Khống chế vận mệnh thiên hạ, vĩnh viễn là số rất ít người.
Tại Tinh Phong quốc, Từ Huyền cùng Sở Đông, theo thứ tự là lực lượng cùng trí tuệ cực hạn.
Nếu như hai người liên thủ đều không thể nghịch chuyển chuyện này, cho người khác tham dự vào, cũng khó có đổi mới.
Thủ đô Côn Vân, còn lưu lại một hào khí vui mừng của đại hôn, phồn hoa náo nhiệt.
Từ Huyền cùng Sở Đông bất động thanh sắc, giống như không có gì xảy ra.
Sau khi Sở Đông quay về, lập tức bắt đầu ra tay bố trí tính toán dài rộng.
Từ Huyền trải qua mấy ngày vui vẻ với người nhà, liền bắt đầu tiến hành bế quan tu luyện ngắn ngủi.
Trong tương lai, trong vòng một hai năm, các nước chung quanh vẫn còn chiến sự, hắn biết rõ không có khả năng hoàn toàn yên ổn.
Quả nhiên, hai tháng sau, Tử Tiêu công chúa, lần nữa cầu kiến.
Trong đại điện.
Vua của một nước và Sở Đông, ngồi ngay ngắn trên ghế rồng.
Tại nơi hẻo lánh, trừ quốc quân ra chỉ còn một cái ghế khác, một chỗ ngồi duy nhất.
Người ngồi ở phía trên, chính là đại trưởng lão Tinh Phong quốc-- Từ Huyền.
Quyền lợi của đại trưởng lão hoàng tộc, theo trình độ nào đó đã áp đảo quốc quân, thậm chí có thể quyết định vận mệnh của quốc quân, địa vị cao cả.
- Công chúa, rốt cuộc ngươi cũng suy nghĩ thông suốt?
Sở Đông tay cầm Thiên Cơ Phiến, phía trên có bốn mươi chín cây lông vũ do kim loại cấu thành, bông vải mềm mại nhưng cứng cỏi, xuất hiện một đạo hào quang nhu hòa.
Tử Tiêu công chúa xinh đẹp nhưng mang theo u sầu, có chút cắn răng:
- Tử Tiêu quốc nguyện ý tiếp nhận hiệp nghị, nhưng Tinh Phong quốc cần cam đoan, đem Hỏa Vân Quốc cùng Lam Phong quốc triệt để đánh tan, che chở Tử Tiêu quốc an toàn.
- Có thể, nhưng tất cả tông phái của Tử Tiêu quốc tất, tương ứng phải tiến công cho bổn quốc.
Ánh mắt của Sở Đông minh duệ tỉnh táo.
Hào phóng xác định chuyện này, kế tiếp chỉ là một ít chi tiết nhỏ.
Hai phe vì thế, thảo luận nửa canh giờ.
Cuối cùng nhất, rốt cuộc hai nước đã có hoàn thành bàn bạc.
Lập ước nội dung là, Tinh Phong quốc cần phải trợ giúp Tử Tiêu quốc đánh tan ngoại địch là Hỏa Vân Quốc cùng Lam Phong quốc, giải trừ nguy nan, cũng không được tổn thương thành viên trọng yếu của hoàng tộc, phải một mực che chở an nguy của Tử Tiêu quốc, nếu không ước định không có hiệu quả.
Tương ứng là, Tử Tiêu quốc phải trở thành nước phụ thuộc của Tinh Phong quốc, đem khu vực linh hồn tự nhiên chiếm được, trả lại cho Tinh Phong quốc, mỗi năm phải tiến công.
Hiệp nghị ước định, vốn cần lập một linh hồn huyết khế để chắc chắn.
Nhưng mà, Tử Tiêu công chúa một người, không có khả năng đại biểu cho cả Tử Tiêu quốc, ít nhất phải đi thủ đô Tử Tiêu, cho quốc quân, quốc sư và thành viên trọng yếu khác, cùng một chỗ lập nhiều linh hồn huyết khế.
Ngay hôm đó lên, Tinh Phong quốc bắt đầu điều động đại quân tu giả, tiến tới gần Tử Tiêu quốc.
Bởi vì hai nước cách nhau khá xa, thời điểm địa quân chính thức tiến tới thủ đô Tử Tiêu quốc, ít nhất là sau hậu chiến hai tháng.
Tinh Phong quốc dẫn đầu một ít cường giả đỉnh cấp, giết vào Tử Tiêu quốc.
Nhóm cường giả đỉnh cấp đầu tiên đi vào, kể cả Từ Huyền, Sở Đông, Niếp Hàn, Dổng Băng Vân và hơn mười cường giả Đan Đạo.
Nhóm đại quân thứ hai, ước chừng hơn mười vạn tu giả, do lão viện trưởng, Tiêu Bình hai vị Nguyên Đan dẫn đầu, cùng mới hơn mười tùy tùng Kết Đan.
Hai nhóm người ngựa, xuất phát cùng một ngày.
Nhưng đám người của Từ Huyền, toàn bộ là cường giả Đan Đạo, trong chốc lát đã bay không thấy bóng dáng.
- Lão viện trưởng, mười mấy người bọn họ, đi đầu giết vào Tử Tiêu quốc, có thể quá vội vàng hay không?
Tiêu Bình hơi nghi kị nói.
Hắn là người từ khi Tinh Phong quốc khai quốc đến nay, là một đời cường giả Nguyên Đan sinh ra trước tiên, nhưng luận tư lịch, uy vọng, không sánh bằng các thế hệ Nguyên Đan trước đó, càng không cách nào cùng Từ Huyền, Niếp Hàn đánh đồng.
Lão viện trưởng nhìn phương hướng bọn người Từ Huyền rời đi, lại cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng an nguy của bọn họ, có lẽ chờ chúng ta đuổi tới nơi, chỉ có tác dụng tàn cuộc mà thôi.
- Điều này sao có thể!
Tiêu Bình vẻ mặt không thể tin.
Hắn nghe nói qua chuyện của bọn người Từ Huyền, Niếp Hàn, thậm chí từng thấy tận mắt Từ Huyền, Niếp Hàn, cùng đối chiến vô song Điện Vương.
Thế nhưng mà, trong mắt cường giả tầng dưới chót, sự tích của bọn họ, đã bị thần thoại hóa.
Thần thoại bọn họ là thần, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ là cường giả Nguyên Đan sơ kỳ thôi.
Hiện nay, Hỏa Vân Quốc Mộ Dung Thường, một thân thực lực, bễ nghễ các nước chung quanh, quốc sư Tử Tiêu già nua, cũng khó khăn lắm mới ngăn cản được mà thôi.
Ngoài ra, đại trưởng lão của Lam Phong quốc, tu vị tới gần Nguyên Đan trung kỳ, tu vị thần thông, chỉ sợ còn trên Đông Phương Quân.
Hai đại địch quốc, số lượng cường giả Nguyên Đan kỳ, không dưới bảy tám vị, đây là vì trước kia, bị Từ Huyền chém giết qua hai người rồi.
Dưới thế cục hiện nay, Từ Huyền cùng hơn mười cường giả Đan Đạo, phi hành mấy ngày, đã tiến vào quốc thổ của Tử Tiêu quốc.
Đi theo, còn có Tử Tiêu công chúa.
Trên đường đi, mọi người lọt vào công kích của tu giả địch quốcngăn trở.
Nhưng bất kể là đại quân tu giả thiên quân vạn mã, hay cường giả Đan Đạo nổi bật, đều không ngăn được bước chân của bọn họ.
Lúc Từ Huyền cùng Niếp Hàn ra tay, thường xuyên là hơn mấy trăm ngàn tu giả, bị cắt như củ cải trắng bên đường.
Tử Tiêu công chúa nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, xem tình hình này, chỉ sợ cho dù đến hơn vạn tu giả, cũng không đánh lại hai người này.
Trên ý nghĩa, đây chính là vạn nhân địch. (Một người chống lại vạn người)
Cái gì chiến thuật biển người, đều là mây bay.
Sau đó trên đường đi, không còn tu giả nào dám ngăn cản bọn họ nữa.
Một đoạn thời gian, phía trước xuất hiện dãy núi hiểm trở cheo leo.
- Lại bay mấy ngàn dặm, đã tới thủ đô Tử Tiêu, con đường thẳng tắp phía trước đi thẳng tới thủ đô, có đại quân Hỏa Vân Quốc đóng lại, có muốn đi đường vòng không.
Tử Tiêu công chúa hỏi.
- Không cần, đi thẳng.
Từ Huyền nói như chém đinh chặt sắt.
Hơn mười người, vừa mới bay ra mấy trăm dặm.
Phía trên mây, ầm ầm nhấp nhô, có một đạo ánh sáng đỏ bảo vệ, lan tràn ra ngoài, một cổ khí tức viêm hỏa bạo liệt ra ngoài, làm thiên địa biến sắc.
Dưới sự bảo vệ của hỏa diễm đỏ thẫm này, lửa cháy nhấp nhô mạnh mẽ, giống như hoa sen đỏ đang nở rộ.
Trung ương của viêm hỏa, có một nam tử mặc vân bào đang đứng lặng, đồng tử như bó đuốc, toàn thân xuất hiện diễm quang hỏa vân, phô thiên cái địa rít gào trong không khí, lấy hắn làm trung tâm, rung mây chung quanh hắn, lại đi hơn mười dặm, lâm vào cảnh tượng này.
Xa xa nhìn lại, không còn một người, chỉ còn lại Hỏa Vân chiến thần.
Hỏa linh cường hoành mạnh mẽ, làm cho hơn mười người tiến vào Tử Tiêu quốc, phải chùn bước.
- Mấy năm không thấy, tu vi thần thông của tên Mộ Dung Thường này, rất có tiến triển, không hổ là kỳ tài ngút trời trăm năm qua của Hỏa Vân Quốc.
Từ Huyền nhìn thấy nam tử trong hỏa diễm ở xa xa, có chút nheo mắt lại.