Lão giả không giận mà cười:
- Ta xem ngươi có thể quật cường được bao lâu. Một khi qua ba năm này, ngươi sẽ bỏ qua thời cơ tu hành tốt nhất, ngày sau chỉ làm một dong binh.
Từ Huyền biến thành thiếu niên, cười nhạt không nói.
- Cấm chế này yêu cầu Luyện Khí tam trọng mới có thể hóa giải. Vi sư lưu lại hai cổ tịch trân phẩm, nhập tiên đạo hay nhập võ đạo là tùy ngươi, tự mình xử lý cho tốt.
Lão giả kia nói xong, thân hình lướt qua cánh cửa phát sang, chợt biến mấ.
Tiếp theo, trong sơn động chỉ còn một mảnh hắc ám, chỉ còn Từ Huyền ở kiếp trước ngồi cô độc một mình dưới đất.
- Sư tôn, ngươi đang ép ta!
Rốt cục vào một khắc, Từ Huyền hóa thân thành thiếu niên, vẻ mặt phức tạp dị thường, hướng về phía hai bản sách cổ kia.
Hai tay nắm hai bản cổ tịch, bên trên truyền tới một cỗ tin tức bát ngát, thiếu niên thở dài một hơi:
- Chỉ có như vậy mới được, nếu không Lỵ sư muội nàng…
Sau một lát, hắn bắt đầu giở sách ra xem nội dung cổ tịch.
Hai bản sách cổ, phân biệt là Tiên Pháp thập nhị giải cùng với Vũ Đạo nguyên kinh, hai pháp quyết nhập môn trân phẩm, có thể tu luyện đến cấp bậc Luyện Thần kỳ…
Bá!
Theo đống tin tức khổng lồ tiến vào, tràng cảnh của Từ Huyền ở trong sơn động biến mất, quay trở về Ký Ức Tinh Hải.
Hắn ngồi xếp bằng trên ngôi sao thứ hai, nhắm mắt lại hấp thu vô số tin tức.
Một lúc lâu sau, Từ Huyền mở mắt ra, không khỏi thở một hơi, nói:
- Luyện thể thập trọng, ta kiếp trước rốt cuộc có kiên trì đi tới hay không?
- Nếu đổi lại là ngươi, ở trong hoàn cảnh này sẽ thế nào?
Tàn hồn kiếp trước chợt hiện lên, thoạt nhìn so với dĩ vàng càng rõ nhìn thêm, thế nhưng đường viền vẫn như cũ không tỉ mỉ.
- Thời gian ba năm, nhưng nếu bởi vậy mà bỏ qua điều kiện tốt nhất để tu luyện, thậm chi ảnh hướng suốt đời. Lấy vẻ chấp nhất tu hành của ta kiếp trước đối với thần thông tiên pháp mà nói, sợ rằng…
Từ Huyền nói xong lại càng hoảng sợ:
- Lẽ nào kiếp trước ta buông bỏ?
Ở trong tuyệt cảnh này, phải theo nguyện vọng gia truyền hay là tiền đồ một đời?
Từ Huyền dung nhập vào tình cảm của thiếu niên kiếp trước cũng biết được hắn kiếp trước cũng không phải hướng tới luyện thể mà là vô vàn tiên thuật biến hóa, cho dù vũ đạo cũng còn ham muốn hơn luyện thể.
Ngoài ra còn có chuyện tình yêu thương Lỵ sư muội ở kiếp trước, một nữ tử không màng danh lợi, gần như hoàn mỹ… cũng khó có thể buông bỏ.
… kiên trì như vậy đều là bởi vì Long Xà Cửu Biến cùng với luyện thể thập trọng là nguyện vọng sinh thời của phụ thân.
- Buông bỏ?
Tàn hồn kiếp trước thở dài:
- Cũng không phải.
- Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, bất tri bất giác hiếu kỳ về kiếp trước của chính mình.
Cường giả nghịch thiên mạnh mẽ như thần linh kia sẽ trải qua nhân sinh như thế nào?
- Rất nhiều ký ức ta đều mơ hồ không rõ, chỉ là không biết xu hướng một người như vậy sẽ như thế nào… nếu muốn biết đáp án, ngươi chỉ còn cách tu luyện tới cấp bậc cao hơn thì mới biết được càng nhiều ký ức kiếp trước.
Tàn hồn kiếp trước nói xong, thân hình ảm đạm dung nhập vào trong ký ức tinh không, sau đó biến mất không thấy.
Từ Huyền mang theo nghi hoặc tiếp tục hấp thu và sàng lọc nhiều tin tức mới.
Đồng dạng là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhưng lượng ký ức của thiếu niên kiếp trước nhiều hơn hắn nhiều, hai người căn bản không cùng ở một tầng cấp, vô luận là thiên phú xuất thân hay là nhân sinh gặp gỡ.
Hấp thu hết những ký ức mới xong, Từ Huyền liền tu luyện Long Xà Cửu Biến đệ tứ biến trong Ký Ức Tinh Hải.
Bí quyết chữ Triền đệ tứ biến vốn lấy cách quấn người làm chủ đạo, Từ Huyền khó khăn lắm mới luyện thành. Nếu không đạt lô hỏa thần thanh thì khi chiến đấu với Từ Nguyên sẽ không chiến thắng dễ dàng được.
Tu luyện mấy canh giờ xong có tiến triển không nhỏ, sau một trận mệt mỏi rã rời, Từ Huyền triệt để đi vào giấc ngủ.
Bất trì bất giác ngủ thẳng tới trưa ngày hôm sau, phụ mẫu và muội muội cũng không có quấy rầy hắn.
Đợi cho hắn rửa mặt xong, muội muội Từ Huệ Lan liền chạy tới, vui vẻ rạo rực nói:
- Ca ca, ngươi đã có bằng chứng tiến nhập vào Trấn Học phủ, bốn ngày sau có thể đi học phủ tu tập rồi.
- Bằng chứng nhập học?
Dưới ánh mắt ước ao của Từ Huệ Lan, Từ Huyền tiếp nhận một tờ giấy hình tròn có khắc chữ vàng lên trên.
Chữ vàng ở giữa, ở hình nền là một nam tử thần võ bay lượn cửu thiên, bên trái viễn hai chữ Bình Hoa học phủ, bên phải viết hai chữ Hoàng Long Đông phương.
Chữ khắc vô cùng sắc bén, lại có một loại khí phách duy ngã độc tôn không lẫn vào đâu.
- Ha ha, chỉ sợ bối cảnh của Trấn Học phủ này không đơn giản a.
Từ Huyền vuốt ve bằng nhập học của mình, có thể khắc hoa văn luyện trận lên bên ngoài thì tài liệu sẽ không phải loại thường, ít nhất cũng trên trăm Linh nguyên tệ.
Từ phụ và Từ mẫu mặt mày hồng hào, nghĩ tới nhi tử của chính mình có thể đi vào Trấn Học phủ ngay lập tức, hãnh diện khắp làng, tổ tông quang vinh, đây là loại vinh quang như thế nào?
- Mẫu thân, ta nhất định sẽ nỗ lực, tranh thủ sớm đưa các người lên trấn ở.
Từ Huyền len lén nói với mẫu thân Vương Vũ.
Vương Vũ cười tới mức không ngậm miệng được, mặc dù nàng biết muốn lên trấn ở phải có bao nhiêu tiền.
Bởi vì linh mạch của Tu giới bị lũng đoạn cho nên giá cả nhà ở trên trấn cao một cách thái quá, ít nhất cũng phải mấy vạn Linh nguyên tệ.
Từ Huyền sở dĩ suy nghĩ lên trến chủ yếu bởi vì hoàn cảnh tu luyện trên trấn tốt hơn trong thôn rất nhiều, độ dày của linh khí gấp đôi khu vực bình thường.
Còn nữa, từ ngày Từ Đại Hổ hạ thủ với hắn, Từ Huyền sinh ra cảnh giác, cừu hận hai nhà khó có thể hóa giải, nhất định phải diệt trừ người này, phải lấy máu để trả thù xưa lẫn nay.
…
Buổi tối ngày hôm đó.
Trong một gian phòng xa hoa cao to trong Đại Từ gia, đèn sáng chói mắt trên đỉnh đầu, đây chính là Quang Minh châu dùng hơn một nghìn Linh nguyên tệ mới mua được.
Từ Nguyên lo lắng và oán hận ngồi trên ghế, hai nha hoàn đang bưng dược thang ở bên cạnh.
- Công tử, Từ Đại Hổ cầu kiến,
Một hộ viện báo lại.
- Từ Đại Hổ?
Từ Nguyên hơi trầm tư, trong đôi mắt âm lãnh chợt lóe lên lên.
Không bao lâu, một nam tử vóc người lực lưỡng bưu hãn đi tới, thanh âm trầm thấp hữu lực:
- Từ Đại Hổ ra mắt công tử…
- Không cần khách khí, tìm ta có chuyện gì?
Từ Nguyên phất tay bảo hạ nhân lui ra.
- Vậy Từ mỗ xin đi thẳng vào vấn đề.
Từ Đại Hổ chỉnh lại sắc mặt rồi nói:
- Công tử bị tiểu tử kia đánh thành thương nặng ngay trước mặt mọi người, oán hận trong lòng vô cùng, rất muốn trả thủ phải không?
Từ Nguyên âm tình bất định, da mặt hơi giật giật, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Nếu nói không hận không muốn trả thù thì chính là tự lừa mình dối người! Ta hận không thể phân thây tiểu tử kia, băm hắn thành trăm mảnh cùng với tóm tiểu muội thanh thuần của hắn vào tay, hung hăng chà đạp để xả mối hận trong lòng.