Mục lục
[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua cơn nguy cấp, Triệu Điềm Điềm vẫn sợ đến thất thần. Hai tay cô nàng ôm chặt cánh tay Lý Phong, thân hình gần như dựa hẳn vào người hắn.

Tuy đã biết phương cách sinh tồn ở Thái Cốc khác hẳn với thế giới bình thường, nhưng nghe nói là một chuyện, tự thân thể nghiệm lại là việc hoàn toàn khác...

“Chà, Điềm Điềm, cô còn định ôm tôi đến bao giờ?” Lý Phong khẽ chau mày hỏi. Có lẽ người trực thang máy đã nghỉ hoặc thay ca, bên trong chỉ có hắn và cô nàng.

Triệu Điềm Điềm không trả lời, còn ôm hắn chặt hơn nữa. Đôi chân mịn màng như tỏa ra hơi nóng, chiếc váy mỏng manh căn bản không còn mất tác dụng... Mấy ngày nay Lý Phong đã cố không nghĩ lung tung, có điều hoàn cảnh hiện giờ quá kích thích... Chỉ nghe tiếng thở hai người mỗi lúc một nặng nhọc...

Triệu Điềm Điềm hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì, toàn thân mềm nhũn, đôi hàng mi từ từ khép lại...

Không gian đóng kín, mỹ nhân ngoan ngoãn trong vòng tay... ngọn lửa trong lòng Lý Phong cháy lên ngùn ngụt. Từ khi đến Thái Cốc, mọi dã tính trong không gian ảo của hắn đều có dịp bộc phát mà sát khí chỉ là một trong số đó. Cùng với sát khí, dục vọng nguyên thủy cũng dâng cao không kém.

Khi không có Đường Linh bên cạnh, bình thường tinh thần lực của Lý Phong vẫn miễn cưỡng chịu được, nhưng những động tác của Triệu Điềm Điềm lúc này không khác gì Đường Linh dạo trước, đã châm lửa vào đám củi khô lúc nào cũng sẵn sàng bốc cháy. Hơn nữa Lý Phong lại vừa hạ gục một đối thủ lợi hại, sự tàn bạo càng cần phát tiết ra bên ngoài...

Những ý nghĩ ma quái chạy trong đầu, không biết lúc nào bàn tay đã đặt lên ngang đùi mỹ nữ... Cảm giác mịn màng đến tê người từ từ làm mờ lý trí, một bước chân... Điềm Điềm bị đẩy chặt vào tường...

Cô gái lúc đó mới giật mình, bắt đầu thấy ghét con người này, không những kiêu ngạo tự đại mà còn hết sức tàn nhẫn với đồng loại. Nhưng không biết thế nào, tuy ghét nhưng vẫn không muốn rời xa, dù màn bẻ tay Quỷ Dạ Xoa vừa rồi đã khiến cô gần như ngất đi vì sợ...

Đúng như mũi kiếm nhọn sắc, một khi ra khỏi vỏ, bất luận địch thủ hay mỹ nhân đều phải bị chinh phục. Chiếm đoạt tàn nhẫn đấy nhưng không thể không thừa nhận, không ít nữ nhân thích mẫu đàn ông như vậy...

Bàn tay Lý Phong từ từ kéo lên cao, đầu chậm chậm cúi xuống... Điềm Điềm lúc này đã hoàn toàn phó mặc. Mà cho dù cô vùng vẫy chống trả cũng thế thôi, sói đã nổi cơn thì cừu làm sao có thể thoát...

Nhưng… kinh cooong!

Thang máy đã xuống đến sàn tam tinh, tiếng chuông báo hiệu vang trong đầu Lý Phong như sét nổ. Hắn giật mình choàng tỉnh, nhưng hình như Điềm Điềm vẫn chìm trong cơn mê...

Lý Phong thở hắt ra một hơi... Điên thật rồi, làm sao bây giờ...?

Cho dù không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ cũng không biết xử lý thế nào... Bàn tay Lý Phong từ từ buông ra, đằng hắng vài cái trong cổ họng: “E hèm Điềm Điềm… chúng ta đến rồi...!”

“Á...!”

Cô gái lúc này mới tỉnh lại. Cửa thang máy tự động mở ra, hình như ai nấy đều biết thì phải, mọi cặp mắt bên ngoài đều nhìn chăm chăm vào họ...

“Lý Phong, cảm ơn anh...” Triệu Điềm Điềm cúi đầu nói nhỏ.

“Đừng khách sáo, có điều sau này không được chạy lộn xộn, ở đây không an toàn đâu!”

“Biết rồi...!”

Giọng Điềm Điềm lí nhí như muỗi kêu, chưa nói xong đã cắm đầu chạy mất. Khỏi phải nói trong lòng cô đang xấu hổ thế nào... Vừa rồi mình đã làm gì vậy…?

Lý Phong đứng nguyên tại chỗ, đưa tay vỗ vỗ đầu... Không phải là mình đã buông thả dã tính thái quá đấy chứ? Cứ như vậy, vài hôm nữa sẽ còn náo loạn đến đâu không biết...!

Mấy ngày qua, hắn rất cao hứng vì có thể bộc lộ một chút sát khí, nhưng giờ xem ra đã đi hơi quá đà... Dục vọng không được giải tỏa quá mãnh liệt, đêm nào cũng không thể ngủ ngon, ý nghĩ giết chóc cũng mạnh lên từng ngày. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình, điều này không sai nhưng cũng phải có mức độ... Lý Phong không muốn để tư tưởng này phát triển đến mức bất khả khống chế. Thời gian còn lại chắc chắn không đủ để lên sàn Ngũ tinh, chuyện vừa xảy ra càng thúc đẩy Lý Phong sớm đưa ra quyết định... Chỉ cần đợi trận cơ chiến của Salta và Cổ Mễ Sâm kết thúc là hai gã có thể trở về nhà.

************

Đìêm Điềm bấn loạn lao nhanh về đến phòng, đóng sập cửa, cả người lúc ấy vẫn như mất hết sinh khí, dựa lưng vào cửa, tay ôm ngực thở dốc...

Trời đất, lại là chuyện gì vậy? Lẽ nào mình đã thích tên côn đồ đó...?

Cô vừa tận mắt nhìn thấy Lý Phong bẻ tay tên khổng lồ đó. Là sinh viên trường quân sự hạng A, hiển nhiên Điềm Điềm biết thế nghĩa là thế nào. Trình độ đó, cả Salta và Cổ Mễ Sâm đều không bén gót, cung cách ra tay lại càng tàn bạo. Chắn chắn đối phương không phải là loại tử tế gì, có điều… hay mình quá cổ hủ chăng...?

Lẽ nào đối mặt với tên lưu manh vô sỉ đó, nhất định phải rộng lượng tha thứ mới là chính nghĩa? Có lẽ phải dũng mãnh như Lý Phong mới khiến đối phương có một bài học khó quên... Ác nhân phải có ác nhân trị!

Dù sao, trong đầu Triệu Điềm Điềm vẫn không ngừng diễn ra cảnh tượng đó... Một gã trai mảnh khảnh lạnh lùng đứng tại chỗ, đối diện là một tên khổng lồ cầm súng lazer toan nhả đạn, nhưng hắn vẫn nói cười bình thản, vậy mà kẻ thù lại cứng đơ như con ong bị rơi vào một mạng nhện vô hình. Đó là đẳng cấp nào vậy ?

Triệu Điềm Điềm càng nghĩ càng rối, bất chợt nhớ đến cảnh trong thang máy. Sự thực lúc đó cô rất muốn vùng ra, nhưng cơ thể cú mềm nhũn không còn chút sức lực. Chạm nhẹ lên đôi chân, tự nhiên Điềm Điềm cảm nhận được sức quyến rũ của bản thân... Tuy vừa bị một người khác giời xem thường nhưng thâm tâm cô lại không có chút oán trách... Hình như tên xấu xa cường bạo đó có khả năng làm người ta không cách nào cự tuyệt...

Có lẽ người xưa nói đúng chăng, nam nhân bất hoại nữ nhân bất ái?

Càng nghĩ càng rối trí, Điềm Điềm lắc mạnh đầu, đến tủ lạnh lấy một chai nước khoáng... “Triệu Điềm Điềm, mày phải bình tĩnh, anh ta đã có bạn gái, lại còn là Đường Linh công chúa GAD... Anh ta không thích mày, đây chỉ là một tai nạn, ngủ một giấc mai dậy sẽ qua đi... Nếu không muốn bị tổn thương, hãy mau tỉnh ngộ...!”

Triệu Điềm Điềm không ngừng tự răn đe mình, có điều hiệu quả thế nào trời mới biết !

***********

Trời vừa sáng, Salta dựng ngay Lý Phong dậy: “Sếp, tôi đã chuẩn bị xong rồi!”

Lý Phong dụi mắt nhảy khỏi giường, vào phòng vệ sinh xả nước ào ào, bỗng nhiên hỏi vọng ra : “Salta, có phải tôi tàn nhẫn lắm không?”

“Không ! Bất luận là trên chiến trường hay sàn đấu, đối đầu kẻ địch đều phải lạnh như vậy. Tôi đang hết sức luyện tập phong cách đó, lòng nhân của đàn bà không có tác dụng!” Salta đáp hết sức thật lòng... Cảnh giới hiện nay của Lý Phong chính là điều hắn ta khao khát từ lâu. Cả cha và anh Salta đều đã ở vào tâm thế như vậy, kẻ định nào cũng nhất định phải dốc toàn lực tiêu diệt. Mọi thương xót dù là nhỏ nhất cũng mang lại hậu quả khôn lường, thậm chí còn nguy hiểm đến đồng đội hay làm hỏng việc lớn.

Là quân nhân chuyên nghiệp, họ không thể sống giống người bình thường được, có khi nói là cỗ máy giết người cũng không sai.

Điều đó không có nghĩa quan điểm đạo đức của họ có vấn đề, chỉ là nghề nào người nấy. Một nghệ sĩ khi bắt buộc phải làm quân nhân, có lẽ vài tháng sau cũng sẽ trở thành như vậy.

Lý Phong lắc lắc đầu... Hình như mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng dù sao khi bản thân mình cảm thấy không đúng như vậy thì chắc là có vấn đề thật, tốt nhất nên điều chỉnh lại một chút !

Bốn người đụng nhau ở đại sảnh. Cổ Mễ Sâm đã trở lại vẻ tự tin rạng rỡ như mọi khi, tuy cái mũi đẹp vẫn hơi đỏ nhưng cơ chiến không cần dùng đến mũi. Hơn nữa gã đã thề sẽ phải ra uy một lần cho người đẹp chân dài lác mắt... Chẳng gì cũng là Thất tinh bắc đẩu từ tận Mặt trăng xuống, chẳng lẽ đến một tiểu mỹ nữ của USE cũng không chinh phục được ?!

Thần sắc Triệu Điềm Điềm vẫn như vậy, có điều hình như vẻ tự tin thách thức đã giảm đi khá nhiều. Lý Phong cũng không nhắc gì đến hôm qua... Hẳn cô ta đã biết mình có bạn gái, nhắc lại chỉ thêm khó xử mà thôi.

“Hai vị chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi. Điềm Điềm, tôi phải dùng trận thắng này để thể hiện tấm lòng với cô!” Cổ Mễ Sâm nhìn Triệu Điềm Điềm bằng ánh mắt chân thành nhất. Con gái thường sẽ bị ánh mắt đó đốn ngã, khỏi phải nói gã đã luyện bao lâu rồi.

“Tốt nhát anh nên chiến đấu vì bản thân, tôi chẳng có chút hứng thú nào với anh cả !” Giọng Triệu Điềm Điềm dứt khoát, chẳng khác gì dao phay chém chuối…

Hi vọng tan như bọt xà phòng, Cổ Mễ Sâm xịu mặt đứng đó... “Cổ Mễ Sâm, tốt nhất nên tập trung một chút. Lát nữa thua chớ có tìm lý do bào chữa, để tôi phải xem thường Bắc đẩu thất tinh!”

“Hừ Salta... tôi sẽ biến nỗi đau thành sức mạnh, nghiền cho cậu nát như tương...!” Cổ Mễ Sâm hung hăng nắm nắm tay.

“Thử xem!” Mắt hai gã cùng toé lửa...

Salta và Cổ Mễ Sâm lui ra hai góc chuẩn bị. Lý Phong và Triệu Điềm Điềm đến ngồi trên khán đài...

“Này, ăn không?” Cô nàng đưa hộp bắp rang cho hắn.

“Ha ha, cảm ơn! Tôi khoái nhất là mấy món ăn miễn phí...” Lý Phong quyết định không khách sáo. Căng thẳng quá e sẽ càng ngượng ngùng, chi bằng cứ láo táo cho qua...

“Cười gì mà khó coi vậy? Muốn giả vờ cũng phải giả vờ cho giống một chút!” Điềm Điềm giương mắt nhìn Lý Phong. « Không cần lo lắng, bổn cô nương không thích loại người như ngươi đâu!”

“Ha ha... vậy thì tốt!”

“Tốt cái đầu anh, muốn nói tôi không bằng Đường Linh hả?”

Lý Phong thật sự muốn vớ cái kim khâu luôn miệng cô ta lại cho rồi... Dù sao mình cũng đã lỡ xâm phạm người ta, giờ nói gì cũng không hay, nhưng lại không thể không nói...

“Cô... cũng đẹp lắm, nếu không tôi cũng không… chỉ là…”

“Được rồi, đừng có nhăn nhó khó khăn thế, ai thấy lại bảo tôi bắt nạt anh. Giờ cũng không phải là hai nghìn năm trước, không cần áy náy cho tôi, còn nữa... bổn cô nương thiếu gì bạn trai... !” Triệu Điềm Điềm nói một mạch. Có điều Lý Phong hình như không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chừm, nhìn đến mức cô nàng nổi da gà...

“Nhìn gì mà nhìn!” Điềm Điềm tức tối dậm chân.

“Không có gì, không có gì !” Lý Phong vội xua tay... A di đà phật, Thần nói nhiều lời thì thất thố...

Triệu Điềm Điềm chợt nghiến răng nói nhỏ, đến mức chắc chỉ muỗi mới nghe được: “Anh là người lần đầu tiên chạm vào tôi, tôi sẽ không quên đâu!”

Lý Phong vội vàng im bặt, nói nữa chắc là sẽ sinh chuyện mất... May mà trên kia Cổ Mễ Sâm và Salta đã bắt đầu...

Trận đấu này không gây nhiều chú ý. Thực ra thân phận của Salta và Cổ Mễ Sâm, nếu quảng cáo chắc chắn sẽ kéo được khán giả. Một người là cao thủ trẻ của USE, người kia là một trong Bắc đẩu thát tinh NUF. Nếu không gặp sự cố gì, vài năm sau hẳn cả hai sẽ nổi tiếng thiên hạ.

Nhưng vì không có tuyên truyền nên cuộc đấu chỉ là một trận đấu của hai người bình thường. Như mọi khi, Salta chọn robot Kanuo III của USE, Cổ Mễ Sâm đương nhiên không thể bỏ qua cỗ Kỵ sĩ TM kiêu hãnh của NUP.

Tại Ngũ tinh luyện ngục, robot chiến đấu hoàn toàn mô phỏng theo các mẫu của quân đội, độ khó cũng xấp xỉ thực tế.

“Anh thấy Salta có thể thắng được không?” Triệu Điềm Điềm lôi quyển sổ ra, bắt đầu ghi chép. Dù sao thì mấy ngày nay cô nàng đã thu thập được không ít tư liệu, những kinh nghiệm thế này có thể làm một sinh viên nhanh chóng trưởng thành...

“Triệu Điềm Điềm, tôi cảm thấy…”

“Tốt nhất huynh cứ gọi tôi là Điềm Điềm!” Đôi mắt to tròn của Điềm Điềm trừng lên nhìn Lý Phong. Anh chàng háo sắc tự biết mình thất thố, im bặt không dám phản bác.

“Thì Điềm Điềm... Salta tôi rất hiểu, nhưng thực lực Cổ Mễ Sâm vẫn chưa rõ lắm. Có điều anh ta là một trong Bắc đẩu thất tinh, lại là người Inventer, hiển nhiên không thể tầm thường.”

“Người Inventer thực sự có nhiều ưu thế như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK