Sau khi nhập vào một chuỗi mật mã khởi động địa lôi, đây cũng là một thứ rất quan trọng để bảo vệ căn cứ, chuyên môn dành để đối phó với những kẻ muốn xâm nhập vào căn cứ, ít nhất là trong trường hợp trước mắt.
Tích tích tích tích......
Cho nên tất cả cơ động chiến sĩ đều cúi xuống thấp, đều đang chờ đợi lúc địa lôi nổ.
"Thượng đế ơi, đội trưởng, bọn sa hạt này đang ăn địa lôi của chúng ta!"
Thời gian kích hoạt của địa lôi, từ lúc khởi động đến lúc nổ, cố định là 5 giây đồng hồ, mà lúc này một loạt sa hạt đi đầu đã cảm nhận được, theo như tốc độ bình thường, lúc loạt thứ hai đi qua thì địa lôi sẽ nổ, hiệu quả sẽ là tốt nhất, chỉ là loạt sa hạt thứ nhất cũng không trực tiếp đia qua, mà là chúng chui xuống đất rồi nuốt lấy địa lôi, rất nha gọn, rồi sau đó đám sa hạt ở phía sau cũng đã nhanh chóng tản ra.
Phốc...... Phốc......
Đia lôi của bọn Lý Phong có tất cả 12 quả, nhưng chính thức làm thương tổn đến bọn sa hạt lại chỉ có hai quả, nổ chết hơn 10 con, bọn sa hạt còn lại cũng cảm thấy khiếp sợ kêu thét vang trời, giữa sa mạc lạnh lùng càng thêm đáng sợ.
Những con sa hạt khác đang điên cuồng ăn thịt đồng loại bị nổ chết, vẫn như trước hướng tới phái căn cứ, mà bây giờ bọn Lý Phong chỉ có thể làm được một việc—— khai hỏa!
Quang mang của lôi xạ súng phá không bắn vào giữa đám sa hạt rậm rạp, cơ động chiến sĩ công kích cũng tương đối sắc bén, chỉ là loại sinh vật này thật sự rất kinh khủng, lôi xạ cũng không thể bắn thủng thân thể bọn chúng, chỉ có thể bắn vào khu vực đầu yếu hại thì mới có thể giết chết bọn chúng, chỉ cần không phải là bị diệt sạch, cho dù một nửa bị giết chúng vẫn lao lên phía căn cứ, nhưng thật ra bọn chúng tự giết lẫn nhau cũng làm cho tốc độ giảm nhiều.
Hỏa lực hoàn toàn mở, bác Sĩ cùng Mộ Tuyết cũng đã gia nhập chiến đấu, bác sĩ phụ trách hỏa tiễn, Mộ Tuyết thì phụ trách trang bị đạn, không ngừng oanh kích, chính là bắn vào những con sa hạt bị thương nặng. Coi như là trói buộc đột phá của chọn lọc tự nhiên, loại đạn này đối với chúng cũng không gây ra được tổn thương lớn.
Chiến đấu càng đánh càng lạnh, đây là một hồi chiến đấu không có thắng lợi, theo tình huống bây giờ, sợ rằng sau 10 phút, đàn sa hạt này có thể xông qua, trong nháy mắt nơi này sẽ biến thành phế khu(khu bị tàn phá nặng)!
"Báo với trụ sở, nơi này là tiểu đội 120. Xin trả lời, xin trả lời, nơi này là tiểu đội 120, chúng ta đang bị đàn sa hạt công kích, thỉnh cầu tiếp viện, thỉnh cầu không trung trợ giúp, các ngươi*** có nghe thấy không. Nhanh cóng trả lời chút!"
Tinh Đình quát to, chỉ là vẫn phải đối diện với sự quấy nhiễu như trước, ném mạnh cái máy liên lạc xuống, Tinh Đình vọt vào phi cơ trực thăng của mình, phi cơ trực thăng bay lên không.
"***, Tinh Đình, ngươi điên rồi, mau xuống đây!"
"Đội trưởng, ta muốn sống, ta còn có vợ và con!" tiếng nói của Tinh Đình đang run run. Đó là do cực độ sợ hãi sinh ra, nhìn hằng hà sa số(rất đông) quái vật, tay hắn cũng đã run rẩy.
Sợ hãi, áp lực, rất nhiều cảm xúc. Cuồn cuộn không ngừng dâng lên trong lòng, đam quái vật chỉ còn cách căn cứ hơn 20 mét, thanh âm của chúng khiến cho khớp xương cũng phải mềm ra.
"Tinh Đình, mau xuống đây, mẹ kiếp, sa hạt cái có năng lực đối khống đó!"
"Đội trưởng, ta, xin lỗi, aaaaa~~~"
Một tiếng kêu to, trực thăng trên không trung đã mở ra năng lực tên lửa đối đất, tăng tốc bay ra bên ngoài. Tên lửa nổ mạnh lập tức làm bẩy tám con sa hạt về với cát bụi.
Ở khoản này thì trực thănh Dã Lang tốc độ cũng tương đối nhanh. Mắt thấy liền muốn lao ra, cương châm như mưa đang bắn về phía trực thăng. Trực thăng cũng cầm cự được một lúc trên không, nhưng vẫn bị rơi xuống.
Phi cơ trực thăng đã bị bắn thành con nhím, trực tiếp rơi vào sa mạc, sa hạt lập tức vây quanh, cặp càng của chúng bắt đầu xé lớp vỏ ngoài của trực thăng.
Blake nhìn thời điểm giáp ngoài bị phá hủy, chậm rãi mở túi ảnh, nhẹ nhàng lục lọi một chút, cười thảm nhìn trang hiaps bị xé ra, "Các huynh đệ, xin lỗi, ta đi trước 1 bước. "
Hắn muốn khởi động trang bị tự nổ, nhưng đã muộn, một con sa hạt đã cắn đứt tay hắn, những con khác cũng đã lao lên...... Huyết nhục bay bay...... Đảo mắt đã bị nuốt không còn một mảnh.
"Tinh Đình, ngươi thật ngu xuẩn, ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, mẹ kiếp lão tử liều mạng với chúng bay!"
Thản Khắc hống lên sau đó khởi động cơ động chiến sĩ định nhẩy xuống từ trên tường thành, Lý Phong ở một bên nhanh tay, kịp ôm hắn lại.
"Tĩnh táo, thật tĩnh táo, đội trưởng, chúng ta ở nơi này có nơi phòng ngự chắc chắn hơn không, hoặc là hầm dưới đất chẳng hạn?"
Sa Lang vẻ mặt tuyệt vọng, "Vô dụng thôi, bọn chúng nhất định sẽ tìm được chúng ta, vậy là hết rồi. "
Sĩ khí đã xuống đến đáy rồi, lôi xạ vẫn phún hỏa như trước, chỉ là sa hạt quá nhiều, loại hỏa lực cấp thấp này căn bản không đở được, muốn tiêu diệt đàn sa hạt đông như vậy, ít nhất phải có một đoàn hỏa lực, chứ một tiểu đội thế này, căn bản là chỉ là làm thức ăn cho chúng.
"Lý Phong, bây giờ ngươi là đội trưởng, ta phụ trách thu hút bọn chúng!"
Nói xong liền nhảy xuống từ trên tường thành, Lý Phong mới vừa ngăn cản Thản Khắc, tiểu tử này còn đang giãy dụa, căn bản là không kịp ngăn cản Sa Lang, Kanou3 vừa rơi xuống đất lập tức hấp dẫn chú ý của đám sa hạt, bọn chúng đối mặt đất chấn động là tương đối mẫn cảm.
"Bọn sâu bọ chúng bay, tới mà bắt lão tử!"
Vừa phát động lôi xạ bắn ra bốn phía, Kanou3 đã dùng tốc độ cao phi ra ngoài, vừa rồi Tinh Đình hấp dẫn làm cho đám sa hạt vậy quanh có chút không đáng.
Đương đương ......
Vĩ châm liên tục bắn lên trên mặt cơ giáp, nhưng cơ giáp của Kanou3 còn cứng rắn hơn nhiều so với vỏ trực thăng, hơn nữa động lực cũng hoàn toàn bất đồng, Sa Lang vừa xả đạn lung tung vừa chạy như điên.
Đám người Thác Nhi đã toàn bộ đình chỉ hỏa lực, mặc dù không biết tại sao bọn sa hạt lại công kích nơi này, nhưng vật thể di động cùng với hỏa quang đủ để hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng.
"Du Môn, đóng tất cả các trang bị động lực, tắt hết đèn!" Mộ Tuyết đột nhiên hô lên, chính mình thì chạy vào trong phòng, khẳng định là đã phát hiện ra vấn đề.
Quả nhiên sau khi tất cả các thiết bị năng lượng được tắt đi, đàn sa hạt bắt đầu tập trung chú ý đến Kanou3 đang chạy ở giữa sa mạc. Dần dần, toàn bộ sa hạt đã tản đi, xa xa truyền đến âm thanh chạy trốn, cùng với thanh âm di chuyển của đàn sa hạt......
Đây là Takelama đáng chết, vừa rồi vẫn còn cùng ngươi nói cười, trong nháy mắt đã thành điểm tâm của lũ sa hạt, thậm chí ngay cả mục tiêu để báo thù cũng không có.
Anh hùng không phải dễ làm như vậy, tử vong thì có ai không sợ!
Không người nào trách Tinh Đình, ai cũng muốn sống, nếu hắn có thể chạy thoát, mọi người cũng chỉ biết chúc phúc, sống một người thì tính một người, đáng tiếc hắn ngay cả cơ hội “nguyên lành” cũng không có.
Sa Lang đã ở đây sinh tồn gần hai năm, cuối cùng vẫn không có thể thoát khỏi số mệnh của tiểu đội 120, đây chính là nơi chôn vùi chiến sĩ, tánh mạng ở đây quả thật quá yếu ớt.
Mộ Tuyết cố nén cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn ở một bên ói ra, dù có là thiên tài, cũng không thể ngăn cản được phản ứng của cơ thể, lần đầu tiên lên chiến trường đã gặp phải loại sự tình này, vừa rồi vẫn cùng mình nói cười vậy mà chớp mắt sau đã bị quái vật đánh chén, âm thanh thảm thiết vẫn phảng phất ngay bên tai, theo sát sau đó là đội trưởng, từng tưởng tượng quá khó khăn, thậm chí là nguy hiểm tử vong, nhưng vẫn là người có ỹ nghĩ rất đơn thuần, ngây thơ.
Chỉ có Lý Phong là đứng, mặt không chút thay đổi, có lẽ là do bản tính lãnh khốc, có lẽ là được Ma Quỷ Kim huấn luyện cải biến, nhưng nói thật ra lúc này nội tâm của hắn đang có rất nhiều cảm xúc, chiến sĩ, chết là quy tắc, vô luận chết ở trong tay người nào, cũng hẳn sẽ có một ngày như vậy.
Nếu có một cái cơ giáp có ưu thế, Lý Phong cũng không sợ phải đánh với lũ sa hạt này, nhưng lấy cơ năng của Kanou3, sợ rằng không thể thừa nhận được, mất đị cơ giáp bảo về, lấy thân thể loài người đối đầu với lũ quái vật này thỉ quả thật là người điên nói mơ.
Nhưng, tuyệt vọng chỉ vừa mới bắt đầu, đàn sa hạt đã trở lại!
"LãoK, Thản Khắc, Du Môn, Phạm Đặc Tây, Bác Sĩ, Thác Nhi, Mộ Tuyết, các ngươi cố thủ, mau gọi trụ sở tiếp viện , ta đi thu hút bọn chúng. "
"Không được, để ta,***, lão tử liều mạng cùng bọn sâu bọ này, có chết cũng phải giết chết vài con!" Thản Khắc quát.
"Vừa rồi Sa Lang trước khi đi đã nói, bây giờ ta là đội trưởng, quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa ở đây kỹ thuật của ta là cao nhất, không được cãi, mặc dù tảo chạy trốn khỏi bọn chúng có điểm khó khăn, nhưng muốn giết ta, bọn chúng còn chưa có tư cách" Lý Phong quay lại nhìn bàn sa hạt nói.
"Không, không được, Lý Phong, đi ra ngoài là chịu chết, chúng ta hãy thủ vững, địch nhân sẽ thôi không gây nhiễu tín hiệu, chỉ cần kiên trì trụ vững, không quân gần nhất sẽ tiếp viện, chúng ta nhất định sẽ được cứu!"
"Ha ha, bọn quái vật kia sẽ không cho chúng ta thời gian, yên tâm đi, với kỹ thuật của ta thì nhất định có thể thoát được. "
"Không được, muốn đi thì chúng ta cùng đi!"
Mộ Tuyết vô cùng kiên quyết.
"Đội trưởng, chúng ta đồng thời cùng bọn chúng liều mạng, nói không chừng còn có một con đường sống!"
Lý Phong lắc đầu, hắn đã tính toán qua năng lực chiến đấu của sinh vật này, bọn Phạm Đặc Tây một chọi một thì còn có thể, nhưng đối phương hiển nhiên không có tinh thần kỵ sĩ, thủ vững đáo cuối cùng, rất có thể sẽ xong đời, còn về phần cứu viện? Dựa vào người vĩnh viễn không bằng dựa vào mình!
"A a a a......, lão tử không muốn sống nữa, liều mạng với lũ tạp chủng chúng mày!" Phạm Đặc Tây có điểm muốn liều mạng quơ quơ súng tron tay.
Loại trạng thái này cũng không mất mặt lắm, tràng diện như vậy khiến cho mọi người có cảm giác muốn nổi điên, Lý Phong kinh nghiệm qua so với thế này còn thảm liệt hơn, cảm thụ thân thể mình bị quái vật cắn nuốt, đó là loại cảm giác gì?
"Không nên giãy dụa ngu xuẩn như vậy, các ngươi cứ làm tốt sự tình của chính mình, hừ, với kỹ thuật của các ngươi, chỉ làm cho ta thêm loạn, muốn anh hùng vì nghĩa rất dễ, nếu vận khí ta không tốt mà bị giết chết, cả đám các ngươi hãy cùng đến, còn bây giờ có khí thì đi cầu cứu đi . "
-----
Đây là C mang hình tượng anh hùng rất lớn. Mang ý nghĩ cao cả đầy tính nhân văn.(dài dòng quá)
Vậy liệu Lý Phong có tháot được khỏi lũ sa hạt không?
Có thể liên lạc được với căn cứ chính xin tiếp viện không?
Liệu có ai sẽ phải hi sinh nữa không?
Tất cả những vấn đề trên, hãy đợi hồi sau sẽ rõ!!!!!!!!!!!