• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp tầng thứ hai!

Giữa ranh giới sống chết, Chung Sơn đã đột phá, nhưng bởi vì ở tầng thứ nhất hắn đã sử dụng một lần, sau khi đột phá hắn lại tiếp tục sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp lần thứ hai cho nên trong một khoảng thời gian toàn thân vô cùng đau nhức, phải nghỉ ngơi một hai ngày mới có thể khôi phục, nhưng mà sau khi Chung Sơn khôi phục lại thì thực lực sẽ có một bước nhảy vọt, ít nhất là trong những lúc sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp.

Vân Thiên ở đằng xa đang mổ xẻ kẻ chiến bại, dù sao toàn thân con rắn không chỗ nào là không có giá.

- Chung Sơn, lúc này ngươi cảm thấy ra sao?
Thiên Linh Nhi kiểm tra tỉ mỉ thân thể Chung Sơn, phát hiện Chung Sơn tay chân dường như đủ cả, nhưng vẫn lo lắng hỏi.

- Không sao, nghỉ ngơi hai ngày là ổn.
Chung Sơn lắc đầu nói. (Lê: sặc thằng này ngu quá, em ấy muốn biết cái chân kia có bị què hay không thôi)

Bi Thanh Ti đứng cách đó không xa nhìn Thiên Linh Nhi rồi lại nhìn Chung Sơn, trong lòng nàng cực kỳ mâu thuẫn, không biết đối mặt với Chung Sơn thế nào, chỉ đành xấu hổ đứng im lặng ở một bên, hai mắt tuy nhìn về Vân Thiên nhưng tâm hồn lại lởn vởn đâu đó quanh Chung Sơn.

- Những người khác đâu rồi?
Chung Sơn nhìn bốn phía, phát hiện chỉ còn lại một đám mấy người mình.

- Ta không biết.
Thiên Linh Nhi vừa lau nước mắt vừa mờ mịt nói.

Lúc ấy, toàn bộ tinh thần Thiên Linh Nhi đều tập trung vào Chung Sơn còn đang trong bụng rắn, hơi sức đâu mà để ý đến chuyện bên ngoài.

Nhìn Thiên Linh Nhi trước mặt mắt mũi lem nhem như con mèo đang hờn, Chung Sơn lắc đầu cười cười, đưa tay định giúp nàng lau nước mắt nhưng bàn tay đưa ra được một đoạn thì liền rụt lại, trên tay toàn máu tanh, sao lau vào mặt con gái người ta được đây?

- Tam sư tỷ, vừa này đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Linh Nhi quay đầu hỏi Bi Thanh Ti.

Bị Thiên Linh Nhi hỏi, Bi Thanh Ti không thể không quay đầu lại, lúc nhìn Chung Sơn, trong mắt nàng thoáng hiện ra vẻ xấu hổ nhưng vẻ mặt vẫn cố giả bộ bình thường, cứ như chuyện ngày đó không hề tồn tại vậy.

- Hạo Tam được con rồng bảo vệ nên đã chạy đi, tên thái giám kia tự sát chết, những người khác đều đuổi theo Hạo Tam.
Bi Thanh Ti kể vắn tắt.

Nhìn thấy Bi Thanh Ti miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh, Chung Sơn cũng chỉ gật đầu, không muốn hỏi nhiều, tránh cho nàng khỏi xấu hổ.

- Ta muốn điều tức một lát, Linh Nhi, ngươi xem xung quanh chỗ nào có sông hồ, ta đi tắm rửa một chút.
Chung Sơn nói.

Lau nước mắt, bi thương trước đó của Thiên Linh Nhi nhanh chóng bị vui sướng thay thế, với yêu cầu của Chung Sơn đương nhiên đồng ý tức thì.

- Dạ dạ.
Thiên Linh Nhi đáp lại hai tiếng, lập tức lùng sục xung quanh, cẩn thận đi tìm hồ nước.

Vân Thiên ở đằng xa chia cắt xác rắn, nên nơi này chỉ còn lại có Bi Thanh Ti.

- Ta cũng đi tìm xem sao.
Bi Thanh Ti cảm thấy không khí có vẻ khác thường, liền mở miệng nói, sau đó không đợi Chung Sơn có ý kiến đã lập tức bay về hướng ngược lại với Thiên Linh Nhi.

Nhìn Bi Thanh Ti rời đi, Chung Sơn lắc đầu cười cười, tiếp đó nhắm mắt, cẩn thận điều tức.

Lần bị thương này quả nhiên rất nặng.

Chung Sơn ngồi xuống thoáng cái đã một canh giờ, thân thể có vẻ đã khá hơn nhưng lượng chân khí chỉ còn lại ba thành so với ban đầu.

Vừa mở mắt đã thấy ba người tụ tập trước mặt, ánh mắt đều tập chung vào hắn

- Chung Sơn, ngươi thấy thế nào?
Thiên Linh Nhi tròn xoe mắt nhìn Chung Sơn, hỏi với vẻ lo lắng.

- Đã tốt hơn nhiều, tìm được hồ nước rồi sao?
Chung Sơn gật đầu nói.

- Ở phía bên kia, cách đây năm dặm đường, đi một loáng là đến.
Linh Nhi trả lời.

- Để ta đưa ngươi đi.
Vân Thiên nói.

- Cảm ơn.
Chung Sơn gật đầu.

Tiếp đó, Vân Thiên vung tay, tức thì phi kiếm lơ lửng trên không biến thành một cây kiếm lớn, thân kiếm to như tấm ván gỗ, tỏa ra thanh quang mơ hồ, Chung Sơn bước lên, dưới sự khống chế của Vân Thiên phi kiếm nhanh chóng bay đến một hẻm núi phía xa, bên trong hẻm núi có một hồ nước.

Hạ kiếm xuống, Vân Thiên nói:
- Ngươi mau xuống tắm rửa đi.

- Cảm ơn.
Chung Sơn gật đầu.

Hắn đến lúc này vẫn chưa nghe Vân Thiên nhắc một lời tới cái xác của con rắn nọ, không nhắc đến cũng chẳng sao, Chung Sơn cũng không muốn dây dưa nhiều, hắn nhanh tróng trút bỏ quần áo rồi nhảy xuống hồ tắm rửa.

Bên trong trữ vật thủ trạc vốn có mấy bộ quần áo nhưng lại bị dịch vị trong dạ dày rắn ăn mòn hết rồi, không thể mặc được, thôi đành giặt sạch bộ quần áo bẩn này rồi mặc lại vậy. (không nên thắc mắc vì sao bộ trên người không bị ăn thủng ở vài chỗ không nên ăn thủng )

Tắm rửa xong, tuy rằng trên người Chung Sơn còn mang thương tích nhưng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn, liền trở lại nhập bọn với đám Bi Thanh Ti.

- Sư tỷ, Đại sư huynh trước khi đi đã dặn chúng ta đến Thúy Vân Sơn trước, trong vòng năm ngày huynh ấy nhất định sẽ đến.
Vân Thiên nhìn về phía Bi Thanh Ti nói.

- Ngươi đi hội hợp với hắn là được.
Bi Thanh Ti khẽ nhíu mày nói.

- Nhưng đệ đã đáp ứng Đại sư huynh rồi, sư tỷ, tỷ cùng tới chờ đi, bằng không đệ cũng không biết trả lời huynh ấy thể nào, hơn nữa lúc trước Đại sư huynh đáp ứng cùng tỷ đi đến Bát Môn Sơn, tỷ cứ đi như vậy, không phải. . .
Vân Thiên nói, vẻ khó xử.

Bi Thanh Ti nhăn mày ngẫm nghĩ, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta hãy đến Thúy Vân Sơn chờ vài ngày vậy.

- Thúy Vân Sơn à?
Chung Sơn nhíu mày.

Bên trong biên giới nước Đại Côn cũng có một ngọn núi tên là Thúy Vân Sơn, đó là ngọn núi hiểm trở nhất thiên hạ, người bình thường không thể leo lên được, bởi vì bốn mặt là vách đá dựng đứng trơn tuột, cao chót vót, chỉ có đỉnh núi là một vùng xanh biếc, như một đám mây xanh trên trời. Chẳng lẽ chính là nơi đó sao?

- Tám trăm dặm về phía Tây, lúc hoàng hôn là chúng ta có thể đến nơi.
Vân Thiên nói.

Quả nhiên chính là ngọn núi Thúy Vân kia.

Quay đầu nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn nhíu mày, mình đã đồng ý cùng nàng đi tìm Đại sư huynh, bây giờ lại chẳng biết Đại sư huynh ở đâu, thôi đành đến núi Thúy Vân mà chờ vậy.

- Linh Nhi, các ngươi tính thế nào?
Vân Thiên lập tức mở miệng hỏi.

- Chúng ta sẽ đi cùng các ngươi, cùng chờ.
Chung Sơn mở miệng nói.

Nghe Chung Sơn nói, Vân Thiên nhíu mày, ngươi chờ Đại sư huynh? Ai cần ngươi chờ Đại sư huynh? Nhưng Bi Thanh Ti và Thiên Linh Nhi đều ở chỗ này, Vân Thiên cũng không thể nói gì.

Còn về phần Thiên Linh Nhi tất nhiên không có vấn đề gì, hiện tại Chung Sơn đã không sao, cứ thư thư chờ Đại sư huynh thì có gì không được?

Chỉ có Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn với vẻ không tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng không có ý kiến.

Hai thanh phi kiếm, Bi Thanh Ti mang theo Thiên Linh Nhi, Vân Thiên mang theo Chung Sơn, lúc chưa tới hoàng hôn đã tới đỉnh núi Thúy Vân Sơn kia.

Trên đỉnh Thúy Vân Sơn có một bàn đá cùng mấy cái đôn cũng bằng đá, trông cực kì đơn sơ. Mọi người dừng trên đỉnh núi, Chung Sơn liền nhìn xuống ngắm cảnh phía dưới.

- Chúng ta sẽ chờ ở chỗ này sao?
Thiên Linh Nhi nhăn mặt.

- Không sai, đúng là chỗ này, cũng chỉ mất vài ngày thôi.
Vân Thiên trả lời vô cùng tự nhiên.

Nhìn Vân Thiên, Chung Sơn khẽ thở dài, chờ ở chỗ này ư? Lại còn chờ vài ngày? Trời quang mây tạnh thì không sao, nếu như trời mưa, sấm sét có giáng xuống, không phải sẽ đánh lên đầu mấy người đứng trơ khấc trên đây trước haysao?

- Dưới núi có trang viên ta mua trước khi tiến vào Khai Dương Tông, hay là mấy ngày nay chúng ta đi xuống núi, ở trong trang viên của ta mà chờ đi.
Chung Sơn nghĩ ngợi rồi nói

- Không được, nếu như Đại sư huynh đến đây không thấy chúng ta thì làm sao?
Vân Thiên lập tức lắc đầu phủ quyết.

Thấy Vân Thiên cứng đầu cố chấp, Chung Sơn nhíu mày. Trong giọng điệu của Vân Thiên với hắn ẩn chứa khí thế của kẻ bề trên, tuy rằng với mấy loại việc như vậy hắn sớm đã không còn để ý nhưng phải nhẫn nhịn với loại nhân vật nhỏ bé này không phải là tác phong mà Chung Sơn thích làm.

- Một khi đã như vậy, đành làm phiền ngài ở chỗ này chờ đợi một mình, chúng ta sẽ đi đến trang viên chờ. Đợi khi Đại sư huynh đến hãy nói cho chúng ta biết là được.
Chung Sơn nói.

Nghe lời Chung Sơn nói, Vân Thiên nhăn mặt nhưng cũng không nói gì.

- Linh Nhi, sư thúc, chúng ta xuống núi đi.
Chung Sơn nói với Bi Thanh Ti và Thiên Linh Nhi.

Bi Thanh Ti thấy Chung Sơn gọi mình là sư thúc thì khẽ cau mày nhưng vẫn gật đầu.

- Làm phiền sư đệ.
Bi Thanh Ti nói với Vân Thiên.

Lúc này trong lòng Vân Thiên rốt cuộc đã xuất hiện cảm giác hối hận, bởi vì trước đó chỉ nghĩ rằng Chung Sơn mang Thiên Linh Nhi đi xuống, hiện tại lại chỉ để một mình hắn ở đây, bởi vậy trong lòng hết sức buồn bực, đồng thời trong lòng cũng thấy tức giận với Chung Sơn.

- Đành vậy.
Vân Thiên chỉ còn cách gật gật đầu.

Sau đó, phi kiếm của Bi Thanh Ti ra mang theo Chung Sơn và Thiên Linh Nhi bay đi, theo phương hướng Chung Sơn chỉ dẫn, bay xuống chân núi Thúy Vân Sơn.

Vân Thiên đứng ở đỉnh núi nhìn Chung Sơn đi xuống, trong lòng rất bất mãn nhưng cũng chẳng biết làm gì mà chỉ có thể nhìn bọn họ dừng lại trước một trang viên, ghi nhớ lấy vị trí rồi mang theo tâm trạng buồn bực khoanh chân nhắm mắt chờ đợi Đại sư huynh.

Bay tới bên ngoài trang viên, Bi Thanh Ti tự nhiên biết giả vờ như phàm nhân để tránh gặp phiền phức.

Chung Sơn dẫn theo mọi người đi vào, tuy bộ dáng hắn đã thay đổi nhưng nhờ lấy ra lệnh bài nên có được sự tín nhiệm của quản gia, liền trở thành chủ nhân của trang viên.



Thiên Linh Nhi sau khi ăn một chút liền đi ngủ vì trước đó tinh thần bị tiêu hao quá lớn, còn Bi Thanh Ti cũng về phòng của mình.

Chung Sơn một mình trong phòng liền tiến hành sắp xếp trữ vật thủ trạc.

Bên trong có rất nhiều ngân phiếu đã biến thành đồ bỏ vì dịch vị trong dạ dày con rắn đó thực quá lợi hại, phải mất mấy bồn nước lớn mới rửa sạch được trữ vật thủ trạc này.

Hai thanh kiếm lúc trước có được không hiểu đã biến đi đâu mất, quả Huyết Bồ Đề cuối cùng sót lại cũng bị dịch vị ăn mòn hết, sau khi xử lý sạch sẽ được đám dịch vị đó thì chỉ tìm thấy hai vật dường như còn giá trị sử dụng.

Một thứ là phương thuốc thu được lúc trước, loại đan dược cấp bốn: Cuồng Hóa Đan.

Thứ còn lại là một chiếc hộp bằng gỗ đào có khắc hoa văn rất tinh xảo. Nhìn chiếc hộp, mắt Chung Sơn sáng rực lên, bảo bối, đúng là bảo bối rồi, dưới sức tấn công của dịch vị mà hoàn toàn nguyên vẹn không bị hư hỏng thì sao có thể là thứ gỗ đào tầm thường được?

Lấy nước sạch từ tay người hầu đem tới, Chung Sơn cẩn thận rửa sạch hộp gỗ từng li một. Quả thật không bị hư hỏng dù chỉ là một vết nhỏ!

Lúc này, Chung Sơn nhớ lại Hạo Tam đã thả ra rất nhiều rắn lớn chạy lung tung khắp nơi, vì muốn cho chúng cơ hội sống sót hay vì muốn phi tang vật nào đó? Liệu bên trong bụng những con rắn kia còn thứ gì đặc biệt khác hay không?

Tạm gạt đi tiếc nuối trong lòng, ánh mắt Chung Sơn lại một lần nữa tập trung vào chiếc hộp gỗ đào này, bên trong nó rốt cuộc có cái gì?

Hộp gỗ không lắp ổ khóa, rất dễ mở. Chung Sơn nhẹ nhàng mở nắp.

Kẹt!

Chiếc hộp từ từ mở ra.

Dưới ánh đèn trong phòng, Chung Sơn cuối cùng thấy được thứ nằm bên trong hộp.

Là một quyển trục, quyển trục màu vàng, dường như được dệt lên từ tơ, nhìn cực kì sang trọng.

Nhẹ nhàng nhấc quyển trục ra ngoài, Chung Sơn bỗng có cảm giác hết sức quen thuộc, đây chẳng phải là hình dạng của một tờ thánh chỉ hay sao? Đúng, là thánh chỉ, thánh chỉ màu vàng do hoàng đế của thế gian ban ra.

Chung Sơn từ từ mở quyển trục ra, quả nhiên, hình dạng giống thánh chỉ như đúc.

Sau khi quyển trục được mở ra hoàn toàn, Chung Sơn thấy trên đó viết vô số chữ nhỏ li ti, vừa đọc mấy chữ đó, hắn liền bị kích thích vô cùng dữ dội, cánh tay cầm nó cũng trở nên run rẩy không vững.

Giờ khắc này, Chung Sơn bỗng nhiên có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời thét dài, thậm chí trong hai mắt còn ứa ra nước mắt kích động. Chung Sơn là một người rất trầm ổn, lúc nhìn thấy Hồng Loan Thiên Kinh, Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp cũng không thất thố như thế, nhưng lúc này hắn lại không kìm chế được bản thân mà để mặc cho sự vui sướng điên cuồng xâm chiếm khắp thân mình.

Bên trên thánh chỉ, hàng đầu bên trái là ba chữ, cũng là tiêu đề của thiên văn chương này.

- Thiên Đình Chú .

Tiêu đề: "Thiên Đình Chú ".

Câu đầu tiên của đoạn mờ đầu: "Tụ quốc vận, tụ địa vận, tụ thiên vận, tụ thiên hạ khí vận, nghênh kháng thiên uy, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" (tập hợp vận mệnh quốc gia, vận mệnh của đất trời, vận mệnh toàn thiên hạ để chống số trời, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!)

Câu thứ hai của đoạn mở đầu: "Kiến Thiên triều, trí vạn nghiệp, dĩ quốc vận, địa vận, thiên vận, chúng khí vận tụ nhi thành lực, phá nghiệp chướng, thành tựu thiên địa nghiệp vị."(Dựng Thiên triều, lập vạn nghiệp, lấy quốc vận, địa vận, thiên vận, khí vận chúng dân mà tụ thành lực, phá nghiệp chướng, đạt được thiên địa nghiệp vị.)

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK