• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cô gia gia? Thiên Linh Nhi tưởng mình đang nằm mơ. Cô ta gọi Chung Sơn là cô gia gia? Ông sao?

Thiên Linh Nhi dường như tạm thời bị mất khả năng tư duy, ngơ ngẩn hồi lâu, cảm giác kình địch lúc trước giờ đã tan thành mây khói, nàng lại quay sang nhìn cô gái này.

Anh Lan ôm Chung Sơn một lúc lâu, bá chặt lấy cổ hắn đu xuống, má liên tục cọ cọ lên ngực hắn, vẻ mặt hớn hở. Nhìn cảnh nàng ra trắng trợn "lợi dụng" Chung Sơn, Thiên Linh Nhi lại cảm thấy khó chịu.

Không hiểu sao nàng rất không thích các cô gái khác làm vậy với hắn, ngay cả cái cô Anh Lan này dù gọi hắn bằng ông cũng không được!

- Tốt tốt, trở về là tốt rồi.
Chung Sơn vẫn bị Anh Lan ôm cứng vui mừng nói.

- Chung Sơn, Chung Sơn.
Thiên Linh Nhi lập tức giãy nảy lên muốn hắn buông Anh Lan ra, có điều không phải Chung Sơn không buông Anh Lan ra mà là Anh Lan cứ đeo lấy Chung Sơn, thế nào cũng không chịu buông tay.

Nghe Thiên Linh Nhi phía sau kêu lên, Chung Sơn cũng mở miệng nói:
- Được rồi, Anh Lan, buông ra đi." (Lê: đợi đến lúc khác không bị phá đám hãy diễn tiếp ^^)

- Không.
Anh Lan lập tức giở giọng mè nheo như muốn kháng chiến tới cùng.

Anh Lan nói, Thiên Linh Nhi càng tức khí, cũng không biết khí tức từ đâu kéo lên, chỉ biết cực kì khó chịu.

- Chung Sơn.
Thiên Linh Nhi lại kêu lên lần nữa.

Lúc này trong lòng Chung Sơn cực kỳ vui vẻ nhưng Thiên Linh Nhi phía sau đang gọi nên hiện tại cũng không phải lúc hưởng thụ quan hệ thân thích. (Lê: sặc, câu này con Độc dịch đấy, mờ ám quá, biến thái quá)

- Được rồi Anh Lan, ta sắp thở không nổi nữa rồi.
Chung Sơn nói.

- Con thả lỏng một chút là được.
Anh Lan vẫn không chịu buông.

Chung Sơn chỉ đành cười cười bất đắc dĩ.

- Được rồi Anh Lan, có chuyện gì lát nữa hãy nói, chỗ này đang có khách.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.

- Vâng, được rồi.
Anh Lan mặc dù không muốn nhưng Chung Sơn đã nói vậy nên nàng đành buông ra. Nhưng vừa buông cổ Chung Sơn đã lập tức ôm chặt lấy cánh tay hắn, bộ ngực đầy đặn phía bên phải dán chặt lên trên cánh tay trái Chung Sơn.

Nhìn bộ dáng Anh Lan cứ đeo bám chằng chằng Thiên Linh Nhi lại càng buồn bực nhưng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành giả bộ bình thường, hỏi Chung Sơn:
- Chung Sơn, nàng là ai vậy?

Chỉ nghe giọng điệu của nàng, đến thằng ngu cũng biết tâm tình của Thiên Linh Nhi đang rất không tốt.

Nhìn Thiên Linh Nhi, lại nhìn Anh Lan, vẻ mặt Chung Sơn đang vui vẻ bỗng nhiên trở nên buồn bã nói:
- Anh Lan là cháu gái của em trai Quỳ Nhi.

Nhìn vẻ mặt buồn bã của hắn, Anh Lan dường như cảm nhận được nỗi đau trong lòng Chung Sơn, liền lắc lắc cánh tay trái của Chung Sơn.

Quỳ Nhi vợ Chung Sơn? Cháu gái của em trai Quỳ Nhi? Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nhìn Anh Lan rồi nhìn vẻ mặt buồn bã của Chung Sơn, cũng không dám hỏi nhiều.

- Ông à, bà đã ra đi, người đừng thương tâm nữa, sau này hãy báo thù cho bà là được rồi.
Anh Lan ôm cánh tay Chung Sơn dịu dàng nói.

Nghe Anh Lan nói, Chung Sơn quay đầu nhìn nàng rồi gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười yêu thương, bàn tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc Anh Lan.

Anh Lan dường như rất thích hưởng thụ cảm giác này, mặc kệ Chung Sơn vuốt ve (Lê: định dịch là vuốt ve nhưng thôi, Đú muội thấy sao?; Xôi: Anh duyệt), trên mặt Chung Sơn chỉ có sự thương yêu còn Thiên Linh Nhi bên cạnh đành ngó lơ, lúc nhìn về phía Anh Lan trong mắt lại hiện lên vẻ cực kỳ khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, hừ hừ trong mũi.

- Ông à, Bảo Nhi nãi nãi đã trở lại chưa?
Anh Lan lại hỏi.

- Con còn nhớ Bảo Nhi sao?
Chung Sơn nghi hoặc nhìn về phía Anh Lan.

- Tuy lúc con còn nhỏ Bảo Nhi nãi nãi đã ra đi nhưng vẫn có ấn tượng. Huống hồ mười hai năm trước lúc con đi ông vẫn nhắc đi nhắc lại Bảo Nhi nãi nãi, con đương nhiên nhớ rõ.
Anh Lan lập tức nói.

- Sẽ trở lại.
Chung Sơn cười khổ nói.

Thấy vẻ mặt Chung Sơn, Anh Lan liền đoán được đại khái vấn đề, lập tức khôn khéo tránh nói tới chuyện này mà nhìn sang Linh Nhi đang hằm hè bên cạnh bằng ánh mắt cũng không ít địch ý.

- Ông à, đây là thê thiếp người mới nạp sao?
Anh Lan thăm dò hỏi.

- Thê thiếp? Còn lâu.
Thiên Linh Nhi lập tức phản ứng, trợn mắt nhìn Anh Lan.

Chung Sơn quay đầu nhìn Thiên Linh Nhi, lắc đầu cười nói:
- Không phải.

Nghe Chung Sơn phủ nhận, trong lòng Thiên Linh Nhi đột nhiên thấy buồn bã, Anh Lan thì hai mắt lại sáng ngời, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, hơn nữa còn nhìn Thiên Linh Nhi bằng ánh mắt đắc thắng khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

- Bày Kim Long yến, Chung phủ phải ăn mừng một phen, phát thưởng cho mọi người.
Chung Sơn nới với một người đang đợi ở hành lang đằng xa.

- Vâng.
Người nọ cung kính nói một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Kim Long yến là thịnh yến cao nhất của Chung phủ, cũng chỉ có loại sự kiện như Anh Lan trở lại mới có thể bày ra.

Cùng ngày, tất cả tôi tớ trong Chung phủ đều vui mừng nhảy nhót. Phát thưởng, lão gia phát thưởng, hơn nữa còn bày Kim Long yến, Chung phủ ăn mừng thì người người đều được ăn đồ ngon nhất.

Trong căn phóng lớn nhất Chung phủ bày tám bàn thức ăn, chỉ có ba người Chung Sơn, Anh Lan, Thiên Linh Nhi ngồi ở bên trong. Anh Lan đã quen thuộc cách ăn này, mang một cái đĩa nhỏ chọn lấy món ngon chung quanh, Thiên Linh Nhi là lần đầu tiên ăn như vậy, đôi mắt mở lớn ngạc nhiên, nhiều đồ ăn như vậy ba người ăn làm sao hết?

Anh Lan có vẻ sôi nổi, vừa chọn đồ ăn cho mình vừa gắp cho Chung Sơn, thỉnh thoảng nói chuyện cười đùa với hắn, vẫn cứ quấn quít bên cạnh Chung Sơn.

Chung Sơn do người thân trở về đương nhiên là vô cùng vui vẻ còn Thiên Linh Nhi nhìn Anh Lan quấn quít bên cạnh Chung Sơn liền không chịu thua kém giận giữ chạy đến bên cạnh hắn, dù thế nào cũng không chịu rời đi. (Lê: Ài, sau này nghi phải chơi trò 3P hoặc 4P, 5P rồi, số nvc chết sớm đây).

o0o
Triệu Tiền Tôn Lý, nơi ở của bốn gia chủ.

- Theo thám tử báo lại Chung phủ hôm nay bày đại yến, không biết muốn làm chuyện gì?
Triệu gia chủ nhíu mày nói.

- Tên Chung Sơn này luôn làm cho người ta nhìn không thấu. Đại yến, sao lúc này lại bày đại yến? Hắn không biết chúng ta đang nằm ngay sát nách sao?
Tiền gia chủ nhíu mày nói.

- Với năng lực của Chung Sơn thì chuyện bốn người chúng ta ở Tuyên Thành của hắn chắc chắn hắn sẽ biết.
Triệu gia chủ nhíu mày suy tư nói.

- Chẳng lẽ hắn mời người trợ chiến?
Tiền gia chủ nhíu mày nói.

- Trợ chiến? Cho dù mời người trợ chiến, hắn có năng lực mời được người nào? Huống hồ ngày đó ở Long Môn đại hội chỉ có một đứa con nuôi Chung Thiên là chống lại được sức mê hoặc của tiên môn, do đó lần này cao nhất kẻ tới là Chung Thiên. Với bốn người chúng ta, đặc biệt là có mặt bốn vị lão tổ tông, thì hắn có mời ai đến cũng vậy thôi.
Triệu gia chủ nhíu mi suy tư nói.

- Đối phó Chung Sơn không bao giờ được phép sơ ý.
Tiền gia chủ nói.

- Phải.
Triệu gia chủ gật đầu.

o0o
Buổi tối, khi đại yến kết thúc. Bên trong một gian mật thất của Chung phủ.

Trong mật thất chỉ có hai người đang ngồi cạnh bàn trà, một là Chung Sơn còn người kia là Anh Lan, trên bàn có để ấm trà và hai cái chén.

Anh Lan cầm ấm châm trà vào hai cái chén.

- Ông à, thật là kỳ lạ, mấy năm trước xe lửa của người mang con đi tới thế giới khác hay sao? Nơi này có sáu quốc gia bao gồm cả nước Đại Côn, còn nơi đó sao chỉ có năm quốc gia, hơn nữa hàng năm đều xảy ra chiến tranh chinh phạt.
Anh Lan đưa một ly trà qua, nhíu mày nói.

- Không phải thế giới khác, là một quốc gia phàm tục bị núi cao vực sâu ngăn cách mà thôi. Ngoài người tiên môn và chúng ta, người phàm không có khả năng vượt qua dãy núi đó để sang bên kia.
Chung Sơn tiếp nhận ly trà nhẹ nhàng uống một ngụm nói.

- Ông à, người thật lợi hại.
Anh Lan sùng bái nhìn về phía Chung Sơn nói.

Chung Sơn khẽ cười cười, nhìn Anh Lan nói:
- Con thích đánh giặc, ta tìm nguồn suối chiến tranh cho con. Ở bên đó con sống thế nào?

- Ông à, nhờ có con, nước Liêu mới có thể sừng sững ở giữa bốn nước. Nước Liêu mà thiếu con thì cũng chỉ vài năm nữa là suy sụp, rơi vào cảnh diệt vong. Ngày đó con mười sáu tuổi, mang theo lệnh bài của người đi đến phủ Thái Sư đổ nát, chính là phủ đệ người ở trước kia. Người không biết đâu, khi đó sau khi có người thông báo thì lão quốc chủ đến giày cũng không kịp đi liền chạy tới nơi, cầu khẩn con giúp đỡ. Kết quả là con nắm quân quyền thống soái ba quân.
Anh Lan hưng phấn nói.

Cười cười nhìn Anh Lan, Chung Sơn lại tiếp tục uống trà nghe chuyện.

- Người nước Liêu dường như sùng bái ông của con một cách mù quáng, cũng không để ý lúc ấy con chỉ có mười sáu tuổi, các đại tướng người người đều tin phục, dù có mấy tên ngang ngược nhưng cũng bị con xử lý sạch sẽ. Nắm chắc quân quyền rồi, con liền mang binh ra ngoài chinh chiến.

- Một đứa con gái như con cầm quân đánh giặc, chẳng lẽ không ai có ý kiến gì?
Chung Sơn hỏi.

- Đương nhiên, đại tướng tin phục nhưng đám tiểu binh lại không phục, nhưng chẳng sao, sau một tháng liền bị con chỉnh đốn liền trở thành dễ bảo. Nước Liêu là nơi bốn bề thọ địch, trước mặt sau lưng đều có địch, lúc ấy con giống như ở vào tuyệt cảnh nhưng vẫn mang binh đại sát tứ phương, sau khi đánh xong mấy trận thì không người nào không phục.
Anh Lan nghênh cái mũi nhỏ, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

- Phải không?
Chung Sơn cười nói.

- Đó là đương nhiên, bản lĩnh của con đều do ông dạy, người không tin con thì cũng phải tin tưởng chính người chứ. Chỉ mười mấy năm, con đã giúp nước Liêu trở lên hưng thịnh, bốn nước kia bị con đánh lui từng bước. Sau mười hai năm, bây giờ nước Liêu đã thành một siêu cường quốc, chỉ cần có con, có thêm một cơ hội thì không đến bốn năm sẽ đạp bằng bốn nước kia. Nhưng con đi rồi, nước Liêu chắc sắp gặp tai ương đến nơi, cho đáng kiếp.
Anh Lan tức giận nói.

- Sao? Chẳng lẽ hoàng đế nước Liêu dám chọc giận tiểu công chúa nhà ta?
Chung Sơn nói.

- Cái gì mà tiểu công chúa, con không cần danh hiệu này.
Sắc mặt Anh Lan bỗng nhiên đỏ lên nói.

- Ha ha ha, được được, sau này sẽ không gọi như vậy nữa. Con nói về sau xảy ra chuyện gì? Lão hoàng đế kia ta rất hiểu rõ, dù hồ đồ cỡ nào cũng tuyệt không dám chú ý đến con đâu, trừ phi lão hoàng đế đã chết, đứa con thứ ba của hắn lên kế vị.
Chung Sơn cười nói.

- Ông, người đã tới nơi đó sao? Làm sao người biết lão hoàng đế đã chết, con thứ ba kế vị?
Anh Lan ngạc nhiên nói.

- Lão hoàng đế có bốn con trai, con cả trầm ổn nhưng tâm kế không đủ, hoàng hậu mẹ hắn lại chết sớm, không có mẹ chống lưng tuy hắn là thái tử nhưng cũng sẽ bị hãm hại. Con thứ hai trời sinh tính tình dâm đãng, dâm là đứng đầu vạn ác, hơn nữa đã to gan lớn mật lại ngu ngốc vô mưu, khẳng định sẽ vi phạm lệnh cấm bị trục xuất. Con thứ tư rất yếu đuối, chỉ cần không phải do triều thần gây chính biến rồi đưa lên ngôi vị hoàng đế, vậy cái ghế đó không đến lượt hắn. Chỉ còn đứa thứ ba, lòng dạ đủ thâm trầm nhưng lại không đủ thông minh, mà cạnh hắn có một phụ tá mới là mấu chốt, phụ tá này không có tài năng gì, chỉ biết ba hoa khoác lác làm những chuyện hoang đường. Chắc chắn chính hắn đã đưa ra chủ ý gì đó mới khiến ngươi tức giận bỏ đi.
Chung Sơn cười nói.

Nghe Chung Sơn phân tích, đôi mắt Anh Lan sáng rực lên. Anh Lan chưa bao giờ hoài nghi vào tài năng của ông mình, nhưng sau khi rời khỏi nước Liêu đã mười mấy năm mà vẫn đưa ra phán đoán chính xác đến như vậy, khiến lòng nàng một lần nữa lại tràn ngập sùng bái. (Lê: mịa, trí tuệ nvc cũng chỉ ngang trí tuệ tác giả là cùng thôi , khen nó mãi thế khác gì tác giả tự khen mình)


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK