Mục lục
[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phương Quân kinh ngạc trong lòng, vị thần bí nhân một mực ẩn nấp sau màn ủng hộ Đông Phương gia này thực lực không cách nào đánh giá, nhưng có thể khẳng định cấp độ của đối phương tuyệt đối vượt qua tất cả tu giả của Côn Vân tu giới. Nhưng người này lại cẩn thận như vậy, gan như chuột nhắc, từ đáy lòng hắn chung quy có chút trào phúng và khinh bỉ.

Trong nháy mắt, một tháng thời gian qua đi.

Trong Côn Vân vương cung, sứ giả Tử Tiêu Quốc lại lần nữa mời tam phương thế lực đến dạ yến.

Lúc này đây, số lượng cường giả được mời nhiều hơn vài lần, phàm là nhân vật có uy tín danh dự trong thủ đô về cơ bản đều trình diện.

Côn Vân hoàng cung dưới bóng đêm tản mát ra linh thế còn cường đại hơn trước.

Trong hành cung của Tử Tiêu sứ giả.

- Quốc sư, những ngày này Đông Phương gia động tĩnh không nhỏ, tụ tập sức lực một phương gia tộc để tăng lên thực lực của Đông Phương Bá. Vạn nhất Từ Huyền thua, chẳng lẽ Phỉ Nhi thực phải gả cho Đông Phương Bá sao?

Tử Tiêu công chúa trong mắt nổi lần một tầng hơi nước, bộ dáng đáng thương.

Tử Tiêu quốc sư một thân thanh tùng đạo bào thò tay vuốt râu, bình thản không có gì lạ nói:

- Từ Huyền người này, cũng không phải đơn giản như vậy, từ đủ loại hành vi và dấu hiệu từ khi hắn trở về Côn Vân liền có thể thấy được một chút. Dùng tiềm lực của Đông Phương Bá, dù tăng lên thế nào, tối đa chỉ có thể đánh ngang tay. Đến lúc đó chọn ai còn không phải là do ngươi sao?

- Nhưng vạn nhất...

Tử Tiêu công chúa nhíu đôi mi thanh tú lại, lộ ra vài phần lo lắng.

- Không có vạn nhất.

Quốc sư thần sắc đạm mạc:

- Đây là lựa chọn của ngươi, đã nói đến mức ấy, hiện giờ không có đường lui nữa. Cho dù khả năng Đông Phương Bá thủ thắng cực thấp, nhưng vạn nhất phát sinh chuyện như vậy, ngươi cũng chỉ có thể uy khuất một chút. Đông Phương Bá người này cho dù có tàn bạo, nhưng dưới quốc lực cường đại của Tử Tiêu quốc cũng quả quyết không dám làm chuyện quá mức với ngươi.

Tử Tiêu công chúa thân thể mềm mại run lên, bàn tay trắng nõn nắm chặt váy điệp, trên mặt ngọc không tì vết xẹt qua vài đạo vệt nước mắt, bình sinh đây là lần đầu hối hận, nuối tiếc.

Lúc này, vận mệnh của nàng, đã không trong tay mình nữa

Bỗng nhiên, bên tai của nàng tiếng vọng lời Từ Huyền từng nói qua:

- Trò chơi này hãy để chúng ta tiếp tục chơi đi, xem ai mới là người thắng cuối cùng Bất quá, ngươi bây giờ vì trò chơi mà lại liều lĩnh hy sinh mình làm thẻ đánh bạc, còn có thể thắng sao?

Nghĩ đến đây tay nàng nắm chặt váy điệp bắt đầu không ngừng run rẩy... sắc mặt lộ ra tái nhợt, chỉ phải âm thầm cầu nguyện:

- Từ Huyền ngươi ngàn vạn đừng có thua đấy.

Trong hoa viên hành cung, xếp đặt buổi tiệc, cường giả đáp ứng lời mời mà đến hơn xa trước kia mấy lần.

Có thể nói, trong hoa viên nho nhỏ này hội tụ tất cả các đại nhân vật của thủ đô.

Chỉ là thoáng quét qua liền phát hiện số lượng đan đạo cường giả ở đây chừng bảy tám mươi người.

Trên ghế thủ tịch, Tử Tiêu Quốc sư và công chúa, ngồi ngay ngắn xem kỹ phía dưới.

Tiếp theo, chính là Đông Phương Quân, Thái Hoàng trưởng lão, Từ Huyền, thủ lĩnh của tam đại thế lực!

Năm người này tự nhiên là tiêu điểm chú mục trên trường.

Chúng cường giả ở đây và đại nhân vật đô thành đều lấy năm người này để nói chuyện.

Yến hội bắt đầu không lâu, chủ đề rất nhanh kéo đến trên hứa hẹn liên hôn của Tử Tiêu công chúa.

- Nghe nói công chúa nguyện ý gả cho cho tân tú trẻ tuổi mạnh nhất Côn Vân tu giới, có việc này không?

- Lần trước Đông Phương Bá thắng được công chúa có thực hiện lời hứa không...

Rất nhiều người đều ôm thái độ xem náo nhiệt.

Ngược lại Tử Tiêu Quốc sư kia chỉ cười nhạt một tiếng:

- Người thắng lần trước, đích thật là Đông Phương Bá, nhưng là phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, trước mặt hắn vẫn còn một tòa núi cao chưa thể vượt qua.... đó chính là Từ minh chủ của Trương Thiên Minh!

- Từ minh chủ! Từ Huyền!

Phía dưới một mảnh oanh động, đến từ đại nhân vật của rất nhiều thế lực ở kinh đô, ánh mắt nhìn thẳng về phía Từ Huyền.

Tử Tiêu công chúa chuyển đôi mắt đẹp, thần sắc phức tạp, cùng Từ Huyền bốn mắt nhìn nhau.

Đông Phương Quân chậm rãi đứng người lên, thét dài một tiếng chấn động toàn trường, trầm giọng nói:

- Đông Phương Bá của bổn tộc chính là đệ tử có huyết mạch tinh khiết, tiềm lực thiên phú tốt nhất trong hơn mười đời này của Đông Phương gia. Phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, coi như cường giả Nguyên Đan thế hệ trước cũng có lực đánh một trận. Lão hủ tin tưởng, Côn Vân Quốc này không có bất kỳ một tân tú nào, có thể chính diện chiến thắng hắn.

Nói xong lời cuối cùng, Đông Phương Quân tính trước kỹ càng, hữu ý vô ý liếc qua Từ Huyền ở bên cạnh.

Lời vừa nói ra, trên trận xôn xao một mảnh.

Đông Phương Bá lúc nào đã có thể phát ra khiếu chiến với cường giả Nguyên Đan thế hệ trước thế?

Phóng mắt khắp Côn Vân Quốc mấy ngàn năm gần đây, đệ nhất nhân được hưởng vinh hạnh đặc biệt như thế chỉ có Từ Huyền, tiếp theo là kiếm đạo kỳ tài Nhiếp Hàn trong truyền thuyết kia thôi.

Chúng cường giả đêu kinh nghi bất định, lúc đầu có chút không tin.

Nhưng nếu đương đại Đại trưởng lão Đông Phương gia đã dám ở trước mặt mọi người khoa trương như thế, chí ít cũng có chỗ dựa vào.

Nghe nói lời ấy, rất nhiều tu giả nhao nhao thay đổi ánh mắt, nhìn về phía cùng Đông Phương Quân đang ngồi song song với Từ Huyền, từ đầu đến cuối, sắc mặt bình tĩnh, không chút sợ hãi, không nói được lời nào, phảng phất như một người bên ngoài vậy.

Thế lực hoàng tộc, con mắt Sở Đông thâm thúy nhìn chăm chú Từ Huyền một lát, hắn hình như có cảm ứng cũng liếc tới.

- Xem ra ta cuối cùng cũng đánh giá thấp hắn.

Sở Đông hơi buông lỏng một hơi, cũng âm thầm cảm khái.

Trải qua một phen oanh động hỗn loạn, trên trận dần an tĩnh lại.

Lúc này, từ thế lực trận doanh Đông Phương gia đi ra một thanh niên hung lệ độc nhãn tóc tím, mặt mũi âm trầm.

- Đông Phương Bá!

- Đông Phương thiếu chủ!

Tu giả trong trận doanh Đông Phương gia hò hét trợ uy.

Toàn trường rất nhiều tu giả một mảnh nghị luận, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đông Phương Bá.

Đông Phương Bá hiện giờ đôi mắt đen kịt, lạnh như băng, hờ hững như cơ giới, không mang theo một tia cảm tình, phát ra một cổ khí tức bất thường.

- Từ Huyền, có dám đánh một trận với ta không?

Đông Phương Bá đứng chắp tay, tử hắc đồng tử lạnh như băng như độc xà nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.

Từ Huyền chỉ cảm thấy lạnh cả người bao phủ toàn thân, đại kinh hãi, hắn phát hiện Đông Phương Bá hiện giờ hoàn toàn khác trước.

Phía trước mấy lần, Đông Phương Bá mỗi lần gặp mặt đều nổi trận lôi đình, hận không thể xé Từ Huyền thành mảnh nhỏ

Còn lần này, đối phương biểu hiện ra lạnh lùng dị thương, tỉnh táo không bị cảm xúc ảnh hưởng, có chút cùng loại với Tĩnh tự quyết của Từ Huyền ngày xưa.

Không bị cảm xúc ảnh hưởng, phát huy được sức chiến đấu trình độ lớn nhất, đó chính là trạng thái vô cùng đáng sợ, chém giết cùng giai như cọng rơm cái rác.

- Bá nhi sao lại biến thành như vậy, hoàn toàn không hề giống với bình thường.

Đông Phương Quý hơi dị sắc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK