• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên một dòng suối nhỏ trong thâm sơn. Chung Sơn đang bôi thứ gì lên mặtThiên Linh Nhi.

- Chung Sơn, như vậy có được không?
Thiên Linh Nhi ngồi ở trên tảng đá lớn để mặc cho Chung Sơn tùy ý dùng các loại nhựa cây ẩm ướt bôi lên mặt mình.

Chung Sơn vừa bôi vừa trả lời :
- Ừ, bôi lên vẫn tốt hơn, một chút nữa là xong, trong nửa canh giờ không được chạm lên mặt, phải đợi cho keo dán khô đã.

- Ừm
Thiên Linh Nhi nghi hoặc gật đầu. Nàng tròn mắt ngạc nhiên tự hỏi không biết Chung Sơn bôi thứ gì trên mặt mình.

- Được rồi.
Chung Sơn thoả mãn gật đầu.

- Được rồi sao?
Thiên Linh Nhi hưng phấn nói rồi lập tức chạy đến bên dòng suối nhỏ. Nhìn bóng của mình trong nước, Thiên Linh Nhi biến sắc.

- A!
Thiên Linh Nhi thét lên một tiếng chói tai kinh hồn, thanh âm kia sợ rằng xuyên thấu tận trời xanh, vang vọng đến tận chân trời, trong khi đó Chung Sơn ở bên cạnh lại lộ vẻ tươi cười thoả mãn. Sau khi hét lên một tiếng kinh hãi, Thiên Linh Nhi lập tức liền lấy tay lau lên mặt.

- Không được cử động.
Chung Sơn lập tức hô lên.

- Ta không thích, xấu chết đi được, tại sao ngươi lại làm cho ta xấu đến như thế?
Thiên Linh Nhi lập tức cả kinh kêu lên.

Nắm lấy cổ tay trắng ngần của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn thở dài nói :
- Ai bảo cô quá đẹp? Nếu như gặp phải cao thủ như Diệu tiên nhân thì chúng ta cũng không có vận khí tự cứu mình lần thứ hai nữa đâu.

Lúc đầu Thiên Linh Nhi còn giãy dụa, thế nhưng khi Chung Sơn nói nàng đẹp thì lập tức ngẩn ra, dường như rất quan tâm đến sự đánh giá của Chung Sơn về nhan sắc của mình.
- Thật không?
Thiên Linh Nhi bình tĩnh lại rồi nghi hoặc hỏi, thế nhưng mặt nàng cũng ửng hồng lên.

- Đương nhiên, chẳng lẽ cô còn muốn gặp thêm một Diệu tiên nhân thứ hai sao.
Chung Sơn buông cổ tay Thiên Linh Nhi ra nói.

Khi Chung Sơn buông tay, Thiên Linh Nhi thoáng cảm thấy mất mát trong lòng.

- Ta không muốn.
Thiên Linh Nhi lắc đầu nói .

- Cứ vậy đi, trong lòng ta thì Linh Nhi vẫn luôn rất đẹp. Còn bề ngoài xấu xí này chỉ để cho người ngoài nhìn thôi.
Chung Sơn tiếp tục an ủi nàng.

- Ừm.
Thiên Linh Nhi gật đầu. Biểu hiện không còn phản đối nữa.

Ba ngày sau, Chung Sơn cùng nữ nhân xấu xí Thiên Linh Nhi xuất hiện tại đỉnh một thâm cốc. Phía dưới thâm cốc bị một màn sương trắng che phủ, nhìn không thấy đáy.

- Cô chắc chắn chính là ở đây chứ?
Chung Sơn nhìn về phía dưới thâm cốc nghi hoặc.

- Đương nhiên, mặt trên khối đá kia vẫn còn vết chân hai người chúng ta dẫm lên mà.
Thiên Linh Nhi chỉ vào một tảng đá lớn nói.

Đi tới gần đó, quả nhiên thấy có vết chân dẫm lên làm bề mặt tảng đá lõm xuống dưới, Thiên Linh Nhi nói không sai.

- Đi, chúng ta tiếp tục.
Đã xác nhận, Chung Sơn gật đầu, liền mang theo Thiên Linh Nhi từ chỗ sườn núi, từ từ hướng vào trong thâm cốc mà tiến.

Sơn đạo tương đối dốc nhưng vì đã chuẩn bị trước nên Chung Sơn đi xuống cũng rất nhanh. Mặc dù trong sơn cốc hơi tối tăm, thế nhưng ở chỗ hai người lại có nguồn sáng kỳ lạ.

Ở dưới đáy tâm cốc, trên trục bắc nam có một bán cầu đường kính hai thước hình dạng quái dị tựa như một cái lồng lớn phát ra lam quang. Cái lồng này hình như là một loại niêm mạc trong suốt bao bọc lấy một vật kỳ lạ ở bên trong. Vật đó giống một quả trứng lớn có hơn phân nửa bị che trong lòng núi, chỉ lộ ra bên ngoài chỉ một chút mà thôi. Tuy nhiên ở bên cạnh quả trứng lớn này lại có một đóa hoa kỳ lạ. Cây hoa này rất kỳ lạ, mặc dù có bông hoa to như cái chậu rửa mặt nhưng lại vẻn vẹn chỉ có hai phiến lá như lục bảo thạch, rễ cây chia ra thành bốn nhánh cắm bên trong quả trứng lớn, dường như nó có thể hấp thụ chất dinh dưỡng từ bên trong quả trứng lớn này.

Nhụy hoa ở giữa bông hoa lại phát ra những tia hồ quang lóng lánh, thoắt ẩn thoắt hiện trông rất thần dị.

Lôi hoa?

Không cần Thiên Linh Nhi nói mà chỉ từ vẻ thần dị của cây hoa thì Chung Sơn cũng đoán được đây là lọai hoa gì, nhưng quả trứng này thì Chung Sơn lại không biết? Tuy rằng Chung Sơn không rõ ràng quả trứng lớn kia là cái gì nhưng có thể đoán được trong quả trứng kia nhất định có ẩn chứa năng lượng lôi điện cực lớn, bởi vì lôi điện ở nhụy của lôi hoa không phải tự nhiên có mà khẳng định là do hấp thụ năng lượng trong quả trứng.

- Khi chúng ta tới đây lần trước thì hoa còn chưa có nở, hiện tại hoa đã nở, có thể hái được rồi.
Thiên Linh Nhi hưng phấn nói, đồng thời định nhảy tới.

- Chờ một chút.
Chung Sơn kéo lấy Thiên Linh Nhi lại, đồng thời nhíu mày nhìn cảnh vật kỳ dị chung quanh.

Phế tích, đây là một vùng phế tích núi đá vỡ nát, phía dưới sơn cốc lộ ra nhiều tảng đá vụn, dường như trước đây từng có tuyệt thế cường giả đại chiến tại chỗ này thế nhưng bốn phía vách núi lại không có một chút rạn nứt nào, điều này quả là không bình thường.

- Sao vậy?
Thiên Linh Nhi nghi hoặc nói.

- Lần trước tới đây thì cảnh vật cũng như thế này sao? Trong sơn cốc còn có gì khác không?
Chung Sơn nói ra nghi hoặc trong lòng.

- Không có đâu, lần này cũng như lần trước, không có một thứ gì khác.
Thiên Linh Nhi nói.

Nhưng Chung Sơn vẫn chưa yên tâm, trở tay nhặt một hòn đá nhỏ ở bên cạnh lên ném về hướng lôi hoa.

"Rắc" viên đá đột nhiên vỡ vụn.

Chung Sơn thấy một cái roi có đầu nhọn từ trong lòng phế tích bỗng nhiên phất ra đánh nát viên đá. Thấy cảnh này, con ngươi Chung Sơn co lại, ngạc nhiên tự hỏi không biết kia là cái gì?

Dường như để giải đáp nghi hoặc trong lòng Chung Sơn, khi viên đá kia bị đánh nát thì phía dưới trên mặt đất phế tích bỗng nhiên rung lên.

“Ầm, ầm, ầm”

Mặt đất không ngừng rung chuyển, Chung Sơn nhanh chóng lui lại phía sau còn Thiên Linh Nhi thì cưỡi lên hồng lăng bay lên trời, đề phòng nhìn mảng phế tích.

"Rầm rầm..."

Trong phế tích có một đám giáp xác không rõ chủng loại từ từ bò ra.

Là bọ cạp, có vô số bọ cạp độc . Bọ cạp bò lúc nhúc đen kịt mặt đất, không tính phần đuôi mà chỉ riêng phần thân bọ cạp thôi thì dài nhất cũng tới một thước. Còn phần đuôi bọ cạp lại dài đến mười thước. Nhiều bọ cạp bò ra khỏi phế tích như vậy dường như để ngăn chặn người ngoài xâm nhập.

Vừa rồi viên đá không phải bị roi phá hủy mà là bị đuôi bọ cạp đánh nát. Những bò cạp này bảo hộ lôi hoa sao?

Nhìn những cái đuôi bọ cạp màu đỏ tươi kia, Chung Sơn tràn ngập kinh ngạc trong lòng.

- Sao lại có nhiều bò cạp như vậy? Lần trước không có mà.
Thiên Linh Nhi đang bay trên không trung lo lắng nói.

Bởi vì được một đống đuôi bò cạp dài này bao phủ nên bốn phía lôi hoa được phòng hộ kín không có một kẽ hở.

- Đó là do pháp bảo của tông chủ đã ngăn chặn nên những con bò cạp này không thể di chuyển, căn bản là chúng không dám mà cũng không thể đi ra.
Chung Sơn vừa lấy đại đao ra vừa cẩn thận quan sát những con bò cạp này.

Trên mặt đất, những phế tích chính là do những bò cạp này tạo thành sao? Có thật là do chúng nó đào động mà gây ra một đống phế tích này?

"Vút "

Một cái đuôi bọ cạp duỗi tới trước mặt Chung Sơn. Độc châm màu đỏ tươi như muốn đâm chết Chung Sơn. Đại đao vung lên chém vào độc châm trên đuôi bọ cạp.

"Bụp.."

Chung Sơn toàn lực xuất đao chặt đứt một cái đuôi bọ cạp, sau đó thuận theo thế đao chém xuống đầu con bọ cạp, dưới tác dụng của lực va chạm mạnh mẽ đại đao bị bắn ngược trở về kèm theo một tiếng nổ.

Thân thể bọn bọ cạp này thật cứng rắn.

Tuy rằng có chút cảm thán nhưng Chung Sơn vẫn không dám chần trừ chút nào, bởi vì lại có mấy con bọ cạp nữa lao tới. Chung Sơn lại vung đao lên, lúc này Thiên Linh Nhi đang giữa không trung cũng điều khiển hồng lăng trợ giúp Chung Sơn.

o0o
Trong lúc Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi dây dưa với đám bọ cạp thì ở phía trên hai người, chỗ cửa thâm cốc lại đang nghênh đón một đám người.

Đám người này chính là đám người Thi tiên sinh trước đó không lâu đã tiến nhập Bát Môn Kim Tỏa Trận để tìm kiếm Cửu Long Phương Thiên Ngọc.

- Bệ hạ, chính là ở đây, trong cốc có hai đóa lôi hoa, hiện tại hẳn là đã trưởng thành, rất thích hợp mang về cho thái tử luyện chế lại Tái Thăng Đan.
Một nam tử thân mặc khôi giáp cung kính nói.

- Lôi Đình, ngươi nuông chiều thái tử như thế, hiện tại hắn đối với ngươi còn thân thiết hơn so với ta.
Hoàng đế như pha trò nói.

- Bệ hạ quá lời, thái tử gọi thần là cậu nên tất nhiên thần phải nghĩ cho hắn.
Nam tử mặc khôi giáp ra vẻ tự đắc nói.

- Ha ha, được rồi, đều là người một nhà cả, đi, chúng ta đi lấy lôi hoa thôi .
Hoàng đế cười nói. Trong ngữ khí của hắn ẩn chứa ý lôi kéo Lôi Đình.

- Dạ.
Lôi Đình thoáng cảm động nói.

Thi tiên sinh đứng một bên ở phía sau chỉ nhìn mà không nói gì. Y để Hoàng đế an bài mọi việc, sau đó cả đám người cùng nhau bay về phía thâm cốc.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang