Cổ Mễ Sâm liên tục năm đao không trúng đích, ưu thế vừa giành được dần tiêu hao hết. Chớp đúng thời cơ, Salta lập tức vùng dậy. Tốc độ Kanuo được đẩy đến đỉnh điểm, xẹt ngang qua mặt Kỵ sĩ TM, đao hợp kim loé lên...
Kỵ sĩ TM không những không né tránh, còn chủ động xông về phía trước. Kết cấu robot của người Inventer rất vững chắc, không sợ gì va chạm với Kanuo.
Nhưng... khiên Kỵ sĩ hóa ra vung vào khoảng không… Lại là một hư chiêu tiếp theo...?
Nhà Loki không phải đã thành danh vì mã thượng dũng mãnh sao ? Tiểu tử Salta này sao lại giảo hoạt như vậy??
Đối thủ mất trọng tâm chới với đôi thút, Salta đương nhiên không bỏ qua cơ hội, súng laser tức khắc khai hỏa... roẹt roẹt...
Cổ Mễ Sâm biết ngay có chuyện không hay, nhanh chóng xoay người... Một động tác lệch thân tốc độ cao, khiên Kỵ sĩ co vào bảo vệ chỗ nhược trên thân máy. Với cự ly chỉ chừng 9 m, đó là phương cách bảo mạng tốt nhất.
Ầm… vừa may chặn được một phát laser. Không còn biện pháp nào khác, Kỵ sĩ TM đạp đổ một mảng tường, chui vào trong ngôi nhà cạnh đó... Roẹt roẹt... Một đạn quét tới phía sau khiến Cổ Mễ Sâm toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Thật gian xảo, kiểu nghi binh này không biết ai dạy hắn ? Đấu cơ chiến mà cũng dùng hư chiêu, thực không đúng lẽ thường !
Salta không truy kích, truy kích cũng chẳng tác dụng gì, còn dễ bị đối thủ thừa cơ đón lõng. Nhưng không giống trước đây, hiện giờ hắn ta đã có thêm nhiều ngón nghề : “Cái gì là Bắc đẩu thất tinh? Cổ Mễ Sâm, ngươi làm ta thất vọng quá!”
“Tiểu tử khích tướng hả ? Bổn thiếu gia không mắc lừa đâu!”
Nói gì thì nói, Cổ Mễ Sâm không thể muối mặt trốn mãi trong nhà. Người xem cả đống bên ngoài kia, sĩ diện cũng quan trọng không kém chuyện thắng thua...
Mấy tháng nay Salta đã được Lý Phong nghiêm khắc chỉ dạy, dù đầu óc tối tăm thế nào cũng không thể không học được vài chiêu. Đối phó với người bình thường có thể chưa đủ, nhưng với người Inventer « ngờ nghệch » thì thừa sức hữu dụng.
Đúng là gần mực thì đen !
Cổ Mễ Sâm xông ra, khiên Kỵ sĩ che kín nơi hiểm yếu trước ngực. Muốn nhất kích đắc thủ, đối phương chỉ có cắch bắn trúng đầu robot Kỵ sĩ. Có điều nếu trình độ xạ kích của Salta cao như vậy, gã có thua cũng không oan uổng gì.
Rõ ràng Salta không phải là Lý Phong, hơn nữa Cổ Mễ Sâm đã cố ý rùn người hạ thấp độ cao nên đạn laser của Kanuo đều bị chặn đứng... Cổ Mễ Sâm biết mình đang ở thế yếu, không nóng vội phản công mà liên tục nhảy nhót làm rối loạn tiết tấu, khiến Salta không cách nào bắn trúng.
Có điều kiểu di động này rất tốn sức, đối thủ có thể chỉ cần gây sức ép vừa đủ, đợi khi Cổ Mễ Sâm mệt nhoài mới ra tay. Lúc đó có không muốn kết thúc cũng không được.
Đây là chiến thuật « Tích lũy lợi thế nhỏ » do Lý Phong tổng kết, Salta là người đầu tiên thể hội. Quả như vậy, tốc độ của Cổ Mễ Sâm chậm dần...
Hỏa lực laser không ngừng áp chế, cự ly hai bên cũng gần lại. Vừa đến phạm vi cận chiến, Salta dừng bắn, đột ngột tăng tốc, đao hợp kim bổ một nhát mạnh như trái núi về phía Cổ Mễ Sâm.
Ầm… Chiếc khiên Kỵ sĩ bay đi... Nhưng Cổ Mễ Sâm hóa ra không hề hoảng loạn, lựa thế nhảy lên, đao Alfa chém ngược về hướng Salta : “Chớ vội mừng, chiêu này gọi là Kim thiền thoát xác!”
Một đòn phản công chuẩn xác. Nhưng cái gì thế này… Hơi thở Cổ Mễ Sâm như tắc lại giữa họng... Chúa Phật ơi, lâu rồi không bị mất sức như thế, mệt đến mức nhát chém chỉ còn chưa đến một nửa sức mạnh. Có điều, một khi cận chiến thì tốc độ của Kanuo lập tức chiếm ưu thế, Kỵ sĩ TM không giỏi né tránh, cách duy nhất chỉ là bức đối thủ dùng cơ bắp để kết thúc trận đấu.
Salta cũng thừa cơ thể lực đối phương hao tổn, quyết dùng sức tiêu diệt Cổ Mễ Sâm. Súng laser quẳng sang bên, hai đối thủ lao thẳng vào nhau...
Giiiiết...!
Không còn gì khác, chỉ có hai chữ... Liều mạng!
Tiết tấu tấn công tự nhiên hòa làm một, mùi vị trận đấu thay đổi, tính kỹ xảo thấp đi nhưng sự kịch liệt lại tăng hàng chục lần. Người xem không ngớt reo lên kích động...
Kết cấu của Kỵ sĩ TM rất cân bằng, nhưng ở mức cận chiến nặng như vậy, thể lực Cổ Mễ Sâm cũng nhanh chóng hạ thấp. Hai thanh đao không ngừng va vào nhau tóe lửa, lực phản chấn khiến thao tác ngày một khó khăn. Chẳng mấy chốc, động tác của cả hai đều trở nên chậm chạp, có điều lực phát ra càng lúc càng mạnh...
Cao thủ chân chính thứ cần nhất là ý chí, thứ hai là sự luyện tập bền bỉ. Đến lúc đấu tay đôi, thắng bại phần lớn quyết định bằng nỗ lực hằng ngày. Cuộc chiến chỉ có hai robot nhưng hầu hết khán giả lại cảm thấy máu nóng chạy rần rật trong người... Điềm Điềm nhìn lên màn hình không chớp mắt, đôi tay cũng không giảm lực đi chút nào...
Sự hào hứng của Lý Phong từ lâu đã tiêu biến. Không thể dùng lực hất cô nàng ra, cũng không thể tập trung theo dõi trong khi hai quả bóng tròn căng kia cứ ép sát vào người... Cái tên Salta đáng chết kia, còn không mau kết thúc trận đấu hả?!
Đương nhiên Salta không có loại trực giác « vi diệu » đó, trong đầu hắn ta chỉ suy nghĩ làm thế nào để chiến thắng. Mọi kỹ năng tấn công lợi hại nhất đã phát huy, có điều đối phương tuy mất khiên Kỵ sĩ vẫn không hề nao núng, trong công có thủ, thật không hổ thẹn với cái tên Bắc đẩu thất tinh.
Phạm vi di động của Kanuo giãn rộng ra, cố gắng duy trì thế tấn công. Nhưng Kỵ sĩ TM không hề chịu lép vé, sắt thép chạm nhau chan chát hơn mười lần... Cổ Mễ Sâm, bề ngoài là một công tử mặt trắng suốt ngày chạy theo gái, nhưng thực sự gã luyện tập ra sao thì có trời mới biết.
Salta đang cân nhắc... Thể lực hắn ta đã giảm mạnh, ưu thế vẫn còn nhưng e không giữ được lâu. Nghĩ lại, vừa ròi chính là đối phương cố ý dụ tấn công, ép hắn ta tiêu hao năng lượng. Đến khi kiệt lực chắc chắn là lúc Cổ Mễ Sâm phản công.
Trực giác của Salta không sai, đúng là Cổ Mễ Sâm cố ý bỏ khiên kỵ sĩ cho đối phương có cơ hội tấn công... Trên thực tế, gã rất tự tin với kỹ thuật cận chiến của bản thân. Như gã tính toán, Salta đã nhanh chóng đuối sức... Cạm bẫy thật sự là phải để đối phương mắc vào mà vẫn không hay biết!
Salta gầm lên một tiếng, tập trung toàn bộ khí lực. Cổ Mễ Sâm biết đó là đòn tấn công cuối cùng, chỉ cần đỡ được chiêu này, coi như gã đã nhét tận đấu vào túi!
“Cổ Mễ Sâm, chịu chết đi!”
“Ngươii không đủ tư cách!”
Chiêu công này Salta đã luyện từ rất lâu, tuy chưa dùng qua trong thực tiễn nhưng bây giờ chính là lúc phải liều... Đao hợp kim Alfa bổ xuống, tiếng gió rít chói tai. Kỵ sĩ TM vội vung đao lên đón, nhưng…
Salta hóa ra không chém mà phóng luôn đao đi. Trời mới biết hắn ta tính toán gì... Thanh đao Alfa bay tới, nhằm vào giữa đầu đối thủ...
Ở khoảng cách như vậy, không một robot nào phản ứng kịp. Cổ Mễ Sâm cũng đã quyết liều mạng, hầu như không nhìn, nhanh chóng nhằm vào Kanuo lao tới.
Xoảng…. Đao hợp kim đâm thẳng vào cổ Kỵ sĩ TM, nhưng Kỵ sĩ TM vẫn không chậm đi. Cả cỗ robot lẫn đao hợp kim đè xuống chiếc Kanuo khiến Salta không cách nào nhúc nhích. Chiêu vừa rồi Salta đã bung hết sức lực, đành trở mắt nhìn trừng trừng vào thanh đao đối phương đang đâm tới.
Tích tắc…
Tuy Kỵ sĩ TM đã hỏng, nhưng thân hình nặng nề theo quán tính vẫn ép tới. Sức tấn công không thay đổi, thanh đao đâm xuyên qua ngực cỗ Kanuo, cả hai cùng ngã lăn ra.
Ầm… hai cỗ robot nổ tung cùng một lúc... Người xem căng thẳng nhìn lên màn hình, nhưng kết quả hiển thị « hoà », tuy Kỵ sĩ TM bị tấn công trước.
Kết quả hoà do máy tính quyết định, nhưng Salta và Cổ Mễ Sâm đều không phục. Hai gã lập tức từ trong khoang máy lao ra, toàn thân đẫm mò hôi, trừng mắt tức giận nhìn đối phương.
Dù sao cũng là sinh viên học viện, hai người không lăng mạ mà chỉ trừng mắt… Sức lực hai gã cũng quá yếu rồi.
“Ha ha…giỏi lắm, Salta lợi hại!” Triệu Điềm Điềm nhảy lên, cuồng nhiệt ôm chặt Lý Phong. Tròng mắt Cổ Mễ Sâm như muốn bắn cả ra ngoài...
“Điềm Điềm, cô không thể như vậy... Tôi đánh hòa kia mà!”
“Tôi là người USE, đương nhiên phải ủng hộ đội nhà chứ !”
“Thế thì cô phải ôm Salta, đâu phải ôm tiểu tử đó?” Cổ Mễ Sâm nhìn Lý Phong phẫn uất... Lại còn nhún vai làm bộ dạng « tôi vô tội » nữa chứ.
“Thích thì ôm, liên quan gì đến anh...??!!”
Nói vậy nhưng Điềm Điềm cũng thả ngay tay ra. Vừa rồi… đúng là một nửa kích động, một nửa cố ý...
“Không có đạo lý gì hết... Salta, chúng ta wánh nhau chí tử để tên đó đi ve gái, đúng là không công bằng không?”
“Không đúng!”
Cổ Mễ Sâm chỉ còn cách ngẩng đầu lên hỏi trời. Xem ra lần này đến USE thiệt to rồi...
“Ha ha Cổ Mễ Sâm, còn những bốn năm đại học, chúng ta sẽ không chỉ gặp nhau một lần đâu. Nói không chừng, lần sau chúng tôi sẽ đến địa bàn các anh thách đấu đó !”
“Đúng, luân phiên thế mới phải! Tôi ở Mặt trăng đợi các cậu, lần này hòa không phục, nhưng quen biết được các cậu cũng xem như có thu hoạch… Nhất là bạn Điềm Điềm này, có nên trao đổi địa chỉ không, chúng ta tăng cường tình cảm một chút... ?”
Nửa câu đầu làm người ta cảm động, nửa câu lau lại bốc mùi ngay... Hình như tên này không thể nói được câu nào nghiêm chỉnh hoàn toàn.
“Cổ Mễ Sâm, tôi đã nói rồi, anh không phải là loại người tôi thích!”
“Vậy cô thích loại nào, tôi đi cắt dán mặt cho giống...?”
Ba người nhìn nhau, xem ra Cổ Mễ Sâm rất nghiêm chỉnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng...
“Ha ha... tôi nói chơi mà ba người tưởng thật hả? Thôi chúc các vị vui vẻ, tôi đi tắm đây! »
Ba người nhìn theo cái bóng lao đi của Cổ Mễ Sâm, dù sao cảm giác cũng thật ấn tượng… Tên này thế nào mà lại thi vào trường quân sự, không đi làm diễn viên nhỉ?
“Chà... thế là xong. Mọi người về nghỉ ngơi đi, tối nay đập phá một trận, tôi mời !” Lý Phong cười khà khà... Không đánh không quen, đến Thái cốc lần này hóa ra thu hoạch được khá nhiều điều...
“Anh tự nói đấy nhé, lác nữa tính tiền đừng có chạy!” Điềm Điềm cười thoải mái, nhưng không che dấu được nỗi buồn... Cô nàng vừa bắt đầu thích nơi này, thế mà lại sắp phải ra đi.
“Sếp, tôi thấy vừa rồi tôi không có sai lầm, chỉ vì hết sức nên không tránh được đao cuối cùng...!”
“Được rồi được rồi, đánh đã đánh xong, chết cũng đã chết rồi... Dùng Kanuo đánh hoà với Kỵ sĩ TM cũng là đáng tự hào. Xem ra Bắc đẩu thất tinh cũng có chút thực lực.”
“Không sai, muốn không làm mất mặt USE, hai cậu còn phải luyện tập nhiều...” Điềm Điềm nhấp nháy mắt, làm một cử chỉ... lãnh tụ.