta muốn thành lập một Thiên Triều hùng mạnh, nắm lấy quyền lực toàn thiên hạ vào tay, dựa vào đó khiến con đường đi tới trường sinh dễ dàng hơn
Chung Sơn nhướng mày.

Hai chuyện trường sinh và mưu đoạt thiên hạ mà Chung Sơn nói dường như chẳng có chút liên hệ nào, nhưng vốn sùng bái hắn nên Anh Lan cũng chẳng nghĩ nhiều, ánh mắt càng nóng rực hơn. Đoạt lấy quyền của toàn thiên hạ? Oa, thật hào khí, khí phách quả nhiên sừng sững như núi, chỉ riêng với khí phách này, dưới gầm trời ai có thể hơn được ông nhà mình đây?

- Ông muốn thống nhất cả sáu nước sao?
Anh Lan hỏi.

- Thống nhất sáu nước? Đó chỉ là bước đầu tiên thôi, sau khi thống nhất sáu nước, ta sẽ thò bàn tay qua chinh phục nốt khu vực của năm quốc gia mà ngươi vừa rời khỏi, rồi cho nhân lực san bằng núi non thiên nhiên ngăn cách hai nơi, khiến cho toàn thiên hạ thông suốt một dải, sau đó lại tiếp tục mở rộng thêm giang sơn
Chung Sơn hào khí ngất trời.

- Vâng, Anh Lan nhất định sẽ ở bên phụ tá cho ông.

- Khai quốc không phải trò trẻ, con đường phía trước sẽ vô cùng nguy hiểm, phải gặp vô số địch nhân, đối phó với đủ loại người, phàm nhân có, tu tiên cũng có. Đó là một con đường của gai góc và chết chóc, ngươi vẫn muốn cùng ta xông vào ư?
Chung Sơn nghiêm mặt nhìn Anh Lan.

- Ông đến đâu, con theo đến đó
Anh Lan đơn giản nói.

Nhìn Anh Lan, trong lòng Chung Sơn thấy vô cùng cảm động, hắn tự nhủ với mình, nhất định phải chừa lại cho nàng một đường lui. Con đường hắn chọn một khi đã bước lên thì không có ngày quay đầu trở lại, nhưng còn Anh Lan, nàng không có lý do gì phải tiếp nhận điều tàn khốc ấy cả.

Sau đó, Chung Sơn cùng Anh Lan tùy ý tán gẫu, lúc thì ôn lại chuyện cũ, khi thì hào hứng bình luận về những tin đồn thú vị liên quan đến thống soái ba quân…

o0o
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kế hoạch chuẩn bị tấn công Chung phủ mà bọn gia chủ họ Triệu đã lên kế hoạch. Bọn họ chờ đợi đã mười ngày rồi, rốt cuộc không chờ thêm được nữa, dù lực lượng của hoàng thất họ Tô có đến kịp hay không, đêm nay nhất định phải chém giết vào Chung phủ một phen. Bốn cao thủ Tiên thiên hậu kì, thêm vào bốn cao thủ Tiên thiên sơ kì nữa, đừng nói là một phủ đệ nho nhỏ của người phàm, cho dù là hoàng cung cũng có thể san bằng. Nhưng bọn họ vẫn kiên nhẫn đợi thời cơ tốt nhất. Ban đêm!

Nhưng bốn gia chủ không thể ngờ được rằng, sự trì hoãn của họ đã khiến Chung phủ tình cờ đón kịp một ngoại viện mạnh mẽ.

Bạch Mã Ngân Thương Triệu Sở Hướng (em trai của Triệu Tử Long).
Sau một ngày thúc ngựa chạy liên tục không nghỉ, Triệu Sở Hướng vừa vặn đến trước Tuyên Thành, kìm cương nhìn lên cửa thành, đôi mày của hắn hơi nhướng lên.

Tuyên Thành? Phủ đệ của Chung Sơn ở đây sao? Vì có chuyện quan trọng níu chân nên hắn không tham gia vào vụ vây bắt Hạo Tam được, sau đó lại nghe sư đệ kể rằng có người tên Chung Sơn bị nuốt vào bụng rắn, không biết có phải là kẻ hắn đã quen không? Hắn biết Chung Sơn không phải là kẻ đoản mệnh.

Chung Sơn giờ đã gửi thân vào làm môn hạ Khai Dương Tông nhưng nhà cũ hắn ở vẫn Tuyên Thành, lần trước hắn đã mời mình tới thăm, nay vừa khéo đi qua cũng nên nhân tiện vào ngó qua một cái xem sao.

Đến trước cửa thành, Triệu Sở Hướng xuống ngựa, đoạn nhìn một thị vệ đứng gác hỏi:

- Xin các hạ cho hỏi, đường nào đi đến Chung phủ vậy?

- Chung phủ hả?
Gã thị vệ hỏi lại.

Bỗng nhiên bên cửa thành một nam nhân bước lên cúi người xuống thi lễ:
- Triệu tiên sinh, xin mời qua bên này.

Triệu Sở Hướng hơi cau mày, hắn không nhận ra kẻ đó là ai nhưng xem chừng bọn thị vệ có vẻ cung kính lắm.

- Triệu tiên sinh, tại hạ chỉ là một người hầu bé nhỏ trong Chung phủ mà thôi, được lệnh đợi ngài ở đây đã lâu rồi. Bức tranh của ngài đã được lão gia cho chúng tôi nhìn qua một lượt, chỉ cần ngài tới đây, nhất định sẽ trở thành thượng khách của Chung phủ.

- Chung Sơn hiện giờ đang ở trong phủ sao?
Triệu Sở Hướng hơi bất ngờ.

Lời vừa ra khỏi miệng, đám thị vệ bên cổng đều trợn tròn mắt mà nhìn hắn. Chung Sơn? Hắn nghĩ Chung Sơn là ai mà dám tùy tiện gọi thẳng tên ra như vậy? Nhưng khi nghe người kia đáp lại thì tất cả đều cả kinh.

- Vâng, lão gia đúng là đang ở trong phủ.
Giọng hắn vẫn cực kì cung kính, không hề có một chút tức giận vì chủ nhân bị "xúc phạm" trong đó.

- Dẫn đường!
Triệu Sở Hướng không vòng vo, xoay mình nhảy lên lưng ngựa, dưới sự dẫn đường của người kia rất nhanh đã đến Chung phủ.

Bên trong phủ, Chung Sơn đã sớm biết tin Triệu Sở Hướng đến thăm, hắn chọn thời điểm này mà đến, thật khiến người ta phải vui mừng. Chung Sơn nhanh chóng dẫn Linh Nhi và Anh Lan ra ngoài cửa nghênh đón, vừa vặn gặp Triệu Sở Hướng đi tới.

- Ha ha ha, Triệu Sở Hướng, cơn gió nào đã thổi ngươi tới Tuyên Thành này vậy?
Chung Sơn cười ha hả.

Trong ba người, chỉ có Anh Lan là chưa từng biết Triệu Sở Hướng, nàng nhìn hắn vẻ tò mò, người có thể khiến ông nhiệt tình như vậy, nhất định không phải là kẻ tầm thường.

- Trên đường đi, nghe người ta đồn ngươi đã làm mồi trong bụng rắn, ta không tin nên tới đây tìm hiểu. Thấy ngươi khỏe mạnh hoạt bát như vậy, cái tin kia thật rắm chó cũng không bằng.
Triệu Sở Hướng xuống ngựa, cười nói.

- Bụng rắn đúng là có dạo qua một vòng thật, nhưng nhờ ta mạng lớn, đi vào lại đi ra
Chung Sơn cười
- Mời vào trong nhà!

- Được!
Triệu Sở Hướng gật đầu.

Bốn người yên vị trong phòng, người hầu lập tức dâng loại trà tốt nhất lên.

- Đây là Anh Lan, còn Linh Nhi ngươi đã biết rồi.
Chung Sơn giới thiệu một vòng. (mk, tên này thâm vãi, giới thiệu gái cho bạn mà dek giới thiệu bạn cho gái, âm mưu độc chiếm )

- Ừm!
Triệu Sở Hướng gật đầu.

- Ngươi chắc không chỉ là tiện đường ghé thăm mà ta nghĩ ngươi còn có chuyện quan trọng khác?
Chung Sơn hỏi.

- Cũng chẳng có gì to tát đâu, ta chỉ muốn xem một chuyện náo nhiệt thôi.
Triệu Sở Hướng cười.

- Ồ, chuyện gì?
Chung Sơn ngạc nhiên.

- Phía đông Tuyên thành có một ngọn núi gọi là Bát Môn Sơn, gần đây nghe nói ở đó có xảy ra một chuyện rất hấp dẫn. Vụ Hạo Tam ta bị cho ra rìa thì chuyện lần này sao có thể bỏ qua được.
Triệu Sở Hướng nói.

- Bát Môn Sơn?
Chung Sơn đang đưa chén trà lên miệng liền dừng phắt lại, nhìn Triệu Sở Hướng ngạc nhiên hỏi :
- Bát Môn Sơn, đó chẳng phải là nơi mà bọn Thanh Ti, Thiên Sát đi tới hay sao?

- Đúng, hiện nay ở đó đang xảy ra hỗn chiến, rất nhiều tu sĩ đã bị giết. Nghe nói Khai Dương Tông cũng chết và bị thương mấy người thì phải.
Triệu Sở Hướng thong dong nhấp một ngụm trà.

- Cái gì? Chết mất mấy người của Khai Dương Tông? Vậy… vậy đại sư huynh Thiên Sát hiện giờ ra sao?
Thiên Linh Nhi lo lắng hỏi.

- Đại sư huynh?
Triệu Sở Hướng nhìn Linh Nhi vẻ ngạc nhiên. Thiên Sát là đại sư huynh đám đệ tử đời thứ hai của Khai Dương tông, nói vậy Linh Nhi đồng bối với hắn, chẳng lẽ nàng là quái vật Kim Đan kì hay sao?

- Ồ, người nào của Khai Dương Tông bị chết?
Chung Sơn cũng quan tâm hỏi.

Chung Sơn lên tiếng, Triệu Sở Hướng cũng chuyển sự chú ý về phía hắn:
- Ta cũng không rõ, chỉ biết trong lúc đánh nhau hỗn loạn, môn phái nào cũng có người chết cả.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Chung Sơn nhíu mày.

- Một khoảng thời gian trước, trên Bát Môn Sơn bỗng xảy ra một chuyện lớn, sau đó những việc kì lạ cứ nối nhau xuất hiện.
Triệu Sở Hướng nhíu mày kể lại.

- Hả?
Chung Sơn cũng hiếu kì.

- Bát Môn Sơn thật ra cũng chỉ là một ngọn núi nho nhỏ không có gì đáng chú ý, bình thường có bói cũng không ra bóng của người tu tiên ở đó. Trên núi chỉ có một môn phái vô cùng tiêu điều tên là Kim Tỏa Môn, gọi là môn phái cho oai thôi, cả phái chỉ có 1 người là chưởng môn, tuổi tác lão cực kì cao, nghe nói lão cũng không muốn thu nhận môn hạ đồ đệ gì. Vốn chẳng ai để ý nhưng đột nhiên mấy ngày trước quanh Bát Môn Sơn bỗng xảy ra động đất, rồi một chuỗi tiếng kêu nghe như tiếng rồng gầm vang động, sau đó từ trong lòng đất có vô số linh thạch phun ra, như một dòng thác bay đến tận trời. Ai chẳng có lòng tham, mấy môn phái đóng ở cạnh đó lập tức xuất hiện ý định chiếm lấy ngọn núi rồi từ từ khai thác, đó là tài sản cỡ nào chứ?
Triệu Sở Hướng tuôn một tràng.

- Cái gì? Có tiếng rồng gầm?
Chung Sơn đứng phắt dậy, đôi mắt sáng rực lên.

- Đúng vậy. Rồng gầm chín lần, ta đoán là con rồng hoang dã nào đó bị trận động đất hù cho hoảng sợ.
Triệu Sở Hướng nhìn Chung Sơn vẻ khó hiểu.

- Chín lần? Thật sự là chín lần chứ?
Chung Sơn càng tỏ ra vui mừng hơn.

Nhìn Chung Sơn với vẻ khó hiểu, Triệu Sở Hướng gật gật đầu, thái độ của tên kia làm hắn thấy ù ù cạc cạc.

Thấy vẻ mặt kì quái của Triệu Sở Hướng, Chung Sơn cười nói:
- Là ta thất thố rồi! Nếu mấy môn phái cạnh đó có ý tranh đoạt thì hẳn rất nhanh sẽ ngã ngũ thôi, ngươi bây giờ mới tới, phải chăng là hơi muộn?

Triệu Sở Hướng mỉm cười:
- Ta còn chưa nói hết, điều kì lạ nhất trong chuyện này chính là khi cường giả từ các môn phái chạy tới thì nhận ra không biết từ bao giờ trên Bát Môn Sơn đã mọc ra một cái đại trận.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK