Mục lục
[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thị gia tộc tam thúc, Trương Thiên Khôi!

Từ Huyền không khỏi động dung, luồng khí tức, tu vi trên người người này thậm chí còn vượt qua Phong Vũ chưởng tôn và Tinh Hỏa kiếm vương, e rằng là luyện thần bát cửu trọng cường giả.

- Bái kiến thế thúc.

Từ Huyền hành lễ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Bọn Lạc Phong sau lưng, không ai dám nói lời nào, không ngờ lúc này đối diện lại là nhân vật cao tầng của Trương Thị gia tộc.

Trương Thiên Khôi quan sát Từ Huyền mấy cái, tán thưởng nói:

- Không tệ, người có thể lọt vào mắt Vũ Hàm, không phải thanh niên tài tuấn bình thường. Nếu không phải có nó và Phong Nhi phó thác, ta cũng sẽ không đi theo đến đây.

Từ Huyền có chút bất ngờ, bản thân chỉ là một tiểu môn phái tiểu tu giả. Vậy mà Trương gia thiếu chủ và đại tiểu thư ở Hoàng Long Thành xa xôi, vẫn chú ý đến mình.

- Ngươi không sao thì tốt, cùng lên "Ngọc quỳnh phi các" đi, đại tiểu thư đang đợi trên đó.

Lão giả họ Hồ thúc giục nói.

Lời vừa dứt, tòa lầu các tinh xảo hoa mỹ đã bay đến phụ cận.

Trước lầu các, bước ra một thiếu nữ tuyệt mỹ bích nguyệt đình đình, gương mặt trắng tuyết không tỳ vết, như ngọc sứ hoàn mỹ giữa thế gian, lông mày như vẽ, mắt như thu vũ, xinh đẹp tuyệt luân, một thân bích lam pháp thường bó nhẹ, váy lụa tung bay trong gió, trong cao quý thoát trần, có một loại thanh nhẫ tuệ mỹ.

Khoảnh khắc đệ nhất mỹ nhân Hoàng Long Thành, xuất hiện trước Ngọc quỳnh phi các, mấy người Phong Vũ Môn, đều có một loại cảm giác kinh diễm. Lạc Phong chỉ thất thần đúng một giây, nhanh chóng hồi phục bình thường, còn vị Ngụy sư huynh đi theo, ánh mắt đờ đẫn, không thể tự kiềm chế.

So sánh với nàng, Dương Tiểu Thiến tươi đẹp trẻ tung, bất luận là dung nhan hay khí chất, đều ảm đạm thất sắc.

- Từ Huyền, chúng ta tìm thấy ngươi rồi.

Trên khuôn mặt thanh nhã của Trương Vũ Hàm nở ra một nụ cười kinh hỉ.

Cả đoàn lần lượt bay lên "Quỳnh ngọc phi các".

Vừa đặt chân lên tòa phi các này, Từ Huyền ẩn hiện cảm nhận được sức mạnh kì gian luyện trận. Pháp khí phi hành đại hình loại này, bàng đại vô cùng, một hai luyện thần kì tiên sư tuyệt đối không thể dễ dàng điều khiển, dựa vào sức mạnh luyện trận trong đó, mỗi giờ mỗi khắc đầu tiêu hao linh lực trong linh thạch.

Chúng nhân ngồi trong một phòng khách lịch sự tao nhã trong lầu các, thân là Trương gia tam thúc "Trương Thiên Khôi" đương nhiên ngồi trên cùng, tiếp theo là Trương Vũ Hàm, lão giả họ Hồ và những người còn lại.

Bọn Lạc Phong, đều có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

Nhưng đây đều là nhờ phúc Từ Huyền, nếu không một tiểu môn phái đệ tử như mình, đâu có tư cách này.

Trương Vũ Hàm chủ động cùng Từ Huyền nói chuyện, những người còn lại, đều không hỏi nhiều.

Thân là trưởng bối Trương Thiên Khôi cùng lão giả họ Hồ, ngồi một lúc rồi rời đi, dù sao nơi này đều là hậu bối kết giao.

- Được biết chuyện quý tông diệt môn, tiểu nữ thập phần tiếc nuối, Đông Phương gia mưu đồ đã lâu, hành động bất ngờ, Trương gia chúng ta cũng không thể cứu viện.

Trương Vũ Hàm nói một lúc, đi vào vấn đề chính, nhìn Từ Huyền mỉm cười nói:

- Sau này, không biết Từ Huyền tiên sĩ có dự định gì, có muốn gia nhập Trương Thị gia tộc ta hay không.

Lời này nói ra, bọn Lạc Phong, đều tâm động không thôi, không ngờ Trương Thị gia tộc còn chủ động mời mình.

Từ Huyền trầm mặc một lúc, đáp:

- Từ mỗ hi vọng có thể để mấy bị sư huynh sư muội gia nhập Trương Thị gia tộc, còn ta có dự định khác, có thể sẽ rời Hoàng Long Thành.

- Từ tiên sĩ thực sự không định cân nhắc một chút?

Trương Vũ Hàm lộ ra một tia giảo hoạt hiếm thấy, nàng hình như khá hiểu Từ Huyền.

- Vũ Hàm, chỉ là một tiểu môn phái đào binh mà thôi, muội cần gì khách sáo với hắn như vậy?

Bên ngoài phòng khách bước vào một thanh niên mũi chim ưng, thân khoác pháp bào thượng đẳng, vẻ mặt khinh thường nói.

Mấy người Phong Vũ Môn, nhất thời có chút khó chịu.

- Biểu ca! Từ tiên sư là bằng hữu của Phong ca ca, khách quý của Trương gia toa, sao huynh có thể vô lễ như vậy?

Trương Vũ Hàm nhíu mày, không vui nói.

Thanh niên mũi ưng cười ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh, không dám phản kháng.

Trương Vũ Hàm mỉm cười nói với Từ Huyền:

- Đây là biểu ca ta, Lâm Huy. Huynh ấy miệng lưỡi cay nghiệt, ngươi đừng để bụng.

Từ Huyền âm thầm quan sát Lâm Huy kia, tuổi khoảng hai tư hai lăm, đã tu luyện đến luyện khí bát trọng, phương diện tư chất tương đương Vân sư huynh.

- Vũ Hàm, sao có thể nói ta miệng lưỡi cay nghiệt, đây là sự thực.

Lân Huy nhất thời nổi sĩ diện, hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Từ Huyền:

- Từ Huyền phải không, sự tích ngơi ta đã nghe thiếu chủ nói qua, luyện thể cửu trọng căn cơ? Chút vốn liếng này, ngươi đừng nghĩ là mình lợi hại, Lâm mỗ ta sẽ áp chế nhuệ khí ngươi.

Từ Huyền căn bản không để ý tới hắn.

- Ngươi không phải nhục thân cường đại sao? Trương gia ta có một vị khách, là chuyên môn tu thể giả, cũng chính là "thể tu" đã dần biến mất trong tiên giới. Cho dù hắn gặp bổn công tử, cũng phải khách sáo vài phần.

Lâm Huy hừ lạnh một tiếng.

Thể tu?

Từ Huyền thoáng động dung, trên mặt lập tức lộ ra một tia hiếu kì, xem ra tàn hồn kiếp trước suy đoán không sai, hậu thế cũng có thể tu, chỉ là dần mai một, bị hậu nhân quên mất.

Thân là viễn cổ thể tu, đối với hậu thế thể tu, hắn đương nhiên có chút hứng thú, thậm chí một gặp một lần.

Đem vẻ động dung trên mặt Từ Huyền thu vào trong mắt, Lâm Huy ngạo nghễ cười lạnh nói:

- Trong rất nhiều phương thức tu luyện, thể tu nhục thể mạnh nhất, nhưng trước thần thông chân chính, căn bản không chịu nổi một đòn, nếu không thể tu cuối cùng cũng không xuống dốc. Nếu như ngươi coi cố thể cửu trọng là vốn liếng có thể dựa vào, vậy thì sai lầm lớn...

Lâm Huy không những hạ thấp thể tu, mà còn muốn tranh thủ cơ hội áp chế nhuệ khí Từ Huyền.

Nhưng nếu hắn biết, thiếu niên ngồi trước mặt, chính là một vị thể tu, hơn nữa còn là một vị cổ lão thể tu chân chính, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Nghe những lời này, Từ Huyền không nổi giận, nhưng trong lòng đột nhiên sinh ra một loại bi ai, thể tu trong lòng hậu thể tu giả thấp kém vậy sao, thậm chí từng được liệt vào hàng pháo hôi trong tu giới.

Đương nhiên, Lâm Huy nói cũng không sai, luận riêng thể tu, trừ phi cường đại đến như là giai đoạn đúc thể, "bất diệt kim thân", gần như miễn dịch thế gian pháp thuật thần thông, nếu không trước pháp lực thần thông chân chính cũng sẽ bị đánh thành pháo hôi.

Nhưng nếu tất cả chỗ dựa của thể tu đều là cường độ nhục thân, vậy thì Từ Huyền cũng không thể dùng loại cấm kị chi thuật đó, giết chết luyện thần kì võ tu. Viễn cổ thể tu dựa vào không chỉ sức mạnh nhục thân. Thân là duy nhất trong sinh lunh vạn ban ngang hàng cùng thiên địa, "người" cho dù không mượn thiên địa thần thông chi lực, vẫn có thể điều khiển sức mạnh bản thân ảnh hưởng thiên địa hoàn cảnh thần thông.

Lúc nãy, khoảng khắc trong lòng sản sinh bi ai, Từ Huyền đã hạ quyết tâm, đời này kiếp này nhất định phải xóa sạch danh tiếng pháo hôi vô năng cho thể tu, khiến hạu thế tu giả kia khiếp sợ rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK