Hai đạo cương phong ở phụ cận đụng vào cùng một chỗ, bộc phát ra vầng sáng kinh tâm tươi đẹp, rời đi thật xa, hắc thuyền chấn động mãnh liệt, từng đạo khí lưu phóng tới kia khiến mọi người trên tàu cao tốc cơ hồ như lung lay sắp không chịu nổi, thở không nổi.
Nhưng nếu là như thế này thì cũng thôi đi.
Khi hai luồng hỗn loạn cương phong chạm vào nhau, linh khí hỗn loạn, dẫn động ngân lưu thần bí trong dòng sông dị động, sinh ra một cỗ khí tức cấm kỵ.
- Ông!
Một luồng khí xoáy tráng lệ trong suốt xoay tròn trong không trung, dẫn động linh khí bốn phía gào thét, phong bạo nổi lên bốn phía.
- Không tốt, là không gian linh khí xoáy!
Sắc mặt lão giả họ Lục đại biến, mãnh lực vỗ lên hắc thuyền, trong lòng bàn tay tràn đầy ngân quang mỹ lệ, lực lượng hùng hồn cường đại, dẫn động tàu cao tốc rời ra xa.
Tiếp theo ngay sau đó, tốc độ phi hành của hắc thuyền giảm rất nhiều.
Nguyên một đám người trên tàu cao tốc đều bất động kinh hãi, chỉ cảm thấy pháp lực chân lực trong cơ thể đều không thể khống chế được.
Đáng sợ hơn chính là cỗ lực lượng này còn lôi kéo thân thể hắn hướng về phía luồng khí trong suốt kia.
- A, cứu ta!
Thân thể một gã tu giả bay lên trời, linh khí tiết ra ngoài, giống như một tờ giấy bị hút vào không gian linh khí xoáy, xoắn thành viên bi.
Sau đó, lục tục có tu giả khó khống chế được thân thể, hoặc là bị hút đi, hoặc là hung hăng đâm vào chỗ cứng rắn trên thân hắc thuyền, phá thành từng mảnh nhỏ.
Cỗ hấp lực này thật sự quá đáng sợ, đồng thời nhằm vào linh khí cùng thân thể.
Từ Huyền chỉ cảm thấy nguyên lực trong cơ thể rít gào không hiểu, lại phát hiện cỗ hấp lực này cũng không có bao nhiêu tác dụng với mình, cảm giác rất kỳ quái.
Thế nhưng hắn vừa mới thấy tận mắt một gã tu tiên luyện thần bát trọng đã bị hút đi.
Ngưng mắt xem xét, phát hiện trung tâm luồng khí xoáy tráng lệ trong suốt kia có một tia ngân quang thâm thúy kỳ dị chớp động vờn quanh, dẫn dắt theo một ý nghĩa và quy tắc nào đó không cách nào lý giải được.
Giống như tu giả bình thường, lực lượng tu luyện, nguyên tại thiên địa, cảnh giới cũng phụ thuộc vào thiên địa. Trước mặt cỗ hấp lực huyền ảo này khó có thể kháng cự được, trừ phi đạt tới cấp độ đan đạo, cảnh giới cùng lực lượng đều rất cao.
Mà hết thảy lực lượng cùng cảnh giới của Từ Huyền, nguyên ở bản thân huyết nhục, đều do chính mình khống chế, không dựa vào Thiên địa, tự mình cố gắng, trói buộc cũng nhỏ bé đi.
Nhưng Uông Thủy và Yên Mi ở bên cạnh hắn thì lại có chút không thể ngăn cản nổi nữa rồi.
Thân thể mềm mại của Yên Mi nhẹ nhàng lắc lư, một thân váy trắng tung bay lên, một chân cơ hồ đã bay lên khỏi mặt đất.
Từ Huyền nắm chặt một cánh tay trắng bóc của nàng, cưỡng ép vận lực, trực tiếp giữ nàng lại trên mặt đất.
Trước mắt, rất nhiều lực lượng đều bị dẫn dắt, lực lượng nguyên thủy nhất của cơ thể không có bất kỳ hạn chế gì, ngược lại có tác dụng nhất.
- A a...
Hai hộ vệ bên trái phải Uông Thủy trước sau bị cỗ hấp lực này hút đi, biến mất vô ảnh vô tung.
Hết thảy vật chất đều bị không gian linh khí xoáy kia hút đi, đều bị xoắn thành lốm đốm, trở về với nguyên thủy.
Từ Huyền giật mình vì cỗ lực lượng đáng sợ này, cái này là thời kỳ Cát Thiên Hà ổn định nhất, nếu như ở thời kỳ rung chuyển hỗn loạn thì cho dù là cường giả Đan đạo muốn qua sông cũng là cửu tử nhất sinh.
- Cứu ta!
Thân thể Uông Bàn Tử bị đập vào hắc thuyền đến mức chảy máu đầu, đột nhiên thò tay ôm lấy một cánh chân của Từ Huyền, vẻ mặt cầu khẩn.
Nếu như đổi lại là người bên ngoài, Từ Huyền sẽ một cước đạp bay, nhưng niệm tình người đồng hành hắn lại mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Cứ như vậy, một tay hắn cầm cánh tay trắng bóc của Yên Mi, một chân khác thì bị Uông Bàn Tử gắt gao ôm lấy, định lập tại chỗ.
Bằng vào thân thể cường hoành, cùng với lực lượng bản thân kháng cự lại cỗ hấp lực huyền ảo này, Từ Huyền giống như là một cái cọc gỗ, đơn giản chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, còn mang theo hai con ghẻ ký sinh.
- Hô... Oanh!
Đột nhiên, một đoàn cương phong quét trúng ngay phía sau hắc thuyền, lại có nhiều tu giả bị hút vào trong vòng xoáy linh khí.
Cho dù là bọn người Từ Huyền cách đuôi thuyền khá xa, nhưng dư âm sức gió kia mãnh liệt thổi tới vẫn khiến mọi người tràn đầy nguy cơ, càng thêm cố hết sức.
Mái tóc của Yên Mi nhảy múa cuồng loạn, thân thể bay ngược lên, cánh tay nhỏ bé trắng như ngó sen kia bị Từ Huyền nắm lấy, đau tới cực điểm, giống như sắp đứt gãy đến nơi. Nàng nghiến chặt hàm răng, cơ hồ muốn bất tỉnh.
Từ Huyền hít sâu một hơi, một tay như linh xà không xương, phi tốc lên bả vai trắng muốt của nàng, kéo toàn bộ thân thể mềm mại của nàng trở về, ôm vào trong lòng.
Thân thể mềm mại nhuyễn ngọc ôn hương kia nhẹ nhàng run lên, mái tóc phát ra mùi thơm ngát thấm vào tim gan. Thiếu nữ run rẩy, sau khi thoát khỏi nguy cơ, cảm nhận được khí tức ấm áp của nam tử thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, tâm như hươu non chạy loạn, hoảng sợ ngập ngừng, chỉ biết giấu mặt trong lồng ngực nam tử mà không dám nói lời nào.
Giờ khắc này, bốn phía đều là cương phong gào thét cùng với linh khí xoáy nguy hiểm phảng phất như đã rời xa nàng, chỉ còn lại trái tim đang đập loạn của nàng.
- Vèo! Sưu! Sưu!
Tu giả trên hắc thuyền càng ngày càng ít, cuối cùng còn lại bảy tám người, tu vi ít nhất cũng ngoài luyện thần thất trọng, có được một thân thực lực đạt tới đỉnh phong hoặc có chút công pháp đặc thù hay pháp bảo đạo cụ nào đó mới miễn cưỡng bảo toàn được tính mạng.
Lão giả họ Lục nhắm con ngươi lại, bàn tay tràn đầy Ngân quang, lực lượng kỳ dị này cùng khí tức bên trong linh khí xoáy có vài phần giống nhau.
- Hô!
Hắn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt đảo qua những người còn lại trên thuyền. Lúc hắn chứng kiến tình cảnh ba người Từ Huyền thì trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Từ Huyền đứng sừng sững tại chỗ, đang ôm một tiểu me nhân, và một tên mập đang ôm chặt lấy chân hắn.
Thiếu niên không đến luyện thần thất trọng này, vậy mà có thể trụ được như thế này?
- Nguy cơ đã qua, còn lại một phần ba lộ trình, nếu không có gì ngoài ý muốn thì các ngươi chính là những tu giả ngoại giới may mắn vào được thần hoang.
Lão giả họ Lục lại cười nói.
Bảy tám tên tu giả còn lại ngoài tim đang đập nhanh thì đều thở dài một hơi.
Uông Thủy mập mạp buông chân Từ Huyền ra, đứng lên, ngượng ngùng cười cười:
- Nhờ có Từ huynh đệ, chuyến đi Thần hoang này, nếu không có ngươi thì Uông Bàn Tử ta không biết đã chết mấy lần rồi. Ân cứu mạng này ta sẽ không bao giờ quên!
Mà thiếu nữ trong ngực hắn thì khuôn mặt đỏ bừng, đôi má cũng đỏ bừng, không dám thở mạnh một cái. Lúc này có một thiếu niên đang ôm chặt nàng, nàng cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Dù sao thì Từ Huyền cũng là một nam tử khí huyết phương cương, ôm một tuyệt sắc giai nhân như vậy, da thịt kề nhau, cảm nhận được da thịt mịn màng như tuyết, ôn hương mê người kia, hắn không khỏi khí huyết bành trướng, sinh lòng khinh niệm.
Hắn cảm thấy như vậy cũng không có gì tổn thất mà còn thoải mái me hảo dễ chịu dị thường, dứt khoát ôm lấy.
Một đoạn đường kế tiếp, hắc thuyền chỉ ngẫu nhiên gặp phải cương phong, lại thoáng rung động một phát.
Trong lúc xóc nảy, Từ Huyền vẫn ôm giai nhân trong ngực, càng lúc càng dán chặt vào nhau, đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của người kia. Da thịt như băng tuyết như Yên Mi ửng hồng lên, thở ra hơi thở như lan.
Lúc Từ Huyền khó có thể khống chế được tinh thần huyết khí của mình nữa thì một cỗ gió mát lạnh thổi tới.
- Đã đến!
Lão giả họ Lục khẽ quát một tiếng, hắc thuyền kia đã tới biên giới Cát Thiên Hà, phía trước có một tầng sương mù nhàn nhạt, vầng sáng chớp động đặc biệt, mê ly như mộng.
- Phía trước chính là thần hoang!
Những người sống sót trên thuyền đều vô cùng hưng phấn.
Lúc này Yên Mi mới thoát ra khỏi vòng tay của Từ Huyền, trên mặt tràn đầy vẻ ửng hồng, đôi mắt sáng lên, nhìn sương mù phía trước, cũng hơi có chút chờ mong.
Chỗ đó chính là vùng đất truyền kỳ khiến nàng nhớ thương.
- Thần hoang là một khu vực đặc biệt, có chút bài xích khí tức ngoại giới. Tu vi càng cường đại thì lực bài xích càng lớn. Nếu các ngươi tiến vào thần hoang, tốt nhất là tấn chức Đan đạo ở bên trong, cùng khí tức vùng đất này tương liên. Như vậy thì lần sau tiến vào, dù thực lực rất mạnh thì lực bài xích cũng không lớn.
Lão giả họ Lục nhắc nhở, ánh mắt lại vô ý hữu ý nhìn về phía Từ Huyền và Yên Mi thoáng một phát.