Mục lục
[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đừng hòng chạy…

Một thân hùng hồn nổ vang, như oanh lôi cuồn cuộn, chấn động thiên khiếu.

Bành!

Thanh Thạch Cự Nhân kia hoàn toàn ổn định khu vực hoá đá phía dưới, hóa thành một đạo quang hà xán lạn, như đạn pháo phá không đuổi theo.

Bởi hình thể, sức nặng các loại nguyên nhân, tốc độ của Thanh Thạch Cự Nhân thậm chí so với Kim đan tiểu thành còn chậm hơn.

Nhưng dù sao đối phương cũng là Bất Hủ chí tôn cao nhất thần hoang, nắm giữ di lạc báu vật, như trước nhanh hơn so với Bất Hủ Kim đan bình thường, chậm rãi tiếp cận Từ Huyền.

- Một khi bị người này đuổi theo, sẽ khó có thể chạy trốn!

Phượng Ma Dực sau lưng Từ Huyền đại chấn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, thoát khỏi không được người này.

Gặp tình hình này, Từ Huyền cắn răng một cái, lập tức lấy ra một tấm ngũ phẩm Phong Thần phù, bắn ra một đạo phong hà kinh hồng, ngang qua thiên hư.

Phong Thần phù này được trong kiểm tra Thánh cảnh, bản thân gia trì tốc độ, liền có thể so với Bất Hủ Kim đan.

Lại thêm sức mạnh huyết mạch của Từ Huyền, tác dụng Phượng Ma Dực, tốc độ Từ Huyền lập tức vượt qua đối phương.

Xèo…

Phong hà ma cánh chấn động, nương theo hư ảnh ánh lửa huyễn động, Phượng minh từng trận.

Tốc độ Từ Huyền đạt đến cực hạn.

Cảm giác vui sướng tăng vọt này, khiến cho động lòng người.

- Tiểu tử. . . Đứng lại! Có bản lĩnh đừng chạy!

Phía sau truyền đến tiếng gầm gừ không cam long của Thanh Thạch Cự Nhân, càng ngày càng nhỏ, rất nhanh không thấy tung tích.

Vẻ mặt Thanh Thạch Cự Nhân hậm hực, nhìn theo Từ Huyền chạy ra khỏi tầm mắt.

Đồng thời, Bất Hủ Kim đan Thiên Hạt vương giả kia, thoát khỏi Kim ngẫu Tiểu Sửu, phá không đuổi lại đây, gặp tình hình này, một mặt kinh ngạc.

- Thanh Thạch chí tôn, tiểu tử nhân loại kia, dĩ nhiên chạy trốn?

Thiên Hạt vương giả một mặt cung kính, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Hắn là Bất Hủ Kim đan sừng sững Thần hoang, lại là dị tộc có huyết mạch cường đại, nhưng mà ở trước mặt Thanh Thạch chí tôn này, nhưng như băng mỏng trên giày.

Thần hoang đại địa, Bất Hủ chí tôn, có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí một lòng bàn tay, cũng có thể đếm rõ.

Ở trước mặt Bất Hủ chí tôn, Bất Hủ Kim đan phổ thông, căn bản không đỡ nổi một đòn.

- Chậm nửa bước, bị tiểu tử kia thi triển bí thuật chạy mất, không ngờ trong tay người này còn có ngũ phẩm Phong Thần phù ...

Âm thanh Thanh Thạch Cự Nhân như sấm rền oanh động, trong mắt lộ ra cảm giác cực kì không cam lòng.

Nghe nói lời ấy, Thiên Hạt vương giả kinh ngạc, cũng có chút tỉnh ngộ.

Thanh Thạch chí tôn, nguyên bản xuất thân từ Cự Nhân Tộc một trong viễn cổ cửu tộc Thần hoang, hơn nữa còn là Nham tinh Cự Nhân Tộc mạnh mẽ nhất, luận thể phách cùng phòng ngự, xưng bá Thần hoang, sức mạnh thần thông,… đều cực kì mạnh mẽ, không hề kẽ hở.

Luận thực lực Thanh Thạch chí tôn, phóng tầm mắt chín thành Thần hoang, có thể nói là vô địch!

Chân chính vô địch!

Chí ít, hiện nay vẫn chưa có người nào, có thể chính diện chiến thắng Thanh Thạch chí tôn.

Nhưng nhược điểm duy nhất của Thanh Thạch chí tôn chính là tốc độ, cái này cũng là ảnh hưởng của thể phách cường đại mang đến.

- Vậy cũng tiếc... bất quá, Ngân Từ Nguyên Châu ở trong chín di lạc báu vật là đặc thù nhất, coi như đạt được, chúng ta những người này, cũng rất khó luyện hóa.

Thiên Hạt vương giả rất nhanh khôi phục thường sắc.

- Hừ! Ngươi thân là hậu duệ Kim đan viễn cổ cửu tộc, mà ngay cả một tiểu tử Nguyên đan trung kỳ cũng không giải quyết được!

Thanh Thạch Cự Nhân hừ lạnh một tiếng, lườm hắn một cái.

Trong lòng Thiên Hạt vương giả run lên, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh. Cỗ áp bách vô hình đến từ Thanh Thạch Cự Nhân kia, hầu như làm hắn nghẹt thở.

Hắn rõ ràng, nếu như Thanh Thạch Cự Nhân thật muốn động sát thủ, mình không hề có cơ hội.

Ầm ầm ầm...

Đang lúc ấy, nguyên bản khu vực hoá đá, lại truyền tới một trận oanh động.

- Nhanh chạy trở về!

Hai người biến sắc, cùng nhau hướng về phương hướng Thiên Hạt cổ thành.

Bọn họ cũng không muốn để người trong Thiên Hạt cổ thành mang theo hai di lạc báu vật trốn...

Đợi hai người chạy tới, đá rắn phụ cận Thiên Cơ cổ thành kia, xuất hiện đại phiến rạn nứt.

Ầm bảnh!

Thanh Thạch chí tôn từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đại địa khu vực hoá đá, mãnh liệt một trận. Dường như có một ngọn núi lớn đè xuống.

Một mảnh quang huy vàng óng lan tràn ra tới, khu vực phụ cận lần thứ hai khôi phục yên lặng.

Thiên Hạt cổ thành khổng lồ kia, vẫn là lộ ra hai hạt kiềm to lớn, dường như phía dưới này, bị phong ấn trấn áp một cự ma hủy thiên diệt địa!

Có Thanh Thạch chí tôn tọa trấn, Thiên Hạt cổ thành hoàn toàn bị cầm cố.

Hai di lạc báu vật đến từ Thiên Hạt trong cổ thành, khí tức dần dần phai nhạt.

Bất luận trong di lạc cổ thành hay ở ngoài. Đều là quy phục tĩnh mịch.

Nơi sâu xa trong Thiên Hạt cổ thành.

- Chủ nhân đã tới, chỉ mong hắn bình yên vô sự...

Một nữ tử tuyệt sắc thăm thẳm thở dài. Đôi mắt đẹp buồn bã, thu hồi Nhân Ngư chi lệ.

- Kiệt kiệt kiệt... viện binh các ngươi tới, thực lực khá tốt sao.

Một âm thanh tà ác dữ tợn, từ bầu trời bên cạnh truyền đến.

Ở phía sau Yêu Ngư công chúa, có một con bò cạp hình thể mấy trăm trượng, giống như núi lớn.

Bò cạp thân thể to lớn này, tựa như đá mà không phải đá, như kim mà không phải kim, cảm giác như một pho tượng, lại toả ra một loại tà âm ma khí cuồn cuộn.

Trên đỉnh đầu bò cạp, ngồi xếp bằng một nam tử kiếm tu hình người. Trong tay nắm lấy một thanh Ma kiếm hình hạt dữ tợn bá đạo, hắc khí vờn quanh, lôi văn từng trận.

Ma kiếm này, hai bên đều có nhận, hoàn chỉnh không có khe tiếp, liền thành một khối.

Rõ ràng là Thiên Hạt Ma kiếm chân chính hoàn chỉnh .

Chợt vừa nhìn, chủ nhân Thiên Hạt Ma kiếm kia, chính là Nhiếp Hàn.

Vậy mà, từ chính diện nhìn lại, tuyệt đối sẽ rùng mình một cái.

Nam tử giống như Nhiếp Hàn kia, nửa bên mặt, anh tuấn lãnh khốc, nửa bên mặt khác, đen kịt như mực, dữ tợn đáng sợ, hoa văn xấu xí lan tràn, ngược lại có điểm như Thiên Hạt xấu nam trước đó.

Âm thanh trước đó tà ác dữ tợn, liền tới từ trên người "Hắn".

- Câm miệng!

Nhiếp Hàn quát lạnh một tiếng, khuôn mặt mơ hồ giãy dụa.

- Kiệt kiệt kiệt...

Âm thanh đầu độc, ở hư không bồng bềnh:

- Nhiếp Hàn, còn không cùng ta dung hợp! Chỉ cần ngươi nguyện ý, lập tức chưởng khống sức mạnh Thiên Hạt ma tâm. Đến lúc đó, ngươi mới có thể phát huy uy lực thật sự của Thiên Hạt Ma kiếm, đột phá Kim đan cũng là sắp tới.

Vù!

Thiên Hạt Ma kiếm trong tay Nhiếp Hàn, liên tục rung động, mơ hồ có không bị khống chế.

Thiên Hạt Ma kiếm kia cùng bò cạp to lớn như núi phía dưới, không biết có liên hệ thần bí gì.

- Nhiếp Hàn, bằng hữu của ngươi, thực lực đã vượt qua ngươi, không dung hợp cùng ta, ngươi sẽ bị hắn bỏ qua vĩnh viễn. Chỉ cần tán thành Thiên Hạt ma tâm, ngươi có thể rõ ràng, Thiên Hạt Ma kiếm mới là uy lực to lớn nhất bên trong di lạc Cửu Bảo... Không ra hai mươi năm, ngươi liền có thể vô địch Thần hoang!

Âm thanh đầu độc tà ác kia, bắt nguồn từ ma bò cạp to lớn phía dưới, rồi lại phát ra từ trong miệng Nhiếp Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK