Mục lục
[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc bắt đầu huấn luyện đến nay, mỗi phán đoán sai lầm của Lý Phong đều bị Tiểu Kim trừng phạt. Có điều Ma Quỷ Kim còn chưa quên hắn là "chủ nhân" của mình, mỗi lần trừng phạt đều chừa lại cho Lý Phong một phần tính mạng, hắn chỉ sống dở chết dở chứ không đến nỗi chết hẳn!

Lũ quái vật trong cánh rừng lại không phải là Tiểu Kim, mặc dù không gian mô phỏng nhưng mọi quy tắc ở đây tuyệt đối giống thực tế bên ngoài. Lý Phong hiểu hắn không thể hy vọng vào gì khác ngoài chính mình, phải quyết định nhanh chóng, quyết định xong là lập tức thực thi. Nếu phán đoán sai thì có thành bữa trưa cho quái vật cũng chẳng trách ai được!

May mà Lý Phong đã đoán đúng, sức lực cũng mạnh hơn nhiều so với hắn nghĩ lúc đầu. Một đao đó xuyên thủng người "quái vật cà rốt", đồng thời đầu húc vỡ cằm đối phương, cảm giác chỉ hơi nhức nhối chút ít. So với bị sét đánh trúng, cơn đau đó thật chẳng ăn thua gì.

Rầm…….

"Củ cà rốt" đổ ấm xuống đất, cơ thể lập tức khô quắt lại. Người Lý Phong ngập trong một lớp dịch màu xanh thẫm… chất dịch này không khó ngửi, chỉ là dấp dính vô cùng khó chịu.

"Ma Quỷ Kim" từ hư không hiện ra, vẫn giọng đều đều vô cảm: “Yêu quái cây, sinh mạng cấp thấp. Chủ nhân, đòn tấn công vừa rồi của ngài đã dùng quá bốn thành lực đạo. Chú ý rằng nếu dùng sức sai lầm, nếu đối phương phản đòn thì khả năng phòng ngự không còn đâu!”

Nói đoạn nó tức khắc biến mất, khiến Lý Phong đang ngồi bệt trên đất không biết nên khóc hay nên cười. Nhìn đôi bàn tay vừa ra chiêu của mình, hắn cảm thấy giờ đây bản thân không còn là người bình thường nữa mà đã trở thành một chiến sĩ dũng mãnh. Tuy vẫn còn rất nhiều điều phải học hỏi nhưng nhìn toàn diện Lý Phong giờ đã khác, ngay cả một quái vật thực sự cũng phải gục ngã dưới đôi tay này, mà chỉ bằng một chiêu mới oách chứ!

Tiếng cười sảng khoái của Lý Phong vang vọng cả rừng sâu. Bài học của Ma Quỷ Kim quả là không tồi, tuy vậy máy móc vĩnh viễn cũng chỉ là máy móc. Hắn sẽ tự biết cách sinh tồn theo kiểu riêng của mình, củ cà rốt xui xẻo này chính là vật chứng đầu tiên.

Định thần trở lại, Lý Phong tiếp tục tiến sâu vào trong rừng. Lời nhắc nhở cuối cùng của Tiểu Kim thật hết sức hữu ích, khi chiến đấu lúc nào nên dùng toàn lực, lúc nào phải công bảy phần thủ ba phần, tất cả đều phải căn cứ theo tình hình thực tế. Hơn nữa mọi phán đoán chỉ phụ thuộc vào một mình bản thân, quyết không thể nghe theo ai khác!

Đúng như câu cha hắn thường nói: Đàn ông đã quyết thì phải mạnh dạn đi làm, có sai cũng không phải quá nghiêm trọng!

Tuy cha hắn chỉ là một công nhân bình thường, nhưng lúc này Lý Phong lại cảm thấy như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô biên. Vì cha, vì mẹ, nhất định hắn phải tiếp tục sống!

Nuốt ực một miếng định thần, Lý Phong băng băng tiến về phía trước, dáng dấp chẳng khác gì một con dã thú.

Khi một con người hoàn toàn chìm vào trạng thái chiến đấu, hắn sẽ đáng sợ hơn bất cứ sinh vật nào. Nếu sự sống trên các tinh hệ khác bị văn minh Maya thống trị thì người địa cầu lại là sinh vật hiếu chiến nhất trên Trái đất. Có thể lúc bình thường trông con người rất hoà bình, nhưng chính họ mới là quái vật trên mọi loại quái vật!

Nói như một câu của người địa cầu cổ đại: Chó nhe nanh không cắn người, bề ngoài đáng sợ không nhất định là đáng sợ nhất!

Lý Phong lúc này, thật chẳng khác nào một con dã thú tìm mồi.

"Quái vật cà rốt" là cái tên thân mật Lý Phong đặt cho nạn nhân đầu tiên của mình, cũng là sinh vật cấp thấp nhất trong khu rừng rậm này. Trí tuệ kém, sức chiến đấu không mạnh, bộ dạng hết sức đáng sợ nhưng thực tế khả năng đe doạ lại không cao. Sau khi giết một mạch ba quái vật kiểu ấy, Lý Phong hạ chúng đã hết sức ung dung, có điều... chúng không thể giúp hắn no bụng được.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đói sau khi vào trong rừng. Đương nhiên càng vận động nhiều cảm giác đói sẽ càng gay gắt, đồng thời còn kèm theo sự sút giảm thể lực. Tình trạng đó tuyệt đối không thể kéo dài được.

Vậy là lúc này, tìm thức ăn đã trở thành đại sự quan trọng không kém gì an toàn tính mạng!

Rừng rậm nhiệt đới quả là đánh đố, nhìn thì cái gì cũng có vẻ như ăn được nhưng Lý Phong biết, cứ liều cho vào miệng thì hậu quả sẽ không biết đâu mà lường. Chau mày nhăn trán một lúc, bất chợt hắn nghĩ đến dịch thể của "quái vật cà rốt"...

Khi gục chết, con nào cũng tiết ra một thứ nước màu xanh đen, dính vào người cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Điều đó chứng tỏ nó không hề có tính ăn mòn, cũng không mang độc tố, nếu không thì cơ thể hắn chắc chắn đã phản ứng lại. Trong khi những thứ ở đây đều hết sức cổ quái, nếu phải thử thì chi bằng bắt đầu từ chất dịch này, cùng lắm thì cũng là bị out thôi mà!

Hạ tiếp một quái vật cà rốt, tuy mùi vị không ghê rợn nhưng cảm giác nuốt vào bụng vẫn buồn nôn khó tả, dù sao thì cũng không còn lựa chọn nào hơn... Mười phút sau, không thấy thay đổi gì đặc biệt... Lý Phong biết cái này có thể phù hợp với dạ dày của mình...

Trong hoàn cảnh nguy hiểm, đảm bảo thể lực là quy tắc hàng đầu. Khi đã khỏe mạnh, mọi khó khăn khác đều có thể vượt qua.

Quái vật cà rốt tạm thời lấp đi cảm giác cồn cào trong bụng, Lý Phong hiểu hắn vừa qua được thử thách thứ hai. Nhưng đây mới chỉ là mon men vòng ngoài, rừng rậm vẫn còn sâu thăm thẳm...

Hôm sau Lý Phong chợt phát hiện ra một chuyện... Bây giờ có muốn ở lại bìa rừng cũng không thể, một cảm giác kỳ lạ trong đầu thúc giục hắn phải tiến lên phía trước. Tất nhiên càng đi sâu vào trong, quái vật càng đông đảo cả số lượng cũng như chủng loại, sức mạnh cũng càng tăng lên... Lần đầu tiên Lý Phong cảm thấy, mấy củ cà rốt xấu xí kia đúng là thứ đáng yêu nhất ở nơi này!

Hóa ra những quái thú khổng lồ bên trong không phải con nào cũng đáng sợ. Lý Phong nhanh chóng nhận ra, nếu chỉ để sinh tồn thì hắn không nhất thiết phải giết hết quái vật gặp trên đường. Trước hết vì chúng đông vô kể, nếu chính diện giao chiến thì có một trăm Lý Phong cũng không đủ cho chúng xỉa răng...

Thế nên đánh không lại thì chạy! Nguy hiểm nhất là một số quái vật kích thước không lớn nhưng tốc độ lại cực nhanh, thậm chí còn mang cả nọc độc. Một vài loại khác có đến bảy tám chục chiếc chân, vừa nhìn đã nổi hết da gà... Có thể nói trong khu rừng này, Lý Phong đã trải nghiệm một cuộc sống hoang dã theo đúng nghĩa đen nhất của nó...

Một tuần lễ có thể chậm với ai đó, nhưng với Lý Phong thì nhanh như một thoáng qua, bởi căn bản hắn không còn tâm trạng đâu để ý đến thời gian. Dần dần hắn quên cả Ma Quỷ Kim, quên mất ý nghĩa của việc mình đến đây, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, phải sống sót!

Trong mấy ngày này, Lý Phong gần như đã vận dụng hết tất cả mọi phương thức sinh tồn nghĩ ra được, có lẽ còn dã thú hơn cả dã thú bẩm sinh. Khắp mình hắn đầy vết thương, tinh quang trong mắt dần trở nên xanh lè, thứ ánh sáng vốn chỉ có trong mắt loài ma quỷ...

********

Lúc này đây, Lý Phong đang đối mặt với một quái thú khổng lồ chưa từng gặp. Không phải Lý Phong không muốn chạy, hắn đã thử chạy nhưng quái vật nhanh chóng dùng những cánh tay như vòi bạch tuộc cuộn chặt hắn lại...

Hầu như tất cả quái vật bậc cao ở khu rừng này đều có khả năng cuộn chặt đối thủ để giết chết hoặc ăn thịt. Lý Phong đã vài lần may mắn chạy thoát, tuy nhiên lần này hắn vô phương vùng vẫy, có thể nói đây là thời khắc nguy hiểm nhất trong mấy ngày gần đây...

Dù vậy Lý Phong không mảy may nhụt chí, đơn giản vì quái vật tuyệt đối sẽ không vì hắn than khóc mà tha cho hắn. Những suy nghĩ vô bổ ấy, trong tình huống chiến đấu đều bị Lý Phong gạt bỏ không chút do dự.

"Grừ..."

Quái vật lúc lắc Lý Phong mấy cái, đoạn nhả tay tung hắn lên trên không, đồng thời há miệng phóng một quả cầu lửa khổng lồ về phía hắn...

Lý Phong bình tĩnh bảo vệ các yếu huyệt, nhanh chóng vận khí trầm xuống đất. Khi quả cầu lửa chuẩn bị chạm đến thân thể, hắn bất ngờ ngã sấp xuống, cả người như một con dế mèn bật mạnh về phía địch thủ...

Chỉ cần cổ chân cổ tay có điểm tựa là Lý Phong có thể di chuyển được, nhanh không kém chạy bình thường bao nhiêu. Điều này không phải thầy nào dạy mà là kinh nghiệm đúc kết từ những lần thực chiến. Tất nhiên tư thế đó không có gì là mỹ quan, song lần nào dùng cũng hết sức đắc dụng...

Sau lưng Lý Phong bùng lên một đám khói đen, mùi thơm thịt nướng bốc lên... Lưng và tóc hắn cháy rụi, song Lý Phong chỉ khẽ chau mày, tiếp tục tiến.

Con quái thú này không những có thể phun lửa mà toàn thân còn vô cùng rắn chắc, đao hợp kim dùng toàn lực chỉ cứa được một rãnh nông trên mặt da. Sau mấy lần liều chết thử đối đầu, Lý Phong vẫn chưa phát hiện ra yếu điểm của đối thủ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK