Mục lục
Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt nhìn khuôn mặt phúng phính của Hứa Tịnh, Lâm Khiết Vy có chút khó xử: “Tịnh Tịnh, về chuyện tham dự lễ kỷ niệm của trường, có thể sẽ không như ý muốn, có chút không suôn sẻ, chắc sẽ không đi được.”

Vốn tưởng rằng Hứa Tịnh sẽ khóc lóc ầm ĩ nhưng không ngờ cô ấy lại gõ đầu Lâm Khiết Vy một cái, nhìn cô như nhìn một tên ngốc: “Cậu đang nói cái gì vậy, không phải đã nhận được hai lá Thiệp mời rồi sao?”

“Nếu tớ không hoàn thành nhiệm vụ hiệu trưởng giao thì hai giấy mời đó sẽ bị thu hồi”

“Vừa rồi lúc đang tìm phòng ở trong phòng bệnh, bác sĩ Hạ đã nói nhỏ với tớ là anh ấy có thể lấy hai lá Thiệp mời cho chúng ta. Cậu vẫn chưa biết sao? Tớ còn tưởng vừa rồi bác sĩ Hạ đến đây để nói với cậu tin tốt này chứ. Thì ra anh ấy vẫn chưa nói, đúng là bình chân như vại mà.”

Lâm Khiết Vy sửng sốt: “Cậu nói cái gì? Đàn anh Sâm có thể lấy Thiệp mời cho chúng ta?”

Hứa Tịnh gật đầu cái rụp, hạ giọng, thần bí nói: “Mặc dù cậu luôn phủ nhận, nhưng tớ vẫn cho rằng bác sĩ Hạ có tình ý với cậu.”

“Càng như vậy thì chúng ta càng không nên nhận sự giúp đỡ của anh ấy!” Hứa Tịnh ngày ngốc: “Hả? Ý cậu là gì? Chẳng lẽ cậu đã xác định

được anh ấy thật sự thích cậu?”

“Ai ya, mấu chốt không phải chuyện này, mà là chúng ta không thể nhận Thiệp mời từ đàn anh Hạ!” Hứa Tịnh đột nhiên ỉu xìu: “Thôi xong. Tớ đã đồng ý nhận lòng tốt của bác sĩ Hạ rồi.”


“Aaa!” Lâm Khiết Vy nôn nóng vò đầu bứt tóc.

Chuông điện thoại vang lên, Lâm Khiết Vy cầm lên xem, là tin nhắn của Tạ Nguyên Thần.

Nội dung rất đơn giản, thời gian địa điểm, cuối cùng còn thêm một câu:

Tìm được tổng cộng hai quyển sổ ghi chú. Lâm Khiết Vy lập tức bình tĩnh lại, đọc đi đọc lại tin nhắn, trong lòng thầm vui mừng.

Vậy mà đã tìm thấy hai quyển sổ ghi chú y tế của bố!

Tốt quá rồi, cô muốn có được tất cả chúng ngay hôm nay. Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của Tạ Nguyên Thần: Mang theo cả hai quyển, nếu không tôi sẽ không đi. Tạ Nguyên Thần rất nhanh liền trả lời lại: Được thôi em yêu.

Em yêu cái quản què! Lâm Khiết Vy lườm một cái rồi bắt đầu tập trung suy nghĩ hôm nay làm sao đổi phó với Tạ Nguyên Thần. Mặc dù Tạ Nguyên Thần rất liều lĩnh nhưng anh ta không phải là kẻ ngốc, để đạt được mục tiêu của mình, anh ta nhất định sẽ có sự chuẩn bị.

Hôm nay gặp anh ta, thực ra thì cũng không ít nguy hiểm. Cô vừa muốn lấy được các ghi chú y tế, vừa muốn bảo toàn đường lui. Khó khăn này thực sự rất lớn.

Mạc Lâm Kiểu dựa theo lịch trình chuẩn bị đến Bất động sản Mạc Thiên để kiểm tra công việc, Trần Kiệt, Nam Cung Hào, Thư ký Chương và 5-6 giám đốc điều hành khác đã sẵn sàng đi cùng anh. Mạc Lâm Kiêu bước ra khỏi văn phòng, vừa định đi đến thang máy liền nhìn thấy giám đốc kỹ thuật chạy qua, vẻ mặt đầy lo lắng. Những ngày này, giám đốc bộ phận kỹ thuật được Mạc Lâm Kiêu ủy quyền riêng biệt, không phải làm bất cứ việc gì, giám sát toàn bộ

hoạt động bên chỗ Hạ Dịch Sân, khi Mạc Lâm Kiêu thấy anh ta chạy

đến thì chợt nhận ra ắt hẳn chỗ Hạ Dịch Sân đã xảy ra chuyện.

“Chủ, chủ tịch Mạc…” Giám đốc bộ phận kỹ thuật hụt hơi sau khi chạy quá nhanh.

“Có chuyện gì sao?”

“Vâng.”

“Đi cùng tôi đến văn phòng

Không chút do dự, Mạc Lâm Kiêu xoay người trở về, đồng thời hạ lệnh: “Các anh ở lại đây chờ lệnh!”

Thư ký Chương vẫn luôn bình tĩnh, anh giống như người gỗ, đứng chờ tại chỗ với khuôn mặt không chút biểu cảm. Những người điều hành còn lại đều ngây ngốc.

Giám đốc kỹ thuật thì có thể có chuyện gì lớn chứ? Vậy mà anh Kiều lại bỏ bọn họ lại và trực tiếp quay trở về.

Trần Kiệt bất lực thở dài, trong lòng mắng Lâm Phi Diệp hàng trăm lần.

Mạc Lâm Kiêu bước vào văn phòng nhanh như vũ bão, trực tiếp ngồi vào chiếc bàn làm việc siêu lớn: “Nói đi, có chuyện gì? “Vừa rồi chúng tôi đã chặn được tin tức, tập đoàn Hạ Thị nhận chỉ thị của Hạ Dịch Sân, quyền góp 70 tỉ cho Đại học Y

“Hạ Dịch Sân? Quyên góp?”

Đôi mắt chim ưng của Mạc Lâm Kiêu nheo lại, trên khuôn mặt xinh đẹp có một chút sương mù: “Anh mau đi điều tra, hôm nay Hạ Dịch Sân đã gọi điện với ai!”

“Vâng!”

“Kiểm tra luôn ở đây, tôi sẽ đợi!”

Giám đốc bộ phận kỹ thuật sững sờ, không ngờ chuyện này lại quan trọng như vậy, cậu Kiêu thậm chí còn gác lại những công việc khác, đặc biệt đợi ở đây.

“Vâng, chủ tịch Kiêu, rất nhanh sẽ tìm ra thôi ạ”

Giám đốc bộ phận kỹ thuật gọi điện cho cấp dưới, đồng thời dùng máy tính xách tay của Mạc Lâm Kiêu để liên lạc và chia sẻ dữ liệu với cấp dưới,

Mạc Lâm Kiêu bước đến cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhà, anh xoa cắm bằng những ngón tay mảnh mai, trầm tư suy nghĩ. Hạ Dịch Sân sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đột nhiên quyền

góp cho Đại học Y, chắc chắn là có mục đích. Một cách mơ hồ, anh cảm thấy anh ta nhất định có một mối quan hệ phức tạp với Lâm Khiết Vy.

Vừa nghĩ đến Hạ Dịch Sân và Lâm Khiết Vy… anh đột nhiên có chút sốt ruột.

“Chủ tịch Kiêu, tôi tìm được rồi!”

Giám đốc bộ phận kỹ thuật đưa danh sách cuộc gọi đã in cho Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu liếc nhanh, anh ta nhìn thấy tên của hiệu trưởng trường Đại học Y, đúng như anh dự đoán.

“Được rồi, anh trở về đi.”

Sau khi giám đốc bộ phận kỹ thuật rời đi, Mạc Lâm Kiêu suy nghĩ một chút rồi tìm số điện thoại của hiệu trưởng và gọi.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã được kết nối.

“Tôi là Mạc Lâm Kiêu” Câu mở đầu ngắn gọn thẳng thắn trực tiếp khiến hiệu trưởng ngạc nhiên.

“Cậu Kiêu, xin chào, xin chào!”

“Hiệu trưởng, tại sao Hạ Dịch Sân đột nhiên quyết định quyền góp cho trường vậy? Tôi muốn biết lý do thực sự!”

Giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu gay gắt, lạnh lùng, mang theo sự ra lệnh và áp chế mạnh mẽ.

Cánh tay cầm điện thoại của hiệu trưởng run lên, ông sợ đến mức

hết hồn: “Cậu Kiêu yên tâm, tôi nhất định có sao nói vậy, Hạ Dịch Sân muốn có hai tấm thiệp mời ngày kỷ niệm thành lập trường nên đã quyên góp 70 tỉ theo quy định.

Thiệp mời?

Mạc Lâm Kiêu cau mày: “Không có thiệp mời thì không thể tham gia lễ kỷ niệm của trường?”

“Đó là điều đương nhiên. Thiệp mời của trường chúng tôi được làm bằng vàng, chỉ mời những sinh viên xuất sắc và những sinh viên tốt nghiệp có đóng góp to lớn cho trường. Sinh viên bình thường

không có quyền vào khuôn viên trường.”

Trong vòng vài giây, Mạc Lâm Kiêu cực kỳ thông minh đã tìm ra những sơ hở trong chuyện này, anh hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:

“Tôi muốn ông từ chối quyền góp của Hạ Dịch Sân!”

“Hả? Cậu nói cái gì?” Hiệu trưởng đương nhiên là bị kinh ngạc, giọng ông run run.

Đáy mắt Mạc Lâm Kiêu hiện lên một tia dữ tợn, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung tàn nhẫn: “Ông tìm một lý do hợp lý để từ chối quyền góp của Hạ Dịch Sân, và đương nhiên là không được đưa thiệp mời cho anh ta”

“Chủ… Chủ tịch Kiêu, nhưng rốt cuộc tại sao lại làm như vậy? Trường học chúng tôi không có thù oán với tiền mà”

“Ông không có thù oán với tiền, thế thì có thù oán với Mạc Lâm Kiêu tôi.”

“Hả?” Câu nói này khiến hiệu trưởng ngây người.


Một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu, giọng điệu anh đầy độc đoán: “Tôi cảnh cáo ông, nếu ông không làm theo lời tôi thì ông không cần làm hiệu trưởng nữa, việc tập đoàn của tôi quyên góp tiền cho trường cũng đừng nghĩ đến. Không tin ông cứ việc thử!”


“Không thứ, không thử! Chuyện này tôi không dám thử! Chủ tịch Kiêu, cậu nói thế nào thì chính là thế ấy, tôi nhất định kiên quyết tuân theo mệnh lệnh của cậu, dựa theo chỉ thị của cậu mà làm!”


“Làm xong chuyện rồi, sau lễ kỷ niệm, tôi sẽ quyền góp thêm cho trường 175 tỉ”


Hiệu trưởng ngạc nhiên thốt lên: “175 tỉ? Trời ơi, chủ tịch Kiêu, cậu thật hào phóng! Thật tốt bụng! Thay mặt nhà trường, tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc trước đến cho cậu! Chuyện của Hạ Dịch Sâm xin cậu hãy yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Hoàn thành một cách tốt đẹp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK