• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi đắc thủ, Chung Sơn liền xoay người nhảy lên phi kiếm.

Nhưng Diêu Tiên Nhân cũng phản ứng nhanh không kém, vừa xoay tay phải nắm chặt cánh tay trái mới bị chặt đứt vừa vung cước đá thẳng vào Chung Sơn.

Người Chung Sơn như một trái đạn pháo bị bắn thẳng xuống dưới sơn cốc.

"Rầm "

Một tiếng nổ vang lên, Chung Sơn va chạm với một khối đá lớn làm nó nát vụn khiến cát bụi bốc lên mù mịt .

Ngân thi phía sau đã đuổi đến, Diệu Tiên Nhân vất vả cầm cánh tay trái, sắc mặt tái xanh, quay mắt dữ tợn nhìn Chung Sơn cùng người áo đen một lượt. Hắn nhổ ra một ngụm máu bầm rồi cấp tốc lùi về, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt người áo đen.

Quá trình Chung Sơn cùng Diệu Tiên Nhân giao chiến với nhau được người áo đen quan sát với thái độ rất đề phòng. Khi đám cương thi chạy tới vị trí mà Chung Sơn vừa rơi xuống thì thấy bóng dáng Chung Sơn đã biến mất lâu rồi.

Diệu Tiên Nhân đã chạy thoát, Chung Sơn cũng không còn thấy bóng dáng. Người áo đen hít một hơi thật sâu rồi chỉ huy toàn bộ đám cương thi tụ tập đến trước mặt mình.

Hắn phất tay một cái, hai mươi tám cỗ quan tài đột nhiên xuất hiện.

Trong đó có hai mươi bốn cái đồng quan, ba cái ngân quan, một cái kim quan. Sau một chuỗi thanh âm khó hiểu phát ra từ miệng người áo đen, đám cương thi liền lần lượt chui vào quan tài rồi tự động đóng nắp lại, cảnh tượng thật vô cùng tà dị.

Người Áo đen lại lật tay lấy ra một nắm đinh rồi quăng chúng ra để đóng chặt nắp những quan tài này sau đó lại lấy ra hai mươi tám lá bùa màu xanh dán lên từng cỗ quan tài.

Sau cùng, người áo đen vung tay lên thì những quan tài này đột nhiên biến mất giống như được cất vào một không gian trữ vật nào đó.

Thu thập xong hết thảy, người áo đen nhìn xuống mặt đất, nơi này vừa tràn ngập phù văn mà trong nháy mắt chúng đã nhạt dần đi rồi biến mất hoàn toàn.

- Hô, hô, hô... ... ... ...

Sau khi người áo đen đã thu lại hết mọi thứ thì đột nhiên trong không trung xuất hiện tám người nhưng không một ai dùng pháp bảo để ngự không mà ngự khí bay tới, có thể nói tám người này có thực lực ít nhất cũng là Nguyên Anh Kỳ.

Dẫn đầu là một người mặc một kiện hoa bào màu tím, tuổi độ trung niên, vẻ mặt rất quý phái, từ người này phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm nếu phàm nhân nhìn thấy ắt phải kinh sợ. Bảy người phía sau đều đi theo hắn tới, hiển nhiên hắn là chủ nhân của đám người này.

- Thi tiên sinh!
Nam tử mặc hoa bào tím cung kính nói với người áo đen.

Từ trận chiến của người áo đen cùng Diệu Tiên Nhân có thể nhận ra thực lực của người áo đen chỉ là Kim Đan Kỳ nhưng nam tử hoa bào tím có tu vi Nguyên Anh Kỳ lại vô cùng cung kính với hắn.

- Bệ hạ, những rặng núi quanh đây ta đều đã tra thám qua, ‘Cửu Long Phương Thiên Ngọc’ không có ở đấy.
Hắc bào Thi tiên sinh mở miệng nói.

- Không có? Vậy chỉ có thể tại Bát Môn Sơn.
Bệ hạ ở đây chính là nam tử mặc hoa bào tím, nhíu mày nói.

- Đúng, mấy nơi khác cũng đã tìm hết rồi, chỉ còn Bát Môn Sơn, nơi phát ra tiếng rồng gầm thôi.
Thi tiên sinh gật đầu nói.

- Vậy nhờ vào tiên sinh.
Nam tử áo bào tím trịnh trọng nói.

- Xin bệ hạ yên tâm, ta đã nhận lời thì tất nhiên sẽ hoàn thành, chỉ cần phát hiện ‘ Cửu Long Phương Thiên Ngọc thì ta sẽ tận lực giành lấy cho ngài.
Thi tiên sinh gật đầu nói.

- Vậy thì chúng ta đi thôi.
Nam tử áo bào tím nói.

- Dạ!
Thi tiên sinh gật đầu.

Tiếp đó, Thi tiên sinh lật tay lấy ra một chuôi kiếm gỗ rồi nhẹ quăng lên hóa thành một phi kiếm, hắn đứng lên đó rồi cùng tám người kia bay về phía đông.

Đám người này vừa rời đi thì trong một đống hỗn loạn tại nơi Chung Sơn rơi xuống bỗng nhiên có một bóng đen dần dần hiện ra rồi tụ thành hình dạng của Chung Sơn.

Đúng, chính là Chung Sơn.

Chỉ là tại khóe miệng Chung Sơn tràn ra một dòng máu tươi, tay thì ôm lấy lồng ngực. Hiển nhiên một cước kia của Diệu Tiên Nhân cũng không nhẹ.

Chung Sơn không dưỡng thương ngay mà lại nhìn về hướng đám người Thi tiên sinh vừa ly khai.

- Cửu Long Phương Thiên Ngọc? Bát Môn Sơn, quả nhiên tại Bát Môn Sơn.
Chung Sơn thì thào.

Đuổi theo thì hiển nhiên là không kịp, hiện tại phải trở về sát nhập cùng với bản thể rồi tìm cách làm thịt Diệu Tiên Nhân mới là việc quan trọng.

Thân hình vừa động, Chung Sơn hóa thành bóng đen như quỷ mị trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ lao nhanh về phía rừng rậm âm u.

Diệu Tiên Nhân thân trúng độc thi khiến sắc mặt tái xanh lại còn bị kim thi đánh trọng thương, tay phải cử động vô cùng khó khăn còn tay trái thì bị Chung Sơn đánh lén chặt đứt, khóe mồm ứa đầy máu tươi, đây là lần đầu hắn bị thương nặng thế này.

Nhìn cánh tay bị chặt đứt đang cầm, trong lòng hắn tức giận vô cùng, lúc đó nếu còn đủ thời gian thì hắn chắc chắn sẽ băm thây Chung Sơn thành vạn mảnh nhưng bây giờ thì có lẽ điều đó đã trở thành ước vọng xa vời.

Bây giờ Diệu Tiên Nhân cần phải tìm một nơi yên tĩnh để nhanh chóng bế quan khu độc, dưỡng thương và nối lại cánh tay nếu không cứ theo sắc mặt càng ngày tái nhợt thì thời khắc hắn độc phát thân vong cũng không còn xa.

Diệu Tiên Nhân cũng không phải kẻ đần độn, nếu là lúc bình thường thì hắn sẽ không bao giờ ngu ngốc tới mức quay lại nơi cư ẩn của mình mà sẽ tìm một địa phương không ai biết khác để dưỡng thương, nhưng bây giờ ở Tiên Nhân Quán của hắn còn có một bảo bối không thể không mang đi. Tất nhiên phải quay trở về để lấy.

Diệu Tiên Nhân thân mang trọng thương khiến tốc độ chậm lại rất nhiều nhưng cũng không còn bao lâu nữa là tới được Tiên Nhân Quán.

Cầm lấy cánh tay, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, hắn cắn chặt răng cố nén nỗi thống khổ đi tới mở cửa thì đột nhiên Diệu Tiên Nhân khựng lại nhớ đến hai nữ tử Thiên Linh Nhi và Anh Lan.

Diệu Tiên Nhân quay đầu nhìn chằm chằm về một hướng.

- Thì ra là muốn lừa ta, chẳng qua các ngươi cũng quá lớn mật, vẫn còn chưa đi ư? Truy Hồn Chỉ có hiệu lực trong ba ngày nhưng nếu các ngươi còn chưa đi thì hãy thay Chung Sơn bồi tội cho ta vậy, làm lô đỉnh cho ta chữa thương đi. Hừ, để đáp lại cái ân chặt một tay của Chung Sơn, ta nhất định sẽ khôngthương hoa tiếc ngọc đâu, he he.
Diệu Tiên Nhân lộ vẻ ngoan độc, quay đầu xông trở ra bên ngoài sơn cốc rồi nhanh chóng bay về phía Thiên Linh Nhi .

Hồng Loan Thiên Kinh của Diệu Tiên Nhân đối với cương thi không có tác dụng nhưng đối với hai nữ tử này thì quá đủ.

Lúc này hai nữ tử đang ở trong sơn cốc đột nhiên phát hiện có thêm một nhân ảnh nữa, đóchính là bản thể Chung Sơn. Chung Sơn nhìn hai nữ tử với biểu tình vô cùng nghiêm túc.

- Những gì ta nói, đã nhớ kỹ chưa?
Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Yên tâm đi.
Thiên Linh nhi lập tức gật đầu nói.

-Anh Lan, đến thời khắc then chốt, Bát Ngưu Nỗ không thể bắn trượt.
Chung Sơn nhìn Anh Lan nói.

- Dạ!
Anh Lan gật đầu nói.

Chung Sơn gật đầu, hắn cũng vừa tới nơi, mới cùng hai nữ tử nói chuyện chưa được bao lâu nhưng hiện tại tình thế dầu sôi lửa bỏng nên không thể nhẩn nha tâm sự được.

Quả nhiên, đúng lúc này Chúng Sơn nhìn lên trời thì thấy một vệt sang lao vào trong sơn cốc, Diệu Tiên Nhân đã về.

- Chuẩn bị!

Chung Sơn nhanh chóng cùng Anh Lan trốn vào một lùm cây phía sau, chỉ có Thiên Linh Nhi còn ở bên ngoài.

“Rầm” một khối đá lớn bị Diệu Tiên Nhân đập nát, hắn đột nhiên xuất hiện cách Thiên Linh Nhi không xa.

Cánh tay đứt đã được Diệu tiên thu lại nên bây giờ chỉ còn lại một cánh tay, mặt hắn tái nhợt nhìn về phía Thiên Linh Nhi đang cầm Hồng Lăng trong tay. Trong mắt hắn lóe lên vẻ âm hàn, đồng thời dựa vào Truy Hồn Chỉ nên hắn cũng phát hiện ra Anh Lan ở cách đó không xa.

Quay đầu về hướng Anh Lan nhìn một lượt, hai mắt Diệu Tiên Nhân ngưng trọng lại, đột nhiên quanh thân hắn phát tán ra một lượng lớn Hồng Loan Mê Vụ, vô số Hồng Loan Mê Vụ hướng về hai nơi mà phun tới.

Lúc này, trên tay Thiên Linh Nhi đột nhiên hiện ra hai ngọc phù óng ánh trong suốt, ngọc phù bị Thiên Linh Nhi vuốt nhẹ liền bị vỡ rồi bắn ra hai đạo quang mang, một đạo mang khí tức hỏa diễm đỏ bừng còn đạo kia mang theo khí tức băng hàn màu trắng, cả hai tạo thành một Hỏa phượng hoàng và một Băng phượng hoàng. Hai con phượng hoàng này đều ở dạng năng lượng thể, giống nhau như đúc. Ngay khi Thiên Linh Nhi bóp vỡ ngọc phù, hai con phương hoàng này liền hiện ra rồi dưới sự không chế của nàng hướng về Diệu Tiên Nhân xạ kích.

- Phượng phù?
Diệu Tiên Nhân đột nhiên mở to hai mắt. Hắn dường như không thể tin nổi ngọc phù này là Phượng phù

Uy lực củaHỏa phượng hoàng và Băng phượng hoàng cũng không mạnh lắm, theo hiểu biết của hắn thì chẳng qua chỉ có thể uy hiếp đến Kim Đan sơ kỳ mà thôi, Diệu Tiên Nhân tuy thân thụ trọng thương nhưng thứ này cũng không làm hắn sợ hãi cho lắm.

Diệu Tiên Nhân hiện tại chỉ còn cánh tay phải hơn nữa lại trúng đòn của kim thi nên khả năng ứng chiến giảm mạnh, hắn chỉ có thể dùng tâm thần không chế Phấn Hồng Phi Kiếm phóng về Băng phượng hoàng.

Tốc độ Diệu Tiên Nhân cực nhanh nhưng cũng không thể nhanh bằng tốc độ ý nghĩ, Thiên Linh Nhi liếc mắt đã nhìn thấy hành động của Diệu Tiên Nhân, phản ứng của hai con phượng hoàng so với Diệu Tiên Nhân còn nhanh hơn nhiều.

Phi kiếm đâm tới Băng phượng hoàng nên hắn chỉ có thể dùng thân hình ngạnh kháng với Hỏa phượng hoàng. Hắn mang theo cái thân tàn tạ đầy thương tích cố nâng chân đá mạnh một cước vào Hỏa phượng hoàng, một cước này chứa cương khí được chuyển hóa thành sát khí nồng nặc như có nuốt chửng toàn bộ Hỏa phượng hoàng.

"Bành "

Diệu Tiên Nhân đá rất mạnh, mặc dù thân mang trọng thương nhưng cước này cũng đá tan Hỏa phượng hoàng. Hỏa phượng hoàng có thể uy hiếp đến cảnh giới Kim Đan sơ kỳ nên tất nhiên không phải là loại kém cỏi, tuy bị tán đi nhưng dưới sự chỉ huy của Thiên Linh Nhi cũng đã phá hết cương khí của Diệu Tiên Nhân. Toàn bộ cương khí đều tiêu tán đến nỗi tay trái của lão cũng bị hủy, ở đầu gối còn có một mảng bị cháy xém.

Lúc này ở bên kia, phi kiếm đang đâm vào Băng phượng hoàng. Dưới sự không chế của Thiên Linh Nhi, Băng phượng hoàng đột nhiên há miệng ngậm chặt phi kiếm làm nó không thể nhúc nhích.

Diệu Tiên Nhân trừng mắt, phi kiếm chợt tỏa ra một vầng hào quang phá nát Băng phượng hoàng.

Mà ngay tại lúc phi kiếm thoát ra ngoài thì đột nhiên Diệu Tiên Nhân cảm thấy kinh hãi, toàn thân toát hết mồ hôi hột.

"Bụp "

Một đại tiễn như trường thương đột nhiên bay xuyên qua đùi phải của Diệu Tiên Nhân, đó chính là cái chân mới bị thương do va chạm với Hỏa phượng hoàng.

Lực đạo cực kỳ lớn làm cả người Diệu Tiên Nhân bị bắn ngược về phía sau một đoạn. Máu tươi tuôn xối xả, thậm chí toàn bộ chân phải đã nát bấy.

Đây là lần hắn bị thương nặng nhất kể từ trước tới giờ, hai tay cùng với một chân hoàn toàn bị phế bỏ

Quay đầu nhìn về hướng đại tiễn bắn tới, nơi này chính là nơi Anh Lan trốn, nhưng tại sao nàng không bị trúng Hồng Loan Mê Vụ?

Ở bên kia Thiên Linh Nhi bay nhanh về phía sau để thoát khỏi Hồng Loan Mê Vụ rồi bắt lấy Hồng Lăng nhanh chóng kéo theo phi kiếm của Diệu Tiên Nhân bay ra xa.

- Aaaaaaa….

Diệu Tiên Nhân điên cuồng hét lên, không ngờ mình lại mấy con ranh con đã chui vô rọ này đánh bại, tuy không thể làm được gì nữa nhưng trong mắt Diệu Tiên Nhân vẫn tràn ngập vẻ thù hận.


Nhưng ngay sau đó có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện khiến sự thù hận của Diệu Tiên Nhân bỗng dưng biến thành nỗi hoảng sợ giống nỗi hoảng sợ của kẻ bị rơi xuống vực sâu không đáy.

Hắn nhìn thấy Chung Sơn, không có khả năng? Chung Sơn?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK