• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Thiên Đình Chú"

Thiên văn chương này tên là Thiên Đình Chú, không phải công pháp tu hành giống Đại Dương Thần Công, cũng không phải công pháp phụ trợ như Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp, thậm chí thiên văn chương này vốn không phải công pháp nhưng còn hơn tất cả công pháp trong thiên hạ.

Thần tiên vốn trường sinh bất tử, nhưng trong thiên hạ liệu ai có thể thành tiên? Phương pháp tu hành nhiều vô kể, nhưng người tu chân đắc đạo thành tiên thì lại đếm trên đầu ngón tay, thậm chí suốt chiều dài lịch sử từ xưa đến nay kẻ có thể thành tiên cũng ít đến mức đáng thương.

Thành tiên khó, trường sinh bất tử khó, chưa thành tiên thì vẫn là người trần, là người trần mắt thịt tất nhiên tuổi thọ có hạn. Đó đúng là một đại nạn cứ treo lơ lửng trên đầu..

Mạng sống ngắn ngủi lại muốn tu luyện thành tiên, chuyện này thật khó khăn, trừ phi là người có ngộ tính phi thường, căn cốt tuyệt đỉnh, nếu không trước khi đại nạn lâm đầu thì khó mà đột phá kịp. Bởi vì so với con đường con đường tu hành dằng dặc, tuổi thọ con người mới ít ỏi làm sao. Tiên Thiên Kỳ sống được hai trăm tuổi, Kim Đan Kỳ cũng chỉ có bốn trăm năm, đến bốn trăm tuổi còn chưa đột phá vào Nguyên Anh Kỳ vậy thì đã cầm chắc cái chết.

Loại căn cốt như Chung Sơn hắn thì không cần phải nói, sớm muộn gì cũng biến thành một nắm đất mà thôi.

Một người muốn tu tiên có rất nhiều nghiệp chướng, như căn cốt kém, ngộ tính thấp hoặc bị những thứ bên ngoài quấy nhiễu, níu kéo. Đó đều là nhửng chướng ngại trên con đường thành tiên. Nghiệp chướng càng nhiều càng khó tăng tiến cảnh giới, muốn vượt qua phải nỗ lực gấp đôi gấp ba thậm chí gấp năm lần may ra mới đạt thành tựu được như người khác.

Căn cốt Chung Sơn vốn tầm thường, người khác luyện một hắn phải luyện mười, không chỉ có thế, ở những cửa ải khó khăn trên con đường tu hành như từ Hậu Thiên tăng lên Tiên Thiên, từ Tiên Thiên lên Kim Đan thì khó càng thêm khó, nếu như tự mình vượt qua thì gần như không có cơ hội, vì vậy trước kia hắn mới sốt ruột muốn có Phá Cấm Đan đến như vậy.

Tuy cuối cùng đã đột phá lên Tiên Thiên nhưng có vẻ đây là giới hạn của hắn.
(Lê: fuk, lại một đoạn loằng ngoằng của thằng tác giả, ô mai gót, chẳng biết biên ra sao, trên đã cắt nhiều rồi, cắt nữa thì hết truyện mất (

Đây là nghiệp chướng, nghiệp chướng còn rất nhiều khiến con đường tu hành của Chung Sơn vô cùng bi thảm.

Mà Thiên Đình Chú cũng là một loại phương pháp, thông qua phương pháp này có thể bài trừ nghiệp chướng của bản thân, nghiệp chướng giảm xuống thì tốc độ tu luyện tự nhiên tăng lên.

Phương pháp đó chính là tụ tập rất nhiều khí vận, lấy khí vận gột rửa nghiệp chướng, lấy khí vận hình thành lực phá vỡ nghiệp chướng khiến cho bản thân là trời, bản thân là đất, tu hành nhanh chóng.

Khi tụ tập khí vận đến mức độ nhất định có thể hình thành Thiên Địa Nghiệp Vị, được trời cao thừa nhận.

Trong thiên văn chương này nhắc tới ba loại Thiên Địa Nghiệp Vị, từ thấp đến cao, phân biệt là Nhuyễn Vị, Trung Vị và Thượng vị.

Người tu phật có mệnh danh khác, gọi là Quả Vị.

Nhuyễn Vị là La Hán Quả.

Trung Vị tức là Bồ Tát Quả.

Thượng Vị là Phật Đà Quả.

Đạt được Nghiệp Vị khác nhau, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ khác nhau. Đạt tới Nhuyễn Vị, tốc độ tu luyện gấp ba lần bình thường, gấp ba, tức là thời gian tu luyện rút ngắn chỉ còn một phần ba. Đạt tới Trung Vị thì tốc độ tu luyện gấp mười lần, còn khi lên tới Thượng Vị thì tốc độ tu luyện lại tăng gấp hàng trăm lần.

Tốc độ tu luyện gấp trăm lần là tốc độ tu luyện biến thái cỡ nào? Nếu được như thế, Chung Sơn cần gì phải mặt nhăn mày nhó vì cái căn tồi cốt tệ của hắn? Gấp trăm lần hiện nay, ôi là gấp trăm lần đấy, nếu Tiên Thiên có hai trăm năm tuổi thọ thì với tốc độ đó coi như hắn có hai vạn năm tu hành, cho dù là kẻ đầu đất cũng dư sức bò đến Kim Đan Kỳ chứ đừng nói là Chung Sơn hắn.

Chung Sơn vui sướng gào thét trong lòng, Nghiệp Vị, nhất định phải bước lên Thiên Địa Nghiệp Vị, tụ tập khí vận, khí vận ngập trời.

Nhưng Chung Sơn cũng hiểu tụ tập khí vận là chuyện vô cùng khó khăn, rất rất khó, nhưng khó thì đã sao? Hắn một lòng cầu trường sinh, tự nhiên không sợ phiền toái, huống hồ Chung Sơn còn có ưu thế mà người khác không có, đó là hai thân thể. Một thân thể cứ tu hành bình thường như hiện tại, một thân thể sẽ án theo "Thiên Đình Chú" mà hành động.



Theo Thiên Đình Chú, phải tạo lập một quốc gia, gọi là nước hoặc là vận triều, thu gom khí vận trong thiên hạ, quốc vận, thiên vận, địa vận, đều thu vào hết, sau khi quốc gia đã hùng mạnh đến mức độ nhất định, hình thành Hoàng Triều, vậy là Chung Sơn có được Nhuyễn Vị Nghiệp Vị, khi hình thành Đế Triều, là có được Trung Vị Nghiệp Vị, khi hình thành Thiên Triều, Nghiệp Vị khi đó chính là Thượng Vị, tốc độ tu luyện cũng gấp trăm lần hiện tại.

Nhưng quá trình này quá gian nan, dù chỉ là Nhuyễn Vị Hoàng Triều đơn giản nhất cũng không dễ mà đạt được.

Nhưng vì trường sinh bất tử, Chung Sơn không chút do dự liền đưa ra quyết định.

Hơn nữa khí vận của một quốc gia không chỉ tập chung cho một mình Hoàng Đế, mà những bậc tôi thần nếu như được Hoàng Đế sắc phong cũng sẽ đạt được khí vận, thậm chí Nghiệp Vị, như Nghiệp Vị Hoàng đế Thiên Triều là Thượng Vị, mà Thái Sư đương triều sau khi nhận sắc phong cũng sẽ có Trung Vị Nghiệp Vị. Cho nên thành lập một quốc gia không phải việc của một người.

Thiên Địa Nghiệp Vị.

Ánh mắt Chung Sơn dần dần trở lên kiên định, một khi đã như vậy, vậy hãy thành lập một vận triều cho ẩn khu thôi.

Hắn đọc lại thiên "Thiên Đình Chú" vài lần, sau khi đã ghi nhớ rất kĩ, liền bỏ lại vào hộp gỗ, cẩn thần đậy nắp rồi cho vào trữ vật thủ trạc.

Thành lập vận triều ư?

Chung Sơn chợt nhớ đến một người, thái tử Liệt Thiên, kẻ đã giết thê tử Quỳ Nhi của hắn.

Thái tử Liệt Thiên, trước đây vốn chỉ coi đó là danh xưng của một người, giờ nghĩ lại xem ra hắn đúng là thái tử vận triều, không biết đó là loại vận triều nào? Hoàng tiều, Đế Triều, hay Thiên Triều?

Mặc kệ hắn là ai, mối thù này chắc chắn phải báo, nhưng mình còn kém hắn quá xa, hiện tại chưa phải lúc làm ra chuyện lớn, điều quan trọng nhất là tu luyện vững chắc, không ngừng đi lên.

Thành lập vận triều.
(cái câu này lặp mấy lần, đọc phát bực, nên cắt)

Thành lập vận triều không phải là chuyện dễ nhưng với Chung Sơn mà nói cũng không phải là việc khó, tạm thời không vội, cần phải trù tính thật kỹ mới được.

Suốt một đêm, Chung Sơn không ngừng tính toán cho tương lai, không hề chợp mắt lấy một phút.

Sáng hôm sau, Thiên Linh Nhi tỉnh dậy từ sớm, liền sang rủ Chung Sơn cùng đi dạo phố với nàng. Bi Thanh Ti vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa phòng, có lẽ còn xấu hổ với Chung Sơn.

Suy nghĩ suốt một đêm, Chung Sơn cũng thấy cần thả lỏng một chút, liền cùng Thiên Linh Nhi ra ngoài đi dạo.

Chơi suốt một ngày, lúc trở về Thiên Linh Nhi đã mệt phờ nên về phòng nghỉ ngơi, Chung Sơn cũng chẳng khá hơn, hắn liền vào phòng tắm rửa cho sạch sẽ thoải mái, sau đó ra ngoài sân hóng mát. Ngồi trong đình viện, uống rượu với trăng, ngắm chị Hằng vằng vặc trên đầu, Chung Sơn bất tri bất giác nhớ tới hai người vợ ngày xưa, Quỳ Nhi, Bảo Nhi.



Tuy rằng đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng trong lòng Chung Sơn chưa phút nào quên được.

Hắn nâng chén rượu, uống ánh trăng tan, nét buồn bã ưu thương trong mắt ngày càng đậm.

Nhưng lúc này, Chung Sơn bỗng nhiên nhìn thấy trên nóc một căn phòng đằng xa một bóng người cũng đang ngồi bó gối ngắm trăng, bóng người đầy vẻ yếu ớt cô độc tiêu điều.

Bi Thanh Ti?

Chung Sơn hơi nhíu mày, Bi Thanh Ti đằng xa kia hình như cũng đang có tâm sự.
(Lê: ta phải thở dài, biên đã 6 chương, nhân vật của thằng tác giả ai ai cũng nhíu mày, lúc nào cũng nhíu mày, dường như nhíu mày là thú vui phổ biến nhất trong tsbt, sao bọn họ không sợ trên trán có rãnh nhỉ????)

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi quả quyết một tay xách bầu rượu cùng hai cái chén, một tay xách bịch mồi lên (Lê: lẽ ra gọi là mồi mới phải đạo; Xôi: Duyệt), sau khi nhảy vài bước đã đến bên cạnh Bi Thanh Ti.

Có lẽ tâm hồn Bi Thanh Ti đang phiêu du ở một nơi quá xa, cũng có thể Bi Thanh Ti biết Chung Sơn đến nên nàng không hề quay sang nhìn hắn mà tiếp tục ngắm trăng. (Lê: oa chàng ơi đêm nay trăng thanh gió mát, hay là chúng ta….?->câu này ở tây du kí ^^)

Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bi Thanh Ti, đặt rượu ngon và mồi nhắm xuống, Chung Sơn nhìn nàng, bỗng nhận ra không biết tự bao giờ trên gò má kia đã lăn dài hai hàng nước mắt.

Hắn lặng lẽ ngồi xuống cạnh Bi Thanh Ti. Chờ đợi.

Rốt cuộc, một lúc lâu sau, Bi Thanh Ti chớp chớp hai mắt, vết lệ trên má cũng biến mất tăm, nàng quay sang nhìn Chung Sơn. (Lê: cảnh tình tứ mà thèng tác giả cho nén hương vào, thật là thô bỉ, còn hơn con Đú dở)

- Có biết tại sao ngày đó ta đã không giết ngươi không?
Nàng nhẹ nhành cất tiếng.

Chung Sơn hơi nhướng mày, chuyện ở suối nước nóng lần đó, đến giờ hắn vẫn cảm thấy khó hiểu.

- Xin được chỉ giáo. –
Chung Sơn chăm chú nhìn Bi Thanh Ti.

Thấy ánh mắt Chung Sơn chiếu tới, toàn thân Bi Thanh Ti không tự giác được nóng lên, hình như lại nhớ tới lần chạm mặt đó, gò má ửng lên nhưng thấy ánh mắt hắn có vẻ như quân tử Tàu Liễu Hạ Huệ thì lòng nàng dần dần bình tĩnh trở lại.

- Cơ thể ta chưa từng để một gã đàn ông nào chiêm ngưỡng, nếu có thì không cần biết cố ý hay vô tình, ta nhất định sẽ liều chết với hắn. Nhưng Chung Sơn ngươi khiến ta không biết phải làm sao mới đúng.
Trên mặt Bi Thanh Ti lộ vẻ tự giễu.

- Là do chiếc ngọc giản kia sao?
Chung Sơn bình tĩnh hỏi.

- Đúng, chính là nó.
Bi Thanh Ti gật đầu.

- Trong ngọc giản đó nói gì? Có thể cho ta biết không?
Chung Sơn nhìn nàng chăm chú.

- Ha ha, không nên nói, có nói ngươi cũng không hiểu đâu, cũng không có khả năng hiểu.
Bi Thanh Ti lắc lắc đầu cười khổ.

- Dù ta không hiểu, ngươi cũng thử nói một chút đi, có lẽ nói được ra rồi, trong lòng ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn, ta nguyện làm người chia sẽ phiền muộn này, chúng ta hãy tâm sự giải sầu hết đêm nay đi.
Chung Sơn kiên trì nói, lúc nãy thấy nàng ngắm trăng mà rơi lệ, hẳn trong lòng đang có chuyện vô cùng đau khổ.

Dường như bị Chung Sơn thuyết phục, Bi Thanh Ti nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Trong thiên hạ, có ba Thiên Triều, một trong số đó là Thiên Triều Thượng Quốc. Cha ta từng là một quan tam phẩm của Thiên Triều Thượng Quốc, đạt được Nhuyễn Vị, tụ tập thiên địa khí vận, tiền đồ không thể hạn lượng.

Chung Sơn nhíu mày cẩn thận lắng nghe, Thiên Triều thượng quốc? Có ba cái? Tin tức này rất quan trọng.

- Cha dù trên triều hay lui về ở ẩn, đều được hưởng danh dự cực cao, nhưng cuối cùng không ngờ bị kẻ gian hãm hại, Bi gia ta cả nhà ba trăm mười hai người, ngoài ta cùng người lúc trước đưa ngọc giản cho ngươi, tất cả bị tàn sát sạch sẽ. Tịch biên toàn bộ gia sản.
Bi Thanh Ti thương tâm nói, đôi mắt lại bắt đầu nhòe ướt.

Chung Sơn nhíu mày nghe tỉ mỉ.

- Người đưa ngọc giản cho ngươi, từng là thầy của gia gia ta, mà cha cùng Khai Dương Tông có tình bạn cố tri, bởi vậy khi đó lúc ta còn nhỏ tuổi đã được Khai Dương Tông thu nhận. Cha vốn trong sạch vô tội, rất lâu trước đó người đã có dự cảm không tốt, bởi vậy đã sớm thu thập rất nhiều chứng cớ, giấu ở ba nơi khác nhau, ngoài bản thân cha không một ai biết, mãi đến khi vị sư phụ kia kia có được ngọc giản, bên trong ngọc giản ghi lại ba chỗ giấu chứng cứ phạm tội của kẻ gian và chứng minh cha trong sạch. Ta chết cũng không sao nhưng thù nhà nhất định phải báo, nỗi oan khuất của cha nhất định phải được rửa sạch. Nhờ ngươi, cha mới có cơ hội rửa sạch nỗi oan, nên ta không thể giết ngươi. Cho dù ngươi đã thấy điều không nên nhìn thấy, thôi thì cứ coi ta trả ơn cho ngươi vậy.
Bi Thanh Ti đau khổ nói.

(Lê: em này dâm vãi, không khác gì con Đú, thù nhà chồng chất thế mà cứ thấy trai 1 cái đã nóng lên nghĩ chuyện xyz rồi, ôi phong tục bại hoại)

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK