Angel đương nhiên vẫn... không biết gì cả, Minky cũng không muốn nói thêm với cô bé, sợ tiểu thiên sứ bị vấy bẩn. Tốt hơn hết là cảnh cáo tên Lý Phong kia… Không nhắc thì thôi, vừa nhớ đến là cánh tay va vào tường lập tức ê ẩm, trong lòng bà cô vốn chưa bao giờ chịu thua ai lại bùng lên sát khí...
“Dì út, dì lại tức đấy à?”
“À... không có gì, ngoan đi tắm rồi tập thể dục đi, ta có việc chút...”
Vỗ về xong Angel, Minky hung hăng đến gõ cửa phòng Lý Phong.
“Cô Minky có chuyện gì không?”
Minky đứng chắn cửa, nheo nheo mắt: “Thân thủ khá lắm, cậu tưởng thế là xong đấy hả?”
Hóa ra xong chuyện liền quay lại tính sổ, Lý Phong thản nhiên: “ Cô muốn tính toán như thế nào?”
“Như thế này này...!”
Vù... tia sáng từ tay Minky lóe lên phóng về phía Lý Phong, đồng thời cả người áp sát lại, tốc độ và lực đạo khác hẳn khi nãy, thì ra bà cô này giấu nghề...
Nguyên lai là một cây liễu đao chuyên dùng cho nữ giới... Cùng lúc xuất chiêu Minky rút từ bên đùi ra hai phi đao nữa, động tác vô cùng trơn tru, xem ra là thuận cả hai tay...
Lý Phong nghiêng người, tránh cây đao trong gang tấc. Đúng là không biết trời cao đất dày, dám đùa với dao trước mặt hắn... Bất kể vũ khí nào, chỉ khi tấn công đến được đối thủ mới có ích, bằng không có sắc đến mấy cũng vô dụng!
Lý Phong hiểu tính khí loại nữ nhân này, tuyệt đối đừng bao giờ tỏ ra mềm yếu trước mặt họ. Muốn thàng ngày sau được yên tĩnh, phải dứt khoát thị uy một lần cho cô ta sợ!
Minky rất tự tin vào thân thủ của mình, hơn nữa thanh liễu đao của cô ta lại vô cùng đặc biệt, nói cắt vàng gọt sắt cũng không ngoa!
Có điều... tình hình dường như vượt quá tầm kiểm soát của Minky. Chưa kịp định thần, mục tiêu trước mặt chợt biến mất. Một bàn tay to bản bịt kín hai mắt cô ta, rồi đầu óc choáng váng... Đến khi ý thức được chuyện gì xảy ra thì Minky đã bị dí sát vào tường.
Cây phi đao đặc chế đang nằm trong tay đối phương, thậm chí còn đang huơ nhẹ trên làn da trắng mịn của Minky, hàn khí khiến khắp ngưòi nổi gai ốc.
“Cô Minky, đàn bà con gái chơi gì không chơi lại chơi dao... Nhỡ sơ ý cắt vào lần da này thì không hay lắm đâu, cô nói có phải không...?”
Minky nhếch mép cười lạnh, đoạn giơ chân thúc mạnh một gối vào “yếu huyệt” của Lý Phong… Bà cô này đúng là không gì không dám làm. Chỉ nửa giây sơ sẩy là coi như nát một đời trai chứ chơi à... Xem ra không dạy cho chút lễ độ là không xong.
Lý Phong không chút do dự lên gối chặn lại, rõ ràng chân của hắn cứng hơn chân đối thủ nhiều. Minky được một cú đau méo mặt, trong khi Lý Phong trở đao vỗ thẳng vào má cô ta, nghiêm giọng: “Đã bảo cô còn không nghe, có chuyện gì hãy nói bằng lời lẽ, chúng ta đều là người văn minh cả...!”
Minky vận hết sức vùng vẫy, không cần úy kỵ vì biết đối phương không dám làm hại mình. Có điều cô ta dùng lực thế nào cũng vô ích, như thể giữ cô ta là một cái cùm sắt.
Hai người ngày càng áp lại gần nhau, cơ thể của Minky lại mỗi lúc một nóng... Thường thì những nữ nhân hung hãn thân hình đều khêu gợi, sự vận động kịch liệt càng làm không khí có chút khác thường, nhịp thở mạnh thêm... Lý Phong bắt đầu cảm thấy không ổn, hắn đâu phải loại người lợi dụng...?
“Cô Minky, bây giờ tôi thả cô nhưng đừng có động thủ nữa. Có gì hãy từ từ nói, mọi việc đều thương lượng được!” Lý Phong cố hết sức ôn tồn, cho đến khi Minky gật đầu.
Nhìn Minky lẳng lặng chỉnh sửa y phục với thái độ hết sức bất an, Lý Phong không thể không tỏ rõ lập trường: “Cô cứ yên tâm, tôi chỉ là đến để bảo vệ cho Angel, không có bất kỳ ý định nào khác. Sau khi nhiệm vụ kết thúc là tôi sẽ lập tức biến mất. Nhân đây tôi cũng không thể không tuyên bố... tôi đến là vì nghĩa vụ và vinh dự của Học viện Alan chứ không phải vì tiền công, cô hãy nhớ kỹ điều đó!”
Minky vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi bỏ đi. Lý Phong không khỏi có chút hồ đồ... không lẽ mình vừa rồi ra tay quá mạnh?
Về phòng rồi Minky vẫn im lặng, chỉ khẽ trầm ngâm chau mày. Trực giác của nữ giới cho cô ta biết, vừa rồi nếu cố phản kháng thì đã sớm tiêu đời... Minky mở máy liên lạc, ra lệnh: “Điều tra cho tôi tên Lý Phong, tất cả từ khi sinh ra cho đến nay, biểu hiện ở trường, tình trạng cá nhân và gia đình!”
Đoạn lắc lắc cần cổ, tên khốn ra tay đúng là quá hiểm... Phải cẩn thận mới được, thực lực của hắn vượt xa trình độ một sinh viên, hơn nữa lại do Chu Chỉ tiến cử... Kỳ thực Minky không hề đinh giết Lý Phong, cơn thịnh nộ và đòn tấn công khi nãy đều chỉ là phép thử... Thật không ngờ thực lực hắn ta lại cao cường như vậy, có điều biểu hiện vẫn có chút ngây thơ. Nếu hắn thực sự có mục đích khác, tính khí tuyệt đối sẽ không nóng nảy như vậy, vả lại cũng sẽ không bất cẩn tiếp xúc với Angel...
Tuy nhiên vẫn có một điều kỳ lạ, tiểu tử rõ ràng đã trải qua huấn luyện bài bản, bằng không đâu thể trụ được trước mê lực của Angel? Chiến thuật tránh súng điện từ lại càng không thể giải thích!
Nếu không phải đang ở USE, chắc chắn Minky đã tìm người thay thế Lý Phong ngay tắp lự. May mà tiểu tử còn biết giữ mình, nếu không Minky buộc phải thi hành biện pháp đặc biệt rồi, nhất là khi thái độ Angel với hắn lại đặc biệt như vậy.
Minky nghiến răng vuốt vuốt má, tên ranh khốn kiếp thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì... Dám gõ đao trên mặt ta, còn ra vẻ kênh kênh như thế chứ! Nhưng dù sao cũng có chút bản sắc nam nhi, chỉ ghét nhất là loại đàn ông không ra đàn ông mà thôi.
Liên tiếp bị cả hai dì cháu quấy rầy, Lý Phong muốn ngủ cũng không ngủ nổi nữa. Tắm gội xong lại bắt đầu luyện tập, tấm sơ đồ được phát cho hắn biết chỗ nào có thể đi, chỗ nào không thể. Phòng tập cũng không ở xa lắm.
Lúc Lý Phong đến, phòng tập đã có người ở đó, nhìn biết ngay là số vệ sĩ vòng ngoài. Thấy Lý Phong họ vẫn miệt mài tập, chỉ liếc nhìn hắn bằng ánh mắt là lạ.. Còn phải nói, ở đây người nào chẳng muốn trở thành vệ sĩ cận thân cho Angel, đáng tiếc tiểu thiên sứ không thích quân nhân và lính đánh thuê nên mấy người chỉ có thể phụ trách vòng ngoài...
Không có phòng trọng lực nhưng các dụng cụ khác rất đầy đủ. Lý Phong tìm một góc, cởi áo. So với mấy gã chuyên nghiệp kia thì thân hình hắn có gầy hơn đôi chút...
Sau một lúc vận động, Lý Phong bắt đầu chống đẩy...
Chống đẩy thì ai chẳng biết, nhưng vấn đề là đẩy như thế nào... Lý Phong giơ một ngón đẩy liên tục mười lần rồi đổi sang ngón khác, hết các ngón trái đến ngón phải...
Công ty vệ sĩ phần lớn là quân nhân giải ngũ hoặc người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, số ít là lính đánh thuê. Lúc đầu không ai để ý đến Lý Phong... Sinh viên mà, giỏi cỡ nào cũng chỉ là nhóc búng ra sữa...
Tuy nhiên bây giờ thì khác rồi. Mấy gã lực lưỡng đang nghệt mặt ra nhìn... Hai trăm lượt chống đẩy đối với các gã không phải quá khó khăn, vấn đề là bằng một ngón tay... Bất giác các gã bắt đầu đếm... 220... 250... chẳng mấy chốc hơn 500 lượt...
Từ đếm thầm bắt đầu đếm lên thành tiếng... 703…..750…..800…
Công ty của các gã phải thế nào mới nhận được việc bảo vệ Angel ở USE chứ, nhưng dám chắc tất cả không ai có thể chóng đẩy bằng một ngón tay quá 50 lần.
“Tiểu tử này chính là cái gã đi dạo qua đạn súng điện từ đấy, nghe nói là sinh viên Alan!”
“Alan hay gì không cần biết, USE chúng ta đúng là đỉnh!”
1000 lượt...
Lý Phong sảng khoái đứng dậy, toàn thân đầy mồ hôi. Chẳng còn cách nào khác, vốn quen với mức tiêu hao năng lượng trong phòng trọng lực, khi không có thì chỉ thế này mới đạt được hiệu quả...
Tiếng vỗ tay chợt rộ lên: “Người anh em, công phu khá lắm...!”
“Khâm phục khâm phục, cứ bảo sinh viên chỉ biết lý thuyết suông đi! Xem ra chúng ta đều phải giải ngũ rồi, tiểu tử cậu nếu vào công ty chúng tôi, chắc chắn sẽ được trọng dụng ngay!”
“Thôi đi, tiểu huynh đệ là sinh viên số 1 của Alan, sau này phải làm tướng quân chứ!”
“Đúng, đúng... Thực lực của tiểu huynh đệ người Inventer cũng không lại được, ha ha...!”
Nam nhân bao giờ cũng dễ hòa đồng, hơn nữa đều cùng một mục đích nên chẳng mấy chốc đã trở thành bạn hữu. Sau khi tắm rửa, họ cùng đi ăn sáng. Không thể không công nhận đồ ăn ở đây ngon tuyệt, khách sạn sáu sao có khác!
Đủ chuyện trời nam đất bắc, các vệ sĩ người nào cũng có một quãng đời lăn lộn. Đàn ông cùng nghề, gặp nhau là thao thao bất tuyệt, cũng không phải chủ ý khoe mẽ gì mà đơn thuần là phong cách của nam giới...
Lý Phong nghe cũng thấy hứng khởi. Trong số vệ sĩ có mấy người là Điều khiển robot giải ngũ, tuy đều là dự bị song dù sao cũng đã lái Chiến sĩ cơ động thật. Điều đó thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ...
Có thể dưới con mắt của các sĩ quan chỉ huy vũ trụ hạm Chiến sĩ cơ động chỉ là con tốt thí mạng, nhưng với những người đàn ông này điều khiển Chiến sĩ cơ động là lựa chọn của những người đàn ông thực thụ, trở thành một Chiến sĩ cơ động chính hiệu là ước mơ hấu hết họ từng ấp ủ. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, chỉ có một số rất ít thoả mãn được ước mơ đó...
“Tiểu huynh đệ có chơi game Chiến tranh vũ trụ không? Tôi là fan chính hiệu của Chiến Sĩ Đao Phong đó, chắc chắn anh ta là một Điều khiển viên át chủ bài!”
Người vừa nói là Talo, phụ trách đám vệ sĩ, 36 tuổi, độc thân, từng là một điều khiển viên dự bị.
“À... thỉnh thoảng cũng chơi, có điều không nhiều.”
“Ha ha, chúng tôi thì hôm nào cũng chơi. Đi làm một ván nhé, tôi đãi cậu!”
“Talo, đừng khoác lác nữa, tốt hơn hãy nghĩ cách đối phó đi... Đừng quên tối hậu thư của Hoàng Kim Chiến Bảo đấy!” Một vệ sĩ khác lên tiếng, thái độ có vẻ rất bức xúc.
“Tối hậu thư nào? Hoàng Kim chiến bảo là gì?”
“Không có gì... Chúng tôi lập ra một hội, một Liên minh hạng B khác tự nhiên nói muốn mở một lối đi, ép chúng tôi bán căn cứ của mình. Tôi không bán, mấy thằng cha đó tuyên bố cho chúng tôi ba ngày, nếu không chịu bán sẽ tấn công!” Sắc mặt Talo có vẻ không phục, nhưng xem ra tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với anh ta tưởng.
“Không quyết đấu thì không được sao?” Lý Phong tò mò hỏi.
“Ha ha, tiểu huynh đệ đúng là không biết chơi! Chiến tranh vũ trụ không khác hiện thực bao nhiêu, mạnh sống yếu chết... Nếu chúng tôi không bán, bọn kia sẽ phát binh công đánh. Chúng là Liên minh hạng B, chúng tôi mới là hạng E, căn bản không thể trụ nổi. May mà đối phương huyênh hoang cho chúng tôi cơ hội quyết đấu, năm trận chỉ cần chúng tôi thắng một trận là chúng buông...”
Giọng Talo càng lúc càng nhỏ. Thấy Lý Phong vẫn không hiểu, một người khác giải thích thêm: “Kỹ thuật của Talo lão đại không tồi, đáng tiếc robot quá lạc hậu, vả lại đối phương nhất định sẽ phái một cao thủ đánh với lão đại. Chúng tôi hoàn toàn không có hy vọng thắng, nhưng thực sự không cam tâm mất địa bàn khó khăn lắm mới xây dựng được, có điều... Sức không bằng người, biết làm sao đây..!”
Điểm này thì Lý Phong lại biết. Liên minh càng lớn tài chính càng phong phú, không những thành viên đông đảo mà trang bị cũng tốt hơn. Mặt khác nguồn tiền bạc dùng để luyện tập cũng khỏi cần lo lắng, kỹ thuật nhờ đó cũng sẽ được nâng cao nhanh chóng. Các liên minh nhỏ muốn sinh tồn quả thực rất khó khăn, đa phần đều phải tìm một góc hẻo lánh nào đó cư ngụ hoặc phụ thuộc vào một liên minh lớn nào đó...
“Talo, khi nào các anh quyết đấu?”
“À... tối nay! Mấy ngày này tiểu thư Angel luyện tập, chúng tôi cũng chẳng có việc gì làm. Tốt hơn cậu đừng đến xem, anh em chúng tôi chắc thua rồi, mất mặt lắm... !”
“Mất mặt thì sao? Kiểu gì cũng phải đánh một trận để đời, cho chúng biết chúng ta không dễ bị bắt nạt!”