• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ào….

Chung Sơn lao ra khỏi mặt nước nhảy đến bên bờ, hướng nhảy đến vừa vặn là chỗ nữ tử đầu bạc đứng.

Đang giữa không trung thì Chung Sơn bỗng ngây cả người ra. Nữ tử ở đối diện đang còn đặt tay trên ngực cũng đồng thời ngây dại. Việc bỗng nhiên thấy một người trong ôn tuyền đi ra làm đầu óc nữ tử này choáng váng .

Nam nhân? Sao lại thế này? Nữ tử trơ mắt thấy cảnh nam tử kia đang nhảy đến chỗ mình mà miệng không nói lên lời. Từ trước giờ chưa từng có nam nhân nào được chiêm ngưỡng thân thể mỹ miều của mình. Ôi, thế này thì biết phải làm sao bây giờ ?

Chung Sơn lao ra mặt nước thấy một màn kinh diễm này, trong mắt hiện lên vẻ bất khả tư nghị cực độ.

Trắng, trong mắt Chung Sơn toàn là một mầu trắng tinh khôi, từ da, tóc đến địa điểm thần bí kia cũng được phủ bằng một vùng tuyết trắng, màu trắng này không phải trắng xác xơ do lão hóa mà là một màu trắng bạc hơi hơi lấp la lấp lánh.

Khi lướt qua hạt đậu màu phấn hồng và đôi mắt đen nháy thì Chung Sơn mới bừng tỉnh.

Ở giữa không trung, Chung Sơn bắt đầu phản ứng lại, nhìn thấy nữ tử này Chung Sơn biết đại sự không ổn rồi.

Bi Thanh Ti, tuyệt đối là Bi Thanh Ti,Tam sư tỷ Nhị đại Khai Dương Tông, Kim Đan kỳ cao thủ. Nàng, sao nàng lại ở đây? Còn không mặc quần áo quần áo nữa chứ?

Nhìn thân thể ngọc ngà của Bi Thanh Ti, dáng người hoàn mỹ, lông tóc bạc trắng một cách lạ thường thì cho dù là Phật Tổ cũng sẽ ngẩng đầu đỏ mặt mà dòm . Một vưu vật hoàn mỹ của tạo hóa cứ lồ lộ như vậy hiện ra trước mắt Chung Sơn.

Tinh thần chỉ hơi hoảng loạn một chút thôi, Chung Sơn lập tức kìm hãm sự sung sướng trong lòng lại, dù sao Chung Sơn không phải là dạng trai tơ chưa nếm mùi đời nữa mà đã yêu hai nữ nhân sấu sắc, lòng lại mang huyết hải thâm cừu. Lập tức phân rõ tình thế.

Mình đang giữa không trung, không thể mượn lực mà chỉ có thể nhào về phía Bi Thanh Ti, nếu thật sự nhào lên trên người nàng thì mình chắc chắn phải chết. Bi Thanh Ti chính là Kim Đan kỳ a, xâm nhập nơi nàng tắm rửa, nàng có thể giết người diệt khẩu hay không?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ở giữa không trung, Chung Sơn cứ lo lắng.

Nhưng mà lúc này Bi Thanh Ti rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ lại.

- Áaaaaaaaaa…..

Bi Thanh Ti hoảng hốt hét lên, trong lúc bối rối, khẽ vặn chiếc lưng ong đồng thời vuơn cánh tay ngọc đánh bay Chung Sơn ra ngoài.

- Bốp….

Không hề phản kháng dược chút nào, Chung Sơn bị đánh bay thật xa về phía sau.

- Tõm….
Không biết đụng vào vật gì Chung Sơn lại ngã vào ôn tuyền một lần nữa.

- Phụt ~~~~~~~~~~~

Chung Sơn phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở, tai bay vạ gió, đúng là tai bay vạ gió mà.

Nhẹ nhàng bơi vào bờ, Chung Sơn nằm ngửa bên bờ, cảm thấy cực kỳ suy nhược.

Bi Thanh Ti đánh một chưởng trúng ngực Chung Sơn làm y phục ở nơi đó của Chung Sơn bị phá thành hình chưởng ấn, trên ngực bị in một chưởng ấn đỏ rực rồi từ từ chuyển thành màu tím sau đó lại thành màu đen thẫm. Chung Sơn trong người tim gan lẫn lộn, nếu không phải vì vẫn thường xuyên tu luyện Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp thì nói không chừng một chưởng vừa rồi đã tiễn hắnvề Tây Thiên rồi.

- Xoạt…

Bi Thanh Ti đã mặc lại y phục, chĩa một thanh trường kiếm màu trắng vào cổ họng Chung Sơn, nhìn Chung Sơn vẻ mặt phức tạp, khẽ cắn môi, dường như phải một kiếm giết chết Chung Sơn nhưng kiếm không tiến tới vẫn dừng nơi cổ họng Chung Sơn.

Giờ khắc này, sinh tử cách nhau gang tấc, Chung Sơn cũng rất lo lắng, bị thương có thể thì còn có thể tu dưỡng nhưng chết thì hết.

Khẽ, vận chuyển Hồng Loan Thiên Kinh vào lòng bàn tay tùy thời mà phát Hồng Loan Mê Vụ. Nhưng Chung Sơn không dám liều bởi vì bạch kiếm vẫn ởngay tại cổ họng, chỉ cần tay nàng lắc nhẹ là mình sẽ chết, muốn dùng Hồng Loan Mê Vụ cũng phải đợi cho kiếm rời ra mới được nếu không một khi thất bại, mình nhất định phải chết.

- Khụ khụ, cô nương, vừa rồi lỡ mạo phạm không phải là Chung Sơn ta cố ý, quả thật ta lặn xuống ôn tuyền trước rồi cô nương mới đến.
Chung Sơn gian nan nói.

Nghe thấy lời Chung Sơn, đồng tử Bi Thanh Ti co lại, trường kiếm trong tay cũng hơi rụt lại.

- Ngươi, ngươi là Chung Sơn?
Bi Thanh Ti cắn môi thể hiện vẻ mặt phức tạp đến cực điểm. Dường như chỉ cần nam tử trước mắt nói mình không phải Chung Sơn thì lập tức một kiếm đâm chết hắn.

Không sai, ta chính là Chung Sơn, đệ tử mới đến một năm trước.
Chung Sơn nói. Đồng thời cũng thấy được cơ hội nhưng Hồng Loan Mê Vụ vẫn nén ở trong tay không có dám thả lỏng.

-Chung Sơn mang ngọc giản về một năm trước ?
Bi Thanh Ti mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Chung Sơn. Vẻ mặt kia tựa như thấy được chuyện khó xử nhất trên đời, vẻ phức tạp trong mắt đến cực hạn.

Không rõ vì sao Bi Thanh Ti có biểu tình kia nhưng Chung Sơn vẫn gật đầu.

Nhìn thấy Chung Sơn thừa nhận, Bi Thanh Ti bỗng nhiên thu kiếm, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng ngửa ra sau dường như nhớ tới chuyện cực kỳ thương tâm.

Giờ khắc này, Chung Sơn cũng nhận ra là mình xem như an toàn, không biết vì sao Bi Thanh Ti lại quan tâm ngọc giản kia như thế nhưng có vẻ sát ý của Bi Thanh Ti đối với mình cũng đã biến mất.

- Cám ơn ngươi.
Bi Thanh Ti bỗng nhiên hai mắt mở ra, trong mắt hiện lên đau buồn vô hạn nói với Chung Sơn.

Cám ơn ta? Cám ơn ta cái gì? Vì đã chime ngưỡng thân thể nàng sao?

Nhìn thấy Chung Sơn nhíu mày, dường như Bi Thanh Ti cũng mình lỡ lời, lập tức sửa lại:
- Cám ơn ngươi đưa ngọc giản tới.

- Không cần khách khí.
Chung Sơn gật đầu, cũng không nhiều lời.

- Đây là Hồi Xuân Đan, việc hôm nay coi như chưa xảy ra.
Bỗng nhiên Bi Thanh Ti ném một bình nhỏ màu trắng ra, tiếp đó phất tay một cái làm mây mù bốn phía biến mất, thu mười sáu tiểu kỳ vào tay, ném phi kiếm rồi nhẹ nhàng đạp phi kiếm biến mất khỏi tầm mắt Chung Sơn.

Nhìn thân ảnh Bi Thanh Ti rời đi trong lòng Chung Sơn cảm thấy may mắn giờ khắc này Hồng Loan Mê Vụở lòng bàn tay mới biến mất.

Nhìn bình ngọc nhỏ trắng, Chung Sơn nhẹ nhàng mở ra, một cỗ mùi thơm đặc biệt xông vào mũi. Nhẹ nhàng cất kỹ bình nhỏ này đi.

Hồi Xuân Đan, Chung Sơn cũng không biết là cái gì, nhưng mà có thể khẳng định đây là một loại tiên dược trị thương, loại này dược để lưu lại đến thời điểm nguy cấp mới sử dụng. Còn trọng thương của mình!

Đã quen rồi, sau mỗi lần dùng Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp thì bản thân đều bị trọng thương.

Nhanh chóng lặn xuống ôn tuyền lần nữa rồi tiến vào Hỏa Diễm Quả Động Thiên khoanh chân đả tọa trị thương.

Ba ngày sau Chung Sơn đã khôi phục hoàn toàn.

Nhanh chóng rời khỏi Hỏa Diễm Quả Động Thiên rồi lấp kỹ cửa động thiên, cẩn thận ra khỏi ôn tuyền, xác định không có nguy hiểm mới đi về Thính Thủy Tạ.

Đến Thính Thủy Tạ, thay y phục, nghỉ ngơi một hồi rồi xách đại đao đi đến quảng trường dưới Khai Dương Phong. Lần tụ hội của tân đệ tử năm thứ nhất đã bắt đầu.

Khi Chung Sơn bước vào quảng trường thì trên quảng trường đã có mấy chục người, ngoài Chung Sơn thì toàn bộ tân đệ tử được tuyển một năm trước đã đến đông đủ.

Nam Phách Thiên vẫn đứng ở phía trước như một năm trước, nhìn những người đi tới rồi nhìn thấy Chung Sơn đi tới thì lập tức liếc mắt với Chung Sơn.

Chung Sơn ngầm hiểu, lập tức đứng vào.

- Sau Một năm chúng ta lại gặp nhau, lần tụ hội hôm nay là để kiểm tra mọi người tu luyện thế nào, nếu là tu luyện không thuận lợi thì cũng có thể tiến vào Tàng Kinh Các chọn lại một công pháp khác. Còn nữa, từ hôm nay ta sẽ không còn là Cửu sư huynh của các ngươi. Mà là Lục sư huynh."
Nam Phách Thiên nói.

- Vâng.
Đám tân đệ tử nói.

- Mọi người đứng yên, một lát nữa tông chủ, phong chủ và một số Nhị đại đệ tử đến, mọi người ở đây chờ các trưởng bối kiểm tra.
Nam Phách Thiên quát.

- Vâng.
Chúng tân đệ tử lập tức hưng phấn nói.

Quả nhiên, Nam Phách Thiên vừa nói xong không bao lâu thì từ trên Khai Dương Phong liền có hai mươi mấy người bay xuống.

Một mảng mây trắng chở mọi người, đứng đầu là ba cường giả Nguyên Anh kỳ của Khai Dương Tông, phía sau là Nhị đại đệ tử.

Xuống tới mặt đất, tông chủ Thiên Tinh Tử phất ống tay áo thu lại bạch vân dưới chân, hiển nhiên bạch vân vừa rồi là do lão tạo ra.

Vẫn là nhóm người lần trước, Chung Sơn không thấy Bi Thanh Ti ở bên trong đó nhưng lại thấy Thiên Linh Nhi đi theo sau Thiên Tinh Tử.

Nhìn đám người trên quảng trường trước mắt, tông chủ và phong chủ cẩn thận kiểm tra một lần.

Chung Sơn trước đó đã nghe Thiên Linh Nhi đề cập qua, chỉ cần tu vi cao hơn ngươi hai cấp thì có thể nhìn thấu tu vi của ngươi, nghĩa là cường giả Nguyên Anh kỳ tu vi Tiên Thiên kỳ còn Kim Đan kỳ lại không được.

Tông chủ và phong chủ hiển nhiên đều là Nguyên Anh kỳ, sau khi kiểm tra một vòng, ánh mắt lộ ra một chút vừa lòng nhưng mà khi nhìn đến Chung Sơn lại lộ ra sắc thái kỳ dị.

Tiên Thiên tầng thứ ba? Căn cốt như thế mà ũng có thể đạt tới thành tựu thành tựu cao như vậy sao?

Nghĩ một hồi thì cả tong chủ và phong chủ đều lắc đầu, cũng không để ý, dù sao Chung Sơn chỉ có Tiên Thiên tầng thứ ba còn chưa lọt vào trong mắt ba người.

- Tu vi các ngươi, ta đã biết rõ, người có tốc độ tu luyện không tốt có thể có mười ngày tiến vào Tàng Kinh Các tuyển lại công pháp, còn những kẻ có thành tựu cao nhất, Tiên Thiên tấng hứ bốn, tất cả bước lên phía trước.
Tông chủ Thiên Tinh Tử nói.

Ngay sau đó, ở bên trong đám tân đệ tử có bốn người mang theo tâm tình kích động bước nhanh đến. Ba nam một nữ, đứng ở phía trước chúng đệ tử.

Nhìn bốn người này, trong mắt mấy tên Nhị đại đệ tử phía sau tông chủhiện lên một tia vui sướng, hiển nhiên bốn người kia là đệ tử tương lai bọn hắn lựa chọn.

- Bốn người, tốt, Tiên Thiên tầng thứ bốn, theo quy củ Khai Dương Tông thì ba người có thực lực cao nhất trong tân đệ tử năm thứ nhất sẽ được thưởng mỗi người một quả Không Linh Châu, nhưng mà bây giờ các ngươi có tới bốn người.
Thiên Tinh Tử bỗng nhiên nói.

Nghe điều Thiên Tinh Tử vừa nói, bốn người nhướng mày, Không Linh Châu?

Phía dưới Chung Sơn nghe được Không Linh châu, cũng đúng nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kích động, Không Linh Châu?

Người khác có lẽ không biết nhưng Chung Sơn đã nghe Nam Phách Thiên đề cập qua. Không Linh Châu dùng để cố định pháp bảo, một pháp bảo có thể không nhập phẩm thì cần Không Linh Châu làm vật dẫn.

Cặp Truy Phong Ngoa kia của mình vốn không có nhập phẩm.

Pháp bảo, tổng cộng phân làm cửu phẩm, yếu nhất là nhất phẩm cao nhất là cửu phẩm. Mà tác dụng của Không Linh Châu , hình thành một phôi bảo tùy theo muốn của từng người, phôi bảo chưa được định hình, chỉ sau khi đưa vào bên trong phôi bảo tất cả tài liệu cần thiết thì mới hình thành pháp bảo theo ý muốn của mình, sau đó không ngừng dùng chân khí, chân nguyên của mình chuy luyện loại bỏ tạp chất bên trong, sau đó tiếp tục có thể đưa vào tài liệu cần thiết để luyện chế pháp bảo mạnh hơn.

Chung Sơn biết rằng các pháp bảo tốt đều là vì chủ nhân không ngừng dùng chân khí, chân nguyên, tâm thần tế luyện mà thành, thời gian đi theo bên cạnh chủ nhân càng lâu thì uy lực càng mạnh, thần tính bên trong càng cao. Không phải như lời mấy kẻ kể truyện cổ tích trên gian hồ, chỉ cần bỏ tài liệu vào lò luyện khí rồi lấy Tiên Khí, Thần Khí ra.

Chung Sơn rất muốn có Không Linh Châu, Hồng Lăng của Thiên Linh Nhi chính là một pháp bảo nhị phẩm, đại quan đao của Nam Phách Thiên cũng là pháp bảo nhị phẩm, còn đại đao của mình thì không có Không Linh Châu nên căn bản không thể xem là pháp bảo.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK