Mục lục
[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Từ mỗ từ trước đến giờ không có nhuệ khí gì, chỉ là tuân theo bản tâm, về phần bị thể tu mà các hạ nói, ta cũng muốn gặp hắn một lần.

Từ Huyền cuối cùng cũng lên tiếng phản kích, mặt không lộ vẻ sợ hãi, khuôn mặt mỏng quẹt chanh chua của Lâm Huy, đúng là khiến người ta khó chịu.

Trương Vũ Hàm trong lòng thầm tán dương những lời không kiêu ngạo không siểm nịnh này của Từ Huyền. Ở hắn ngoài sự ổn định vốn có còn toát ra một vẻ tự tin.

Nhưng nàng không biết Từ Huyền thực sự muốn gặp hậu thế thể tu kia.

- Đúng là tiểu tử không biết trời cao đất dày, đợi đến Hoàng Long Thành, ngươi sẽ biết mình nhỏ bé thế nào.

Lâm Huy thanh âm sục sôi, rõ ràng có chút tức giận.

Từ Huyền vẫn thản nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra, hắn thực sự có chút không hiểu, tại sao vị biểu ca này của Trương Vũ Hàm vừa mới gặp mặt đã đối xử với mình như vậy.

- Từ tiên sĩ tiểu nữ ở đây có một kiến nghị, ngươi không cần trở thành đệ tử Trương gia, nhưng vẫn có thể cùng một trận doanh với chúng ta.

Khuôn mặt như tuyết ngọc của Trương Vũ Hàm nở một nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt thu thủy lấp lánh minh tuệ chi quang, có lẽ ở đây chỉ có nàng hiểu tâm tính Từ Huyền.

Lâm Huy bên cạnh, sắc mặt khó coi, từ lúc Từ Huyền xuất hiện đến nay, vị biểu muội như tiên tử trong lòng hắn, đã cười nhiều bằng mười ngày cộng lại. Càng khiến hắn không vui là, biểu muội và thân là thiếu chủ biểu đệ, đều rất coi trọng người này.

- Trương tiểu thư xin cứ nói...

Từ Huyền không dám thờ ơ.

Trương Vũ Hàm:

- Từ tiên sư có thể trở thành khách của Trương gia, làm như vậy, vừa không cần hoàn toàn gia nhập gia tộc, giữ độc lập nhất định, vừa có thể cùng Trương gia chống lại đại địch Đông Phương gia tộc.

Từ Huyền nghe xong, nhất thời có chút ý động, thân phận khách liêu ràng buộc tương đối nhỏ, tự do hơn làm đệ tử Phong Vũ Môn nhiều.

- Nếu Từ tiên sĩ đồng ý, tiểu nữ có thể tự mình quyết định, đãi ngộ Từ tiên sĩ như nhị đẳng khách liêu.

Điều kiện mà Trương Vũ Hàm đưa ra, có thể nói là cực kì hấp dẫn.

- Cái gì! Nhị đẳng khách liêu?

Lâm Huy đứng bật dậy, khó chịu nói:

- Vũ Hàm muội, nhị đẳng khách liêu đó tương đương chưởng sự nhất cấp trong môn, thông thường chủ có đạt đến luyện thần kì tiên sư mới có tư cách...

Bọn Từ Huyền đều giật mình, không ngờ Trương Vũ Hàm lại đưa ra loại đãi ngộ ấy, đúng là không thể coi thường phân lượng của nàng trong gia tộc.

Nhị đẳng khách liêu thân phận này đặt trong Trương gia gần như liệt vào hàng trung cao tầng.

- Vũ Hàm tin với tiềm lực của Từ tiên sĩ, luyện thần kì chỉ là vấn đề thời gian...

Trương Vũ Hàm thản nhiên liếc Lâm Huy một cái, đôi mắt đẹp khiến người ta không thể nhìn thẳng, chăm chú nhìn Từ Huyền:

- Không biết ý Từ tiên sĩ thế nào?

Từ Huyền sắc mặt biến huyễn, lúc này hắn thực sự có chút tâm động. Trương gia cho đãi ngộ cao như vậy đủ thấy khát vọng bồi dưỡng tiềm lực chi sĩ lớn như thế nào, chí ít bản thân Trương Vũ Hàm là có đủ thành ý.

Thứ hai, Trương Phong mà hắn chuyện trò khá hợp lại là Trương gia thiếu chủ, tương lai có thể trở thành người điều hành gia tộc, ở trong gia tộc như thế này, đối với Từ Huyền cũng là rất có ích.

Đột nhiên Từ Huyền cảm nhận được ánh mắt đố kị bất cam đến từ nhân vật bên cạnh Trương Vũ Hàm.

Sự đố kị trong mắt Lâm Huy rất nhanh được thu liễm lại, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này có gì tốt, mà được Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ ưu ái như vậy. Thường ngày, hắn không thấy Trương Vũ Hàm trọng thị thanh niến tuấn kiệt như vậy.

Lúc này, ánh mắt chúng nhân đều đang dừng lại trên người Từ Huyền, nhóm Phong Vũ Môn, càng một mặt thiết tha sốt sắng.

Khi Từ Huyền chuẩn bị lên tiếng.

Ngoài Quỳnh ngọc lâu các, truyền đến một tiếng quát chấn nhiếp tâm hồn:

- Phi các phía trước dừng lại!

Một luồng linh uy áp bách cường đại, xông vào trong phi các, khiến mấy luyện khí tiên sĩ có mặt, khí huyết sôi trào, vô cùng khó chịu.

Trương Vũ Hàm mặt lộ kinh sắc, dẫn mọi người ra ngoài xem xét.

Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy phía sau bay đến hai luyện thần kì tiên sư, dẫn đầu là một vị hoàng bào trung niên sắc mặt uy nghi.

- Không ngờ người đến lại là Đông Phương Uy?

Trương Vũ Hàm nheo mắt, liếc nhìn mấy người Từ Huyền. Không ngờ mấy tiên môn tiểu nhân vật này, lại có thể khiến Đông Phương gia chưởng giả ra tay.

- Đông Phương gia chủ!

Lạc Phong lập tức nhận ra thân phận người đến, trong mắt không khỏi lóe lên quang mang thù hận.

- Ha ha ha, người của Đông Phương gia, từ lúc nào bắt đầu ngăn cản Trương gia ta ngự khí phi hành?

Một tiếng cười dài truyền đến từ trong phi các, bay ra một thân ảnh cao lớn khôi ngô, thân khoác thú bào kim ban, đứng từ xa lạnh lùng nhìn Đông Phương Uy.

- Trương Thiên Khôi?

Đông Phương Uy rõ ràng nhận ra vị Trương gia tam thúc này, hùng hổ dọa người nói:

- Trong đó có giấu dư nghiệt Tinh Vũ Sơn hai phái hay không.

- Một đệ tử trong Phong Vũ Môn, là hảo bàng hữu của thiếu chủ nhà ta, cũng là khách quý của Trương gia ta.

Trương Thiên Khôi sừng sững giữa hư không, trên người tán phát khí thế rào rạt, chân lực cường đại từ trong cơ thể tràn ra, hắn cũng là một vị võ tu.

Từ Huyền không khỏi kinh ngạc, theo như hắn được biết Trương gia chủ yếu là truyền thừa tiên tu chi đạo. Nhưng vị Trương gia tam thúc này lại là võ tu đạo, đủ thấy hắn trên phương diện này rất có thiên phú.

- Ngươi đã bước vào luyện thần cửu trọng...

Đông Phương Uy giật mình không nhỏ, nhưng rất nhanh lạnh lùng nói:

- Ngươi không phải đối thủ của ta, đem mấy dư nghiệt đó giao ra đây.

Hai người đều là luyện thần cửu trọng võ tu, nhưng Đông Phương gia chủ vẫn là luyện thần đỉnh phong, thậm chí còn thiếu nửa bước mới có thể bước vào đan đạo tam cảnh.

- Nếu là thường ngày, Trương mỗ không phải đối thủ của ngươi, nhưng trải qua trận đại chiến này, ngươi hình như nguyên khí thương tổn, không biết vết thương thế nào.

Trương Thiên Khôi rút ra một cấu thương sắt, không hề nhân nhượng nói.

- Hừ, Phong Vũ Môn luyện thần tiên sư, còn không làm gì được Đông Phương Uy ta.

Đông Phương gia chủ ánh mắt lạnh lùng, phi thân đánh về phía Trương Thiên Khôi, thanh sắc vân long linh kiếm trong tay, đánh ra những phiến long ảnh kinh tiếu chấn động. Phong thanh bốn phía gào rít giận dữ, phi binh đẩu thạch, khí thế hừng hực.

Chứng kiến thanh uy này, bọn Từ Huyền trong Quỳnh ngọc phi các, cũng phải giật mình sợ hãi, nhìn tình hình này, xem ra lúc ở Tinh Vũ Sơn, Đông Phương gia chủ thậm chí vẫn chưa động dụng toàn bộ thực lực.

Sự thực đúng là như vậy, Tinh Vũ Sơn hai phái luyện thần kì tiên sư, căn bản không thể đả thương một chuẩn ngưng đan kì cường giả hắn.

Trong mắt Trương Thiên Khôi bắn phát chiến ý cường đại, thương sắt trong tay xoay chuyển phi tốc, huyễn hóa ra những dòng xoáy màu tím nhạt. Một luồng khí tức băng lạnh nặng nề lan tràn bốn phía, cùng Đông Phương gia chủ linh kiếm giao kích, phát ra từng đợt nổ vang, khí lãng cường đại không ngừng phóng ra bốn phương tám hướng.

Hai người giao thủ cực nhanh liên tục mấy tức thời gian. Binh binh mấy tiếng, đột nhiên tách ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK