• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên trong thâm cốc, cuộc chiến của Chung Sơn vẫn dằng dai không dứt, tuy rằng trong thời gian ngắn không thể giải quyết số bò cạp khổng lồ này nhưng cũng không phải bọn chúng không có sơ hở, Chung Sơn có thể lấy lôi hoa sớm hơn nhưng mà cơ hội luyện tập thế này thật sự quá hiếm hoi.

Thực lực của đám bò cạp không phải quá mạnh mẽ, phần lớn thì một mình Chung Sơn có thể ứng phó, ngẫu nhiên có vài con mạnh hơn thì thực lực cũng không khác biệt lắm so với Thiên Linh Nhi , dưới sự hợp lực của hắn cùng Thiên Linh Nhi thì vẫn có thể giết chết chúng. Chung Sơn còn phát hiện những con bò cạp thực sự mạnh đều đang vây quanh ở hai bên sườn lôi hoa, bò cạp ở chỗ đó thực lực hẳn mới là mạnh nhất, nhưng cũng không cần vội, chờ sau khi giải quyết toàn bộ đám bò cạp thực lực thấp hẵng nghĩ biện pháp đối phó với chúng.

Mấy người Âm Nguyệt hoàng triều từ phía trên bay vào góc thâm cốc thì nghe được tiếng chiến đấu phía dưới.

Tất cả mọi người đều nhíu mày, lẽ nào có người nhanh chân đến trước?

Vội vàng hạ xuống thì vừa lúc nhìn thấy tu vi hai kẻ phía dưới ngay cả kim đan kì còn chưa tới. Gã nam giới có tu vi Tiên Thiên tầng thứ bốn hung hãn, còn nữ giới xấu xí Tiên Thiên tầng thứ mười. Lại nhìn đến xa xa hai đóa lôi hoa vẫn ở yên như trước thì tất cả mọi người đồng loạt yên tâm. Lôi hoa vẫn còn ở đây là tốt rồi.

Thi tiên sinh cưỡi trên phi kiếm bay ở cuối cùng, nhưng lúc nhìn thấy Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi cưỡi Hồng Lăng thì đồng tử hắn lại co lại. Là bọn hắn?

Tuy rằng Thiên Linh Nhi đã dịch dung nhưng Thi tiên sinh vẫn có thể nhận ra pháp bảo Hồng Lăng, đúng là hai người phá đám mình trước đó không lâu.

Mắt hắn lóe lên một tia sát khí, nhưng hình như lại nhìn đến điều gì đó nên vẻ mặt Thi tiên sinh bỗng thay đổi, rồi quan sát Chung Sơn đang múa đao ở phía với vẻ kỳ quái.

Nhìn Chung Sơn, ánh mắt Thi tiên sinh dần dần thay đổi, một cảm giác nghi hoặc pha lẫn với vẻ chờ mong nhưng Thi tiên sinh che dấu rất tốt, không để lộ ra sơ hở nào, vẫn biểu hiện như thường.

- Ha ha, bệ hạ, có hai con châu chấu nhỏ.
Đại tướng Lôi Đình mặc một thân giáp trụ lập tức cười ha hả.

Chung Sơn đang chém giết với đám bò cạp khổng lồ thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười thô lỗ từ trên trời truyền xuống. Nghe tiếng cười đó, lỗ chân lông toàn thân Chung Sơn đột nhiên dựng đứng, không ổn!

Hắn liền vội lùi vềphía vách núi, bò cạp khổng lồ cũng bị mất mục tiêu nên đâm hụt.

Thiên Linh Nhi dường như cũng biết rõ người đang bay tới rất cường đại nên lập tức tiến đến ngay sát Chung Sơn, cứ như phải bảo vệ an toàn cho Chung Sơn vậy.

Đám bò cạp khổng lồ cũng không truy đuổi Chung Sơn, con nào con ấy bỗng nhiên khuỵ xuống cứ như bị áp chế không thể nhúc nhích vậy.

Chung Sơn lui đến bên cạnh để thấy rõ đám người này, lúc nhận diện được họ thì hắn đột nhiên hoảng sợ trong lòng, người quen, nhưng lại là một đám người quen có thực lực siêu biến thái.

Không nói mấy cường giả có tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh kì kia, chỉ riêng cái tên Thi tiên sinh chuyên khống chế cương thi quỷ dị đó đã bị mình phá rối đại sự hai lần, không, là ba lần chứ. Vì sao là bọn hắn?

Chung Sơn vừa cảm thấy hoảng sợ thì lập tức quyết định rút lui, hy vọng những người này không thèm chấp nhất một nhân vật nhỏ nhoi như hắn.

- Đi.
Chung Sơn nói nhỏ với Thiên Linh Nhi, rồi nhanh chóng rời ra xa đám người kia, chạy thật nhanh về phía vách núi.

- Còn muốn chạy?
Bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh truyền đến.

"Ầm"
Một luồng kiếm khí cường đại vút qua, vách núi Chung Sơn đang hướng đến chợt vỡ ra rồi mang theo Chung Sơn cùng rơi xuống.

Ở giữa không trung, căn bản Chung Sơn có thể xoay người né tránh, hơn nữa còn có khả năng đạp lên tảng đá bị vỡ để tiếp tục chạy về phía trước, nhưng Chung Sơn không làm như vậy mà lại vung tay kéo lấy Thiên Linh Nhi khiến cho nàng không bay lên được.

Hai người cùng nhau rớt thẳng xuống đáy thâm cốc, hơn nữa còn bị đá vùi lấp hơn nửa thân người.

Trong tình cảnh này mà còn muốn chạy trốn thì chết chắc, luồng kiếm khí vừa rồi nếu đâm trúng người thì không nói Chung Sơn mà ngay cả Thiên Linh Nhi cũng sẽ mất mạng, hiện tại chỉ có thể giả vờ chết thì mới qua được cái nạn này thôi!

Thiên Linh Nhi bị Chung Sơn giữ lấyrồi tiện đà kéo vào trong ngực, sau đó một đống đá tảng đè lên người. Thiên Linh Nhi muốn cử động nhưng Chung Sơn ôm chặt lấy nàng rồi đánh mắt ra dấu không nên cử động. Tuy rằng Thiên Linh Nhi không bị thương nhưng cũng vẫn bất động.

Thiên Linh Nhi biết đám người này rất cường đại, muốn đối phó với bọn họ thì phải nghe theo lời Chung Sơn. Thiên Linh Nhi vô cùng khẩn trương, bởi vì nàng cảm nhận được cái chết đã đến rất gần, tuy nhiên cảm giác được Chung Sơn ôm ấp lại như một sự cổ vũ lớn lao giúp nàng trụ vững.

Một luồng kiếm khí kia là do Lôi Đình mới phóng ra, đối với Lôi Đình mà nói thì việc chém giết này hai người rất dễ dàng, tuy nhiên hắn lại thích chơi trò mèo vờn chuột. Nhưng sao hai người này lại không chịu phản kháng như vậy chứ? Hơn nữa còn bị đá chôn vùi?

Thi tiên sinh lạnh lùng nhìn qua chỗ Chung Sơn rớt xuống mà không nói tiếng nào, dường như đang ngẫm nghĩ xem đôi nam nữ kia có thể đào thoát hay không vậy.

Hoàng đế chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hai người giả chết, lão nhíu mày, bởi vì có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như thế phân tích rõ tình thế lại còn ra quyết định chính xác nhất thì tuyệt đối không phải là điều mà người thường có khả năng làm được.

Hai người này làm được điều đó, nhưng thế thì sao chứ, thực lực quá thấp thì cũng vô dụng.

Hoàng đế chỉ hơi nhìn thoáng qua rồi lại quay về phía hai đóa lôi hoa.

- Đúng vậy, đã nở hết, lại còn là loại cực phẩm.
Một người đứng sau hoàng đế lập tức hưng phấn.

Người kia lên tiếng khiến cho ánh mắt Lôi Đình chuyển tới lôi hoa, dù sao hai con chuột chỉ để đùa giỡn kia cũng không hấp dẫn bằng lôi hoa lôi hoa? Huống hồ lại còn là loại chuột chết.

Lôi Đình nhanh chóng bay đến phía nam thâm cốc, nhìn lôi hoa to lớn kia rồi vươn tay phải bắt lấy.

- Tướng quân cẩn thận, đây là một cây lôi hoa sinh trưởng ở trên kén lôi hạt (bò cạp sét). Nếu hái hoa thì cũng sẽ đánh thức lôi hạt.
Thi tiên sinh bỗng nhiên mở miệng nói.

- Ồ? Đó là lôi hạt?
Hoàng đế bỗng nhiên kinh ngạc nói. Còn bàn tay Lôi Đình tướng quân đang nắm đến một nửa cũng bỗng nhiên ngừng lại.

Thi tiên sinh gật đầu nói:
- Lôi hoa thường mọc ở chỗ có lôi viêm, loại mọc trên kén lôi hạt như thế này tuy rằng ít hơn nhưng năm xưa tại hạ cũng đã từng gặp qua một đôi. Bình thường thì lôi hạt ở bên trong có tu vi ít nhất là nguyên anh kì, rễ lôi hoa cắm vào trong kén nên một khi bị rút ra thì lôi viêm sẽ phóng ra theo, nhất định đánh thức lôi hạt. Lôi hạt vừa ra sẽ tấn công hết thảy những kẻ không phải đồng loại.

- Những điều tiên sinh nói, hình như ta cũng từng nghe qua, kén bò cạp này rất kỳ lạ, khi vật sống tiếp xúc với nó thì có thể dính lại rồi đồng hóa với vỏ của nó để thể bịt kín các khe hở?
Lôi Đình bỗng nhiên có hứng thú.

- Đúng vậy.
Thi tiên sinh gật đầu.

- Ta phải thử một chút xem sao.
Lôi Đình cười nói.

Lôi hoa có bốn cái rễ cắm vào trong kén lôi hạt, Lôi Đình nhẹ nhàng rút một cái thì độ nhiên vô số luồng hồ quang ở trong phóng ra theo cái lỗ đó, hơn nữa chúng không ngừng phá hủy làm cái lỗ này to ra khiến càng lượng hồ quang phóng ra ngày càng nhiều.

Lôi Đình nhẹ nhàng nhấn tay bịt cái lỗ kia lại, lạ thay vỏ kén dường như dung hợp với ngón tay của hắn khiến cái lỗ được bịt kín, không còn luồng hào quang nào phóng ra nữa.

- Mịa kiếp, sao lại thấy tê tê? Thật sự là thoải mái.
Lôi Đình sảng khoái la lên.

Hoàng đế cùng những người đứng sau đều lộ vẻ nghi hoặc.

- Để ta thử xem.
Một người khác nói. Hiển nhiên hắn cũng rất tò mò.

Lại có thêm hai người đến.

- Đưa bàn tay lại đây.
Lôi Đình nói.

Hai người kia đưa tay đến, Lôi Đình vừa buông bàn dính trên cái kén thì bàn tay của người kia lập tức ép rồi dung hợp với vỏ kén để bịt cái lỗ lại.

Lôi Đình nhân cơ hội này lật tay kéo ba cái rễ khác. Hai tên kia lập tức dùng ba bàn tay còn lại bịt lấy.

Trong khoảnh khắc, bốn bàn tay dính vào vỏ kén thì Lôi Đình liếc qua lôi hoa rồi vung tay thu lấy.

- Mịa, thằng nhãi Lôi Đình nhà ngươi gạt ta, thoải mái cái rắm.
Người bước tới trước tiên hét lớn.

- Ha ha ha, đáng đời!
Lôi Đình cười nham nhở.

- Tiên sinh, bây giờ tiếp tục làm thế nào? Còn có biện pháp nào để bịt cái lỗ không?
Hoàng đế nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Theo ta biết thì không có, chỉ có thể thả nó ra, sau khi Lôi Đình tướng quân thu đoá lôi hoa kia thì chúng ta lập tức rời đi.
Thi tiên nói.

- Không được, không được. Ta mới gặp lôi hạt lần đầu tiên, đương nhiên còn muốn xem hình dạng nó ra sao nữa. Xem một chút đi, chỉ là một Nguyên Anh kì thôi mà, trong khi chúng ta nhiều người như vậy. Đóa lôi hoa kia đợi chút nữa hẵng lấy lấy.
Lôi Đình tướng quân lập tức ngắt lời Thi tiên sinh.

Hoàng đế dừng như cũng động lòng nên vẫn chưa ngăn cản.

- Tốt lắm, các ngươi buông tay, nhanh lui ra phía sau.
Lôi Đình lập tức kêu lên.

- Ừ.
Hai người gật đầu, nhanh chóng lùi lại.

Bốn cái lỗ kia chợt toác ra trong nháy mắt, hồ quang theo bốn lỗ hổng phun ra phóng lên đám bò cạp trên mặt đất khiến chúng run rẩy một hồi. Thậm chí có vài con bị điện giật nhảy tưng tưng.

Hai giây sau, bốn lỗ hổng giao lại với nhau hóa thành một cái lỗ hổng rộng hơn, vô số tia sét phóng ra đan kín mặt thâm cốc như thể mặt đất được phủ bởi một tấm lưới sét vậy. Vô số bò cạp bị điện giật run rẩy không chịu nổi mà lăn quay lăn lóc. Kể cả Chung Sơn và Thiên Linh Nhi bị chôn dưới đất ở bên kia cũng bị điện giật dựng thẳng cả tóc lên. Bất quá lôi điện này đến mau nhưng đi cũng mau. Trong nháy mắt dương như lôi diện trong kén đã tán đi hết vậy.

Ngay sau đó, có một con bò cạp khổng lồ bò ra.

Toàn thân nó màu lam, không tính cái đuôi đã dài đến gần ba mươi thước, mà cái đuôi dài tới mức như có thể đụng đến đỉnh thâm cốc vậy.

Trên toàn thân con bò cạp có vô số lôi điên bao phủ, dường như nó rất tức giận vì bị người khác đánh thức, đuôi của nó phát ra những tiếng “bùm”, còn chỗ móc đuôi lại được phủ đầy bởi những luồng lôi điện màu tím rất khủng bố.

Hai mắt nó lạnh lẽo lườm đám người trong thâm cốc.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK