Mục lục
[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chưởng cường hoành bổ trúng tầng cương lực, dị biến phát sinh!

Chỉ thấy tầng ngân cương trong suốt kia bộc phát ra huyễn quang màu bạc sáng chói, một cỗ lực phản chấn cường đại sinh ra, phản hồi lại theo đường cũ.

- Cái gì?

Sắc mặt lão giả áo xám đại biến, chỉ cám thấy ít nhất là ba bốn phần lực công kích của mình lên đối phương bị bắn ngược trở về, tập kích lên cơ thể mình.

Bị chấn động đột ngột, hắn phun ra một búng máu, bị chưởng lực bắn ngược kia thương tích.

Sau khi cỗ lực phản chấn kia sinh ra, tầng ngân cương liền bị vỡ nát, một cỗ lực lượng cường hoành đánh bay lão giả áo xám ra ngoài hơn 20m.

- Bịch!

Lão giả áo xám bị lực lượng của mình bắn ngược lại gây thương tích, lại bị lực lượng tầng ngân cương nổ tung đánh bay ra ngoài, thập phần thảm thiết.

Những tu giả ở phụ cận đang xem cuộc chiến, nguyên một đám đều há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả táo.

Một khắc trước, bọn hắn nhìn thấy Từ Huyền chèo chống lâu như vậy trước mặt cường giả Ngưng Đan thì đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi.

Vậy mà một kích tuyệt mệnh do lão giả áo xám kia phát động ra, rõ ràng bổ trúng Từ Huyền nhưng hắn lại bị đánh bay ra ngoài.

- Cái này... Rốt cục là chuyện gì xảy ra a?

Sau khi lão giả áo xám rơi xuống, liên tục thổ huyết, vừa rồi hắn đã điều động quá nhiều pháp lực, khiến thương thế mất đi áp chế, hơn nữa còn bị tầng ngân cương bắn ngược trở ra, khiến thương thể trong cơ thể hắn triệt để bộc phát.

- Ách, tiểu tử này tu luyện thần thông gì...

Lão giả áo xám thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, thò tay chống lên mặt đất, gian nan nằm sấp xuống, đôi mắt âm tàn hung lệ nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.

Bị công kích cường hoành kia đánh trúng, Từ Huyền cũng bị nội thương, cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng.

- Tiểu bối, ngày sau Địch Tam Thu ta sẽ báo lai mối thù này gấp 10 lần!

Lão giả áo xám đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ oán hận, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Từ Huyền, phảng phất như muốn nhớ kỹ hắn, dù có hóa thành tro cũng nhận ra.

Thân thể Từ Huyền lạnh lẽo, bị cường giả Đan đạo ghi hận, đây cũng không phải là chuyện gì vui sướng.

Hôm nay lão giả áo xám này chỉ phát huy tối đa được một thành thực lực, nếu ngày sau gặp lại mà hắn ở trạng thái đỉnh phong thì mình không xong rồi.

- Lưu lại!

Trong mắt Từ Huyền lóe lên lệ mang, áo choàng bay phấp phới sau lưng, bay vọt tới, vô cùng cường thế, thẳng hướng về phía Địch Tam Thu.

Thừa dịp ngươi bệnh, phải lấy mạng của ngươi!

- A!

Sắc mặt Địch Tam Thu kinh hoảng, nhảy dựng lên, đạp lên liên hoa đài màu đen ở phía trước, quay đầu bỏ chạy. Với tốc độ của cao nhân Ngưng Đan, Từ Huyền không thể đuổi kịp, một hồi sau liền buông tha rồi.

Tình ình như thế, rơi vào trong mắt những tu giả may mắn còn sống sót bên dưới, khiến bọn hắn lập tức hóa đá.

Nếu là cường giả Luyện thần bình thường, đối mặt với cường giả Ngưng Đan thì đều chạy trốn như gà bay chó chạy. Còn chuyện cường giả luyện thần kỳ rượt cường giả Ngưng Đan kỳ chạy trối chết thi đây lại là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, quả thực là rợn cả người.

- Không tốt, hắn đã tới, chạy mau!

Một thanh niên phản ứng rất nhanh, trong lòng run lên, cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức chạy trốn.

Trước kia là hắn xui khiến lão giả áo xám đi giết Từ Huyền, hiện tại kế hoạch đã phá sản, như thế nào còn dám lưu lại, chỉ biết liều mạng chạy trốn.

Mà hắc khải nam tử thủ lĩnh sa đạo thấy tình thế không ổn cũng chạy trối chết, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có.

Từ Huyền bay trở về, lạnh lùng nhìn bọn hắn đào tẩu, cũng không có đuổi theo.

Dùng tu vi luyện thần tứ trọng của hắn, cũng không thể đuổi theo những tu giả đã ngoài luyện thất, bát trọng.

Thứ hai là nguyên khí hắn đã tiêu hao rất lớn, lại bị thương không nhẹ, nếu chính thức đánh nhau, hắc khải nam tử và thanh niên kia liên thủ lại thì vô cùng bất lợi đối với hắn.

Bất quá, Từ Huyền lập tức dùng thần thông phòng ngự đáng sợ, chấn Địch Tam Thu tổn thương, thậm chí còn truy sát cường giả Ngưng Đan. Uy danh khí thế này đã khiến hai người sợ đến mức hồn phi phách tán, như thế nào dám dừng lại để nói, Từ Huyền đã triệt để lưu lại một bóng mờ trong lòng hai người này, tuy tu vi thực lực bọn hắn cao nhưng cũng chột dạ đến bảy phần.

Rất nhanh, càng vàng bay khắp sa mạc, trong tầm mắt có thể nhìn thấy ba người Uông bàn tử và Yên Mi đang chạy đến nơi này.

Trong đôi mắt kinh hỉ của Yên Mi đầy nước mắt, vừa rồi Từ Huyền đơn độc lưu lại ngăn cản cường giả Ngưng Đan, Yên Mi lo lắng gần chết.

Cuối cùng Từ Huyền dùng cường thế đột phá, thay đổi càn khôn, ngược lại còn truy sát cường giả Ngưng Đan. Khiến nàng vui đến phát khóc, lần đầu tiên trong đời buồn phiền kinh hỉ vì một nam tử xa lạ.

- Từ huynh đệ thật cường hãn, làm ta cực kỳ bội phục.

Uông bàn tử chạy tới rất nhanh, cũng vô cùng rung động hoảng hốt.

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt nhiều lần đánh vỡ thông thường, sáng tạo kỳ tích, phát ra khuất phục từ trong nội tâm, quyết định phải kết giao hảo với đối phương.

Bởi vì hắn có một loại trực giác, thiếu niên trước mắt này ngày sau sẽ sáng lập nên một truyền kỳ, trở thành một ngôi sao sáng chói, cho dù hắn có tiến vào Thần hoang phân tranh tàn khốc, cường giả như mây đi nữa.

- Khấp Giáp cách Thần Hoang còn xa không?

Từ Huyền ngồi xếp bằng trong cát bụi, ăn mấy viên linh đan vào, nhìn sa mạc kéo dài đến cuối chân trời kia.

- Hoàn cảnh Bát hoang sa mạc ác liệt, phi hành pháp khí bình thường khó có thể chèo chống được lâu, lộ trình mười mấy vạn dặm kế tiếp, đi nửa năm hay một năm thì cũng còn phải xem ông trời.

Thần sắc Uông Thủy cung kính, thoáng khom người, lúc ánh mắt dò xét thiếu niên này thì lộ ra thần sắc vừa kính sợ vừa hâm mộ.

Cát vàng gào thét bốn phía, lúc tiếp cận gần thiếu niên thì bị một tầng cương lực trong suốt mỹ lệ gạt ra, thậm chí không cách nào tiếp cận gần một trượng.

Quanh thân Từ Huyền phảng phất như có một cỗ lực trường vô hình, trên người cũng truyền đến một cỗ khí tức thần bí cổ xưa, khiến sinh linh bình thường chỉ có thể nhìn lên.

Yên Mi ngồi ở một bên hắn hộ pháp, bản thân nàng cũng thuận tiện khôi phục nguyên khí, trên mặt tràn đầy hiếu kỳ, hỏi Uông bàn tử:

- Thần Hoang trong truyền thuyết đến cùng là dạng gì?

Mặt già Uông bàn tử đỏ lên:

- Nói thật, Uông mỗ cũng chưa từng chính thức đi vào Thần Hoang. Mười mấy năm trước, đi theo một đoàn đội cho một gã cường giả dẫn đầu, đi vào phụ cận Cát Thiên Hà đầu cơ trục lợi tài liệu. Quay vòng một phen, buôn bán lời một số. Dùng tu vi ngay lúc đó của ta căn bản không dám tiến sâu vào Thần Hoang, còn lần này thì ta đã chuẩn bị đầy đủ, có ý định mạo hiểm tiến vào Thần Hoang một phen.

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Uông bàn tử lộ ra một tia chờ mong.

- Cát Thiên Hà?

Từ Huyền mở to mắt, lộ ra một tia hứng thú.

- Đó là một dòng sông đáng sợ từ cổ chí kim, thậm chí cắt ngang bầu trời, nó là ranh giới cách trở ngoại giới tiến vào Thần Hoang. Từng có vô số tu giả chùn bước trước Cát Thiên Hà, cũng không thiếu tu giả chết trong đó.

Thần sắc Uông bàn tử nghiêm nghị, kế tiếp giảng thuật đủ chỗ đáng sợ của Cát Thiên Hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK