Còn chưa nói hết câu, trong tay đột nhiên trống rỗng, di động đã bị Mạc Lâm Kiêu đoạt đi, anh đặt điện thoại sát môi, dùng giọng nói trầm thấp, kiên quyết nói: “Hôm nay cô ấy không đi làm, cô xin nghỉ một ngày giúp cô ấy!"
Lãnh khốc nói xong, liền tắt điện thoại, còn tắt máy đi, tiện tay nhét vào trong túi quần mình.
Lâm Khiết Vy như tượng gỗ, u mê một lúc lâu, lúc này mới ai oán kêu lên: "Sao anh có thể cướp di động của tôi, còn..."
Anh tiến lên một bước, nhìn chằm chằm gương mặt cô, chất vấn: "Đúng là muốn cột lại à?"
Một chiêu khống chế địch!
Lâm Khiết Vy há miệng thở dốc, nói trái lương tâm: “Anh Kiêu làm rất đúng, tôi không có ý kiến gì." Trong lòng ước gì có thể hét hỏi trời, bé cưng rất bực tức, nhưng bé cưng không dám nói.
Thành công trấn áp cô nhóc tạo phản, tâm trạng Mạc Lâm Kiêu không tệ, thảnh thơi đi xuống lầu.
Bác Trần muốn nói lại thôi, lo lắng hỏi: "Cô V... Có khỏe không?" Vừa rồi cô ấy oán hận cậu như thế, cậu không làm gì cô ấy chứ?
"Chuần bị cái bàn nhỏ, bưng bữa sáng lên cho cô ấy." Bác Trần vội vàng gật đầu đáp, Mạc Lâm Kiêu nghĩ tới gì đó, lại bổ sung một câu: "Kiêng đồ cay, kiêng thức ăn kích thích." Bác Trần hoàn toàn không biết trung gian đã xảy ra chuyện gi, cung không dám hỏi nhiều, nhanh chóng chỉ huy người giúp việc nối đuôi nhau bưng đồ ăn lên lầu.
Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cầm máy tính lên chuẩn bị làm việc, đột nhiên dừng lại, nhíu mày suy nghĩ một lát, cầm điện thoại tìm số của phó tổng giám đốc y dược Mạc Thiên.
"Ông sắp xếp đi, hôm nay tất cả y tá của bệnh viện Nhân Ái nghỉ một ngày, ở lại làm xem như tăng ca, tăng gấp đôi lương.” Nói ngắn gọn xong, anh mặc kệ phó tổng giám đốc ở bên kia điện thoại nghĩ gì, trực tiếp cúp điện
thoại. Như vậy cô nhóc trên lầu mới lấy được tiền thưởng chuyên cần. Chỉ cần cô không ầm ĩ nữa, anh a di đà Phật rồi. Tin tức hôm nay Lâm Khiết Vy đến muộn không biết sao lại truyền tới tai Kim Ngọc, cô ta nhớ kỹ lời dạy bảo của Lâm Thúy Lan đối với cô ta, quyết không thể làm bừa, vì thế cô ta tới văn phòng của bố cô ta, bảo bố cô ta lập tức kiểm tra siêng năng khoa tim.
Phó viện trưởng Long vừa nói thầm hồ nháo, vừa vội vàng đến khoa tim, tiến hành kiểm tra chấm công mỗi nhân viên, quả nhiên là vắng Lâm Khiết Vy, phó viện trưởng Long lời lẽ đanh thép công bố nghiêm trị Lâm Khiết Vy, nhưng đang nói dõng dạc, nước miếng bay đầy trời, bỗng nhiên nhận được thông báo của cấp trên, không hiều sao lại cho toàn bộ y tá nghỉ một ngày, các y tá đang làm việc nghe nói hôm nay gấp đôi lương, lập tức hoan hô nhảy múa, lấn át giọng nói của phó viện trưởng Long.
Phó viện trường Long vô cùng không hiểu quyết định này, chẳng lẽ cấp trên hồ đồ rồi sao, vô duyên vô cớ cho toàn bộ y tá nghỉ lương gấp đôi, đây là số tiền không nhỏ đâu! Không lễ không tết, đột nhiên đại xá thiên hạ, chẳng lẽ lãnh đạo già rồi nên ngốc sao?
Kim Ngọc tức giận tới mức thiếu chút nữa cào tường.
Mạc Lâm Kiêu bảo bác Trần đưa di động của Lâm Khiết Vy lên tầng, hờn dỗi trong lòng Lâm Khiết Vy hết sạch, giành lấy di động khởi động máy, lập tức nhận được tin tốt này, Lâm Khiết Vy vui sướng như điên, nghĩ là vận khí của mình rất tốt, hôm nay nên đi mua vé số, tiếng cười vui sướng vang vọng cả tòa nhà,
Trần Kiệt ở bên ngoài sân kết thúc quỳ sầu riêng, ủ rũ cúi đầu đi tới, tứ ngẩng bát xiên nằm trên thảm trải sàn giả chết. Thiệt tình không còn mặt mũi, tất cả thuộc hạ đều đã thấy được anh Trần Kiệt trâu bò hò hét bọn họ, giống như một người bị vợ quản nghiêm, quỳ sầu riêng trong sân, khí phách hình tượng của anh ta xem như bị hủy hoại hoàn toàn.
Thật sự rất muốn nước mắt lưng tròng chất vấn anh Kiêu một câu, Trần
Kiệt này còn là bé cưng anh yêu nhất nữa không?
Ăn bữa sáng hoàn mỹ, Lâm Khiết Vy nằm trên ghế sô pha nghịch di động, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi đáng quý. Đây không phải là tiết tấu ngồi ăn chờ chết mọi người thường hay nói sao? Hoa loa kèn nhỏ Hứa Tịnh không ngừng gửi tin nhắn tới cho cô.
"Ồ, người đàn ông cướp di động của cậu có giọng nói thật dễ nghe... Nghe giọng nói của anh ấy tớ như mang thai rồi! Có phải là người vô cùng đẹp trai hay không?"
"Kim Ngọc nghe được nghỉ tức tới mức không trực ban, chạy lên tầng cao nhất phát tiết, chỉ mong cô ta già đi mười tuổi."
"Hôm nay làm việc thật tốt, nhận được thêm tiền sẽ mua bánh pudding cho cậu..."
"Đàn anh Sâm hỏi cậu đâu, còn hỏi hai lần!"
"Tin nhắn phía trên xóa bỏ, đã hỏi ba lần!"
Lâm Khiết Vy chớp mắt, đàn anh Sâm hỏi cô ba lần sao? Không phải xin nghỉ rồi à? Còn hỏi đi hỏi lại như thế làm gì.
Đang nói thầm, Hạ Dịch Sâm gọi điện thoại tới, Lâm Khiết Vy luống cuống vài giây, vội vàng nghe máy.
“Alo, đàn anh Sâm" Người ta mới điều cô tới khoa tim, cô lại chơi trò bỏ bê công việc, có chút xấu hổ.
"Khiết Vy à, nghe nói em xin nghỉ, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Có phải không thoải mái chỗ nào không?" Điện thoại vừa nghe máy, liền truyền tới giọng nói lo lắng của Hạ Dịch Sâm.
Lâm Khiết Vy hơi xấu hổ: “Thực xin lỗi đàn anh Sâm, anh vừa điều em qua, em lại xin nghỉ, rất xin lỗi anh, gây thêm phiền phức cho anh rồi."
"Phiền phức thì trái lại không có, anh chỉ lo lắng cho cơ thể em, có phải sinh bệnh rồi không? Có cần anh đến thăm em không?" “Hả? Không cần! Không cần! Em không có gì đáng ngại, chỉ bị cảm vặt
thôi, nghỉ ngơi một ngày sẽ không sao, ngày mai em nhất định sẽ đi làm bình thường!"
Lau mồ hôi lạnh, vậy mà đàn anh Sâm muốn đến thăm cô? Nếu anh ta thật sự tới nhà cũ nhà họ Lâm, cô sẽ bị lộ rồi. Haizz, nếu để đàn anh Sâm biết tình hình hiện giờ của mình, chắc chắn sẽ xem thường mình.
“Cảm mạo cũng phải chú ý nhiều, cũng không phải bệnh nhỏ. Em uống thuốc chưa? Giữa trưa tan làm anh qua đó khám bệnh cho em, lại mang thuốc trị cảm của nước ngoài cho em nữa.”
Tôi choáng váng, sao đàn anh Sâm cố chấp muốn tới nhà cô như vậy?
"Thật sự không cần đâu đàn anh Sâm, thực ra em chỉ hơi mệt, hắt xì hơi mấy cái, không muốn đi làm mới xin nghỉ, anh đừng coi là quan trọng."
Hạ Dịch Sâm lại thao thao bất tuyệt dặn dò rất nhiều các hạng mục cần chú ý, khiến Lâm Khiết Vy đều đã hoài nghi đây là Hạ Dịch Sâm giả, nam thn cao cao tại thượng lúc ở trường học, sao có thể trở nên dong dài như vậy?
Vừa mới ứng phó Hạ Dịch Sâm xong, lại có điện thoại gọi tới, Lâm Khiết Vy nhìn, tên hiển thị là [Yêu anh Thiên Long nhất, người gọi tới có tên thiếu chút nữa chọc mù mắt cô. Phùng Thiên Long đúng là lãng tử không biết xấu hổ, ngày đó nằm viện muốn di động của cô lưu số anh ta, không ngờ lưu cái tên buồn nôn như vậy.
Căn bản không muốn nghe giọng nói không đứng dan cua anh ta, vừa nhìn tên sắc lang này, nói mười câu thì chín câu không đứng đẳn, chì biết đùa giỡn người ta.
Để mặc di động của mình vang lên, Lâm Khiết Vy ngoành mặt làm ngơ, điện thoại vang lên rất lâu, cuối cùng cô vẫn xem nhẹ cố chấp và quật cường của Phùng Thiên Long, sau đó anh ta lại gọi tới, tiếng chuồng khiên co tam phiền ý loan, bất đắc dĩ nghe điện thoại.