• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ầm "

"Phụt"

Một tiếng nổ vang lên, Chung Sơn bay ngược lại rồi phun ra một ngụm máu tươi.

"Ầm"

Chung Sơn va mạnh vào vách tường thủy tinh, Bất Tử kiếm rơi trên mặt đất, tuy bị đánh lén nhưng Chung Sơn biết rằng không cần đấu nữa, trước khi Chung Sơn dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương thì cũng đã tính tới việc Sơ Cửu can thiệp vào.

Hai người rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương thì chắc chắn Sơ Cửu sẽ phải xuất thủ, nhất định là thế.

Quả nhiên vậy, lúc hai người chuẩn bị chặt đứt cánh tay đối phương thì Sơ Cửu đột nhiên vọt tới chính giữa tung một chưởng đánh bay Chung Sơn vào vách tường thủy tinh.

Sơ Cửu tung một chưởng ra rồi lập tức quay sang giúp thiếu niên.

Thiếu niên có vẻ hơi tức giận nhìn Sơ Cửu, nhưng vẫn không trách cứ, dù sao lúc đó Sơ Cửu không thể không xuất thủ.

Nhẹ nhàng điểm vài cái lên miệng vết thương, thiếu niên bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn.

- Ngươi rất mạnh, trong những người đồng cấp mà ta gặp thì ngươi mạnh nhất, trận chiến hôm nay ngươi và ta ngang tay, ngày sau chúng ta tái chiến, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng.
Thiếu niên vừa tra trường kiếm vào vỏ vừa nói.

Nhìn thiếu niên, Chung Sơn nhẹ nhàng đứng dậy đưa tay thu hồi Bất Tử kiếm, lau máu nơi khóe miệng, mỉm cười nói:
- Sẽ không!

- Ta là Kiếm Ngạo, ta tin tưởng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ vang danh Thần Châu, ngày sau tái chiến.
Thiếu niên nói rất nghiêm túc. Hiển nhiên, với với thanh danh của mình thì thiếu niên rất ít khi trịnh trọng như thế với người khác .

- Cáo từ.
Chung Sơn gật đầu rồi bước tới một cánh cửa. Đi ra ngoài

Chung Sơn ra khỏi cánh cửa kia rồi lập tức tiến vào một cánh cửa khác, nơi đó hoàn toàn trống không, linh thạch cũng đã bị người khác lấy đi, hiển nhiên đã có người đi qua nhưng Chung Sơn cũng không bận tâm, tay ôm bả vai, hắn lắc mình hóa thành một cái bóng chìm vào lòng đất rồi biến mất.

Sau khi Chung Sơn rời khỏi, Kiếm Ngạo và Sơ Cửu vẫn ở lại. Sơ Cửu hộ pháp, Kiếm Ngạo điều tức một lát mới chậm rãi mở to mắt.

Kiếm Ngạo nhíu mày nhìn về phía Sơ Cửu hỏi:
- Sơ Cửu, Chung Sơn sử dụng kiếm pháp gì?

- Không biết. Nhưng mà ngộ tính của hắn có lẽ vượt qua phạm trù kiếm pháp vốn có, giống như công tử đã dung hợp thêm phần mình tự mình sáng tạo vào nên không thể nói là một loại kiếm pháp nào.
Sơ Cửu suy nghĩ rồi nói.

- Thiên hạ còn có kiếm pháp mà ngươi không biết ư?
Thiếu niên lộ vẻ nghiêm trọng.

- Không chỉ có như thế mà thân pháp của hắn cũng rất kỳ dị, không chỉ quỷ mị, ta nghĩ công tử tự thân cảm nhận trong cảnh ngộ chiến đấu thì càng rõ hơn mới phải.
Sơ Cửu nhăn mặt nhíu mày nói.

- Không sai, thân pháp như quỷ mị kia, rất...
Kiếm Ngạo suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra được một từ thích hợp nào.

- Công tử, muốn ta điều tra chi tiết người này hay không?
Sơ Cửu ngẫm nghĩ rồi nói.

- Không cần, kỳ tài ngút trời như thế thì ngày sau tất vang danh Thần Châu, hôm nay thắng bại chưa phân thì ngày sau ta sẽ còn thỉnh giáo kiếm pháp lần nữa, từ giờ đến lúc đó hãy quan sát quá trình người này trưởng thành đi.
Kiếm Ngạo suy nghĩ rồi nói.

- Vâng.
Sơ Cửu gật đầu.

Bên trên ngọn núi, Thiên U Công Chúa đưa mắt nhìn khắp bốn phương, A Nhị còn chưa tìm thấy chỗ kỳ dị nhưng chính Thiên U Công Chúa lại cảm thấy được điều không ổn từ lúc Chung Sơn ôm bả vai đi ra từ một cánh cửa.

Không ổn? Một cảm giác kỳ lạ.

Bỗng nhiên, Thiên U Công Chúa nghĩ tới ba nữ tử bên cạnh Chung Sơn vẫn không thấy xuất hiện? Lúc trước khi xâm nhập vào cửa Thương thì Chung Sơn lại không tản ra mà cố ý cầm lấy tay hai nữ tử, nhưng vừa rồi sao lại thế, Chung Sơn bỏ lại hai cô gái đó ư?

Không đúng, không phải bỏ lại mà ba nữ tử sau khi cùng tiến vào cánh cửa kia thì không thấy theo hắn xuất hiện ở cánh cửa khác, không có? Vì sao không có? Tại sao chỉ có một mình Chung Sơn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của mình?

Thiên U Công Chúa đột nhiên cả kinh, với trí tuệ của nàng thì sau khi cảm nhận được chỗ không ổn sẽ lập tức hiểu được đại khái .

- Không tốt! Đi.

Thiên U Công Chúa bỗng nhiên quát to rồi bay lên dẫn đầu, Thủy Kính tiên sinh, Cổ Lâm và tất cả mọi người hơi ngẩn người một chút nhưng vẫn phối hợp đi theo Thiên U Công Chúa tiến về cánh cửa đằng xa.

- Đại bá.
Bi Thanh Ti thương cảm nói.

- Được rồi, còn chuyện này, con nhanh chóng cầm lệnh bài của ta đi đến chỗ kia lấy phần chứng cớ thứ hai, nếu theo như lời của con thì ở chỗ phần chứng cớ kia có chút nguy hiểm, không biết nó còn ở đó hay không, nhanh lên. Lão nhân ta có Bát Môn Kim Tỏa Trận đại tang thì đã thỏa mãn rồi.
Thái Hư Tử nhìn Bi Thanh Ti nói.

- Vâng.
Bi Thanh Ti gật đầu.

Thiên Linh Nhi ở một bên không nói gì, nàng cùng Chung Sơn nhìn về phía Anh Lan.

Anh Lan vẫn nhắm mắt nhưng tựa như đang mê man, ngã vào trong lòng Chung Sơn.

Thái Hư Tử quay đầu nhìn Anh Lan nói:
- Nàng vừa dung hợp trận hồn, cần thời gian tiêu hóa, qua hai canh giờ nữa mới có thể tỉnh lại.

- Đa tạ tiền bối.
Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Ừm.
Thái Hư Tử gật đầu.

Lúc này, chỉ thấy Thái Hư Tử nhẹ nhàng vẫy tay thì bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa ở trước mặt lão. Phía ngoài cánh cửa này, hiện ra một khu rừng rậm, ánh trăng chiếu xuống làm khu rừng càng có vẻ tĩnh mịch.

- Các ngươi đi thôi, theo cánh cửa này trực tiếp xuất trận.
Thái Hư Tử nhìn mọi người mở miệng.

- Đa tạ."
Chung Sơn gật đầu rồi ôm Anh Lan, dẫn theo Thiên Linh Nhi đi nhanh về phía bên kia cánhcửa, Bi Thanh Ti cũng theo sát phía sau.

Ngay tại khoảng khắc đó, bỗng nhiên Thiên U Công Chúa mang theo một đám người xông vào.

Ngay khi vừa tiến vào, Thiên U Công Chúa liền cả kinh kêu lên:
- Chung Sơn!

Trong tiếng kêu này có ẩn chứa sự nghi ngờ cực độ của Thiên U Công Chúa cộng thêm niềm oán hận mãnh liệt.

Những người khác cũng hiện vẻ mặt nghi ngờ nhìn Chung Sơn cùng tam nữ từ cánh cửa đi ra ngoài. Họ trợn ắt thật to, làm sao lại có chuyện như thế này?

"Bụp"
Thái Hư Tử phất tay một cái, cánh cửa tiêu thất vào hư không.

Chung Sơn dẫn theo tam nữ cứ như vậy mà biến mất trước mắt mọi người?

Lúc này, ngoài Thủy Kính tiên sinh thì mọi người đều phẫn hận nghiến răng.

- Cái tên Chung Sơn kia, hắn luôn lừa chúng ta?
Cổ Lâm tức giận nói.

Thủy Kính tiên sinh lại phe phẩy quạt lông, cảm thán nói:
- Lúc trước đã nói hoàn toàn dựa vào vận khí, ai cũng có thể tìm kiếm trận hồn.

Hiện tại Thiên U Công Chúa rất tức giận, trước đó nàng có lòng mến tài với Chung Sơn, muốn thu phục làm thuộc hạ sử dụng cho nên trên đường đến đây còn phân phó A Đại chiếu cố, nhưng chính người được chiếu cố này, nhìn có vẻ như vô cùng nhỏ yếu lại toan tính lợi dụng tất cả mọi người.

Một chuyện biến đổi không biết thế nào mà lần tựa như châm biếm trí tuệ của Thiên U Công Chúa.

- Thủy Kính bái kiến Thái Hư Tử.
Thủy Kính tiên sinh lập tức nói với Thái Hư Tử.

Giờ phút này, bức hình biểu hiện đại trận đã được Thái Hư Tử thu lại, bởi vậy đã không còn ai nhìn thấy nhóm Chung Sơn đi nơi nào.

- Thủy Kính Đại La Thiên triều, Thủy Kính tiên sinh, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, nhưng mà lần này ta tìm kiếm truyền nhân trận hồn đã xong, trận hồn đã truyền được truyền thừa, thật xui cho ngài quá.
Thái Hư Tử lắc đầu nói.

- Lão già kia, sao ngươi lại đưa trận hồn cho bọn hắn?
Cổ Lâm lập tức tức giận nói.

Nghe Cổ Lâm nói không khách khí, Thái Hư Tử nhướng mày, hiện lên vẻ tức giận.

- Câm mồm.
Thiên U Công Chúa lập tức quát Cổ Lâm. Phẫn hận ban đầu với Chung Sơn lập tức bị đè xuống, nàng trừng mắt liếc Cổ Lâm, hiện giờ toàn bộ mọi người còn đang bên trong đại trận, tuy nói không sợ Thái Hư Tử nhưng hắn chính là chủ trận của đại trận, hơn nữa lại biết rõ tử kỳ của hắn sắp đến, đến lúc đó mà lâm vào đồng quy vu tận là điều Thiên U Công Chúa không muốn thấy.

- Tiên sinh thứ lỗi, nếu trận hồn đã truyền thừa rồi thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa.
Thiên U Công Chúa nói.

- Ừm.
Thái Hư Tử nhắm mắt gật đầu.

Thiên U Công Chúa tức giận quay đầu, dẫn đầu đám người nhanh chóng bước ra cánh cửa này đi thẳng ra ngoài.

Trong lòng Thiên U Công Chúa nghẹn khuất, đây là lần đầu tiên nàng thất bại thảm hại. Cho tới bây giờ không ai dám khiến mình chịu thiệt thòi, cũng chưa từng có người có thể khiến mình chịt thiệt như thế.

Chung Sơn? Chung Sơn!

Lúc này, Thủy Kính tiên sinh cũng từ chỗ mọi người biết được tình hình trước đó, hắn vẫn vừa đi vừa phe phẩy quạt lông.

- Thủy Kính, ngươi nói Chung Sơn vốn không hiểu biết đại trận cũng như ngươi thì làm sao có thể tìm ngay đến chỗ Thái Hư Tử. Hắn rất may mắn sao?
Cổ Lâm vừa đi vừa mắng.

- Không, người này tâm tư kín đáo, không phải là không biết đại trận mà phải nói hắn hiểu biết đại trận còn rõ hơn chúng ta, chỉ là người người này có thực lực thấp kém nên không dám biểu lộ mà thôi. Huống hồ lúc cuối hắn xuất hiện ở trước cánh cửa khác thì cũng có thể thấy được trí tuệ kẻ này vượt xa người thường, lúc đối mặt trận hồn dụ hoặc còn có thể bình tĩnh xử lý đánh lừa ánh mắt mọi người như thế ...
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt cảm thán.

Câu nói kế tiếp, Thủy Kính tiên sinh cũng không nói ra bởi vì hắn đã thấy được biểu tình không tốt của Thiên U Công Chúa. Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này xuất hiện ở nàng.

Mọi người đi ra đại trận, bay đến đỉnh một ngọn núi, nhìn về đại trận bão cát trước mắt rồi lại nhìn ánh trăng sáng chiếu xuống con sông chảy xuyên qua dãy núi bên dưới.

- Công chúa, không cần tìm nữa, người này làm việc cẩn thận, hiện tại không thể tìm được hắn đâu.
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu nói.

- Thiên U, tiểu tử kia là người Khai Dương Tông, chúng ta tìm tới cửa, ta muốn chém hắn làm tám mảnh, để cho nàng nguôi giận.
Cổ Lâm lập tức phe phẩy đuôi lấy lòng.

- Câm miệng, Khai Dương Tông là nơi có thể tự tiện xông vào sao? Nếu như xảy ra chuyện gì thì phụ thân ngươi cũng không che chở được ngươi, quên việc này đi, không cần nghĩ tới tên Chung Sơn kia nữa.
Thiên U Công Chúa nổi sùng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK