Mục lục
[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

PHỐC bành XIU.... XIU... XÍU... UU!, ...

Đám cường giả Trấn Tây Hầu nhao nhao bay vọt mặt đất phụ cận.

Bất quá bọn hắn kinh ngạc phát hiện, vị Bất Hủ Kim Đan vừa chạy lên kia đã không cánh mà bay, tại chỗ không có bất kỳ dấu vết nào. Phảng phất giống như vị Bất Hủ Kim Đan này từ đầu đến cuối, cũng chưa từng xuất hiện qua vậy.

- Hầu gia, chúng ta có thể triệu tập đại lượng cường giả, giám sát ở phụ cận. Những người kia chỉ tạm thời khống chế Thiên Cơ cổ thành, cuối cùng cũng sẽ ngoi đầu lên thôi.

Thanh y kiếm tu đề nghị nói.

- Chỉ sợ không được! Linh khí và tình huống tài nguyên của Tam Dương Cảnh nhìn như không bằng Thần Hoang, nhưng thực lực chân chính, tuyệt không phải đơn giản như trong tưởng tượng. Trong đó Tam Dương Thập Tông truyền thừa đã lâu mỗi cái đều từng lưu lại uy danh Bất Hủ trong giới này. Thậm chí vào vài ngàn năm trước -- cường giả đỉnh tiêm của Tam Dương Thập Tông đã từng ý đồ liên thủ mở ra đường hầm đi thông Thần Hoang, xâm lấn quy mô, cuối cùng hiểm chênh lệch một bước, dùng thất bại chấm dứt. Nếu như đưa tới cường giả của Thập Tông, vậy thì phiền toái...

Trấn Tây Hầu mặt sắc mặt ngưng trọng mà nói.

Lão bà tóc bạc kia gật đầu nói:

- Danh tiếng Tam Dương Thập Tôn ta cũng có nghe thấy, chia làm tứ đại Ma Môn, tam đại Tiên Tông cùng với quỷ, kiếm, Phật tam tông, đại bộ phận tập trung ở trung bộ địa vực, hoàn cảnh linh khí nơi đó hơn xa bên này, thậm chí còn có Phúc Thiên Động trong truyền thuyết nữa, không thể cân nhắc theo lẽ thường...

Ba người dừng lại một chút ở phụ cận, dần dần dung nhập vào trong cát vàng.

Cùng lúc đó, ở sâu trong tầng cát, di lạc cổ thành khổng lồ không ngừng hãm sâu, dần dần thoát ly phạm trù thần thức của tu giả ngoại giới.

Thậm chí di lạc cổ thành kia còn lướt đi trong lòng đất, chạy nhanh về phương hướng càng xa hơn.

- Có lẽ đã thoát khỏi những người kia rồi.

Từ Huyền trong cung điện dưới mặt đất than dài một hơi, tâm thần mệt mỏi, thò tay lau thoáng vết mồ hôi trên trán, nhưng Thiên Cơ Lệnh vẫn chưa từng rời tay.

Trên thực tế, dùng lực lượng linh hồn bản thân Từ Huyền, căn bản không cách nào chèo chống lâu như vậy, cái này cũng là nhờ sự giúp đỡ của tàn hồn kiếp trước.

Khống chế cấm chế một tòa cổ thành, thậm chí điều khiển Cự Thần Binh cấp bậc Bất Hủ Kim Đan, tâm lực tiêu hao đáng sợ bực nào chứ?

Lại qua một lát -- Thiên Cơ thành cổ rốt cục dừng lại, chôn sâu ở một vị trí dưới lòng đất Bát Hoang Sa Mạc.

Từ Huyền cũng bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Sở Đông cảm khái nói:

- Lần này mạo hiểm nguy cơ trùng trùng, địch nhân cường đại chưa từng có. Không nghĩ tới cuối cùng chúng ta vẫn có thể thủ thắng, chẳng những đạt được Di Lạc Côi Bảo, còn thành công khống chế cả tòa Thiên Cơ cổ thành nữa.

Ai cũng không ngờ tới, Thiên Cơ cổ thành lần này sẽ xuất hiện nhiều cường giả như vậy, thậm chí ngay cả Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết cũng ngang trời xuất thế.

Cũng may bọn người Từ Huyền không trực tiếp đi tranh đoạt Di Lạc Côi Bảo, nếu không cũng khó có kết cục gì tốt.

- Bảo vật bên trong thành cổ, có thể nói là vô số kể. Nhưng chúng ta quyết không thể vận dụng rình rang, càng không thể khiến thành cổ hiện thế... Trừ phi có được thực lực Bất Hủ Kim Đan mới được.

Từ Huyền vẻ mặt thận trọng nói.

Mấy người Sở Đông liên tục gật đầu.

Mấy người đạt thành hiệp nghị, bí mật liên quan đến việc có được Thiên Cơ cổ thành, không cho người thứ năm biết rõ.

Có thể lường trước, tin tức Thiên Cơ cổ thành bị người khống chế nhất định sẽ bị lưu truyền trong Thần Hoang đại địa.

Cũng may, Từ Huyền chém giết Địch Tam Thu và Úy sư huynh biết được lai lịch của mình, những người còn lại, cũng không biết lai lịch của hắn. Tam Dương Cảnh rộng lớn, quảng đại vô biên, muốn lăng không tìm một người, nói dễ vậy sao.

Kế tiếp, Từ Huyền bắt đầu nắm chặt thời gian, khôi phục tâm thần.

Hai người Sở Đông và Nhiếp Hàn cũng thả lòng tâm thần.

Bởi vì khống chế của Từ Huyền đối với Thiên Cơ cổ thành có hạn, không thể xác định trong thành còn cường giả nào ẩn nấp không.

Một đoạn thời khắc, Từ Huyền ngồi xếp bằng trên bệ đá đột nhiên cảm giác được Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể liên tiếp nhảy lên, tàn hồn kiếp trước trong đầu cũng lên tiếng nhắc nhở.

- Người nào! Xuất hiện đi!

Từ Huyền bấm tay điểm một cái, một cái Cự Thần Binh màu vàng, lách mình đứng thẳng bên cạnh.

Đồng thời, trên tay còn lại, Ngân Từ Nguyên Châu "Vù vù" một tiếng, phát ra một đạo quang tia ngân vân, lực lượng vô hình bao phủ phạm vi trăm trượng.

Băng bá!

Bỗng dưng, một lão giả lục tuần bao phủ trong ngân mang, bị lực lượng kỳ dị của Ngân Từ Nguyên Châu chấn ra hư không, nhổ ra một búng máu, cười khổ nói:

- Tiểu huynh đệ dừng tay, là ta!

Mấy người khác trên bệ đá vô cùng hoảng hốt người tới là người phương nào, vậy mà thần không biết quỷ không hay mò đến phụ cận bệ đá, bỏ qua mảng lớn cơ quan cấm chế kia.

- Lục tiền bối!

Từ Huyền rất là giật mình, lão giả lục tuần trước mắt này đúng là lão giả thần bí chuyên đưa người qua Cát Thiên Hà.

Hắn vội vàng cong ngón búng ra, ngăn lại Cự Thần Binh khác ở phụ cận bệ đá, sắp sửa phát động công kích.

Thấy vậy, lão giả họ Lục kia hơi buông lỏng một hơi, không gian thần thông của hắn, tuy rằng huyền ảo vô cùng, xem nhẹ cơ quan cấm chế bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác bị lực trường kỳ dị của Ngân Từ Nguyên Châu khắc chế.

Sở Đông đứng cạnh Từ Huyền vẻ mặt tỉnh táo:

- Tiền bối tốt nhất nói ra một lý do, vì sao không quang minh chánh đại hiện thân mà lại lén lút đến gần như thế đi!

Lời vừa nói ra, hào khí trên trận lộ ra vài phần áp lực và gấp gáp.

Nhiếp Hàn mặt lộ vẻ hàn quang, trên người dâng lên một cổ kiếm ý băng hàn hủy diệt kinh tâm, đồng thời một tay, chậm rãi nắm chặt, Thiên Hạt Ma Kiếm hiện ra trong lòng bàn tay.

Trải qua Sở Đông nhắc nhở như vậy, Từ Huyền không khỏi sinh ra một tia cảnh giác.

Bởi vì hai lần vượt qua Cát Thiên Hà, hắn đối với vị lão giả họ Lục này cũng có ấn tượng không sai

Nhưng giờ phút này, đối phương xuất quỷ nhập thần đến gần phụ cận bệ đá, cơ hồ không để mắt đến mảng lớn cơ quan cấm chế ở đây, thực lực như thế, chỉ sợ so với thiếu niên áo vải lúc trước còn khủng bố hơn vài phần.

Bá!

Tay còn lại của Từ Huyền nhẹ nhàng bắn ra, trong bình ngọc bắn ra một chùm sáng lam tử sắc, hiện ra thân ảnh tuyệt mỹ khuynh thành của Tuyết Vi, nàng tựa hồ cảm nhận được khí tức cường đại nào đó, vô ý thức tế ra Nhân Ngư Chi Lệ, ngưng kết ra một mặt kính màu xanh da trời trước mặt mọi người.

Lão giả họ Lục kia hông khỏi đắng chát cười cười, hắn tuy rằng Bất Hủ Kim Đan chí cao vô thượng trong truyền thuyết, vốn lấy sức một mình, đồng thời đối mặt ba kiện Di Lạc Côi Bảo, đây cũng "Đãi ngộ" khó có thể tượng tượng được.

Trong ba kiện Di Lạc Côi Bảo, Thiên Hạt Ma Kiếm của Nhiếp Hàn trợ công, Nhân Ngư Chi Lệ của Tuyết Vi am hiểu phụ trợ và phòng ngự.

Mà Ngân Từ Nguyên Châu của Từ Huyền, càng thêm đặc thù, lực trường kỳ dị kia vừa vặn khắc chế không gian thần thông của hắn, khiến hắn sâu sắc bó tay, đáng sợ nhất vẫn là Thiên Cơ Lệnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK