Tuy nhà họ Lâm đã sa sút nhưng trong giới y học cổ truyền trên toàn quốc vẫn có chỗ đứng, hơn nữa Lâm Thúy Lan còn có danh tiếng xuất chúng, lễ đính hôn của hai người họ lại diễn ra long trời lở đất như vậy, cả thành phố đều biết về hôn lễ của họ. Lúc đó, nếu có gì sơ suất, bố anh chắc sẽ đánh gãy chân anh.
Nhưng… Lâm Khiết Vy, người ở trước mặt anh ta, đẹp đến mức không thể rời mắt, quyến rũ như vậy dâng đến miệng rồi, là một người đàn ông, làm sao anh ta có thể không ăn.
Cô làm nũng, cô xảo quyệt, cô lạnh lùng, cô làm gì đều khiến người ta có ham muốn, đều khiến anh thích, bây giờ trái tim mãnh liệt của như muốn phát điên.
Anh ta chính là phát điên rồi!
Cho dù Lâm Khiết Vy có là trái cây độc, anh cũng sẽ ăn nó.
Trong giờ nghỉ trưa, Lâm Phi Diệp đến tìm Lâm Thúy Lan cùng ăn tối, Lâm Thúy Lan là người giàu có, không thích ăn ở căng tin bệnh viện, cô luôn gọi những món ăn đặt tiền ở ngoài, Lâm Phi Diệp luôn đến đây ăn trưa.
Vừa bước vào phòng làm việc của Lâm Thúy Lan liền thấy phần đồ ăn đã được đặt sẵn trên bàn, Lâm Phi Diệp lập tức há miệng ngạc
nhiên, chảy nước miếng ngồi xuống bên cạnh. “Chị họ, mau ăn đi, đừng đọc sách nữa, cơm nguội rồi sẽ không ngon.”
Lâm Phi Diệp thúc giục mở phần thức ăn. Lâm Thúy Lan thích đọc sách y khoa khi rảnh rồi, tinh thần học y của cô ấy thực sự đáng khâm phục. Cô ước mình có thể cầm theo quyển sách để học mọi lúc, mọi noi.
Lâm Thúy Lan đánh dấu vào trang sách, cô đặt sách xuống, đứng lên đi rửa tay rồi nhàn nhạt nói: “Mấy ngày trước em ngất xiu trong thùng rác, có chuyện gì vậy?”
Động tác của Lâm Phi Diệp trở nên cứng ngắc, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, cô thì thào nói: “Em bị đánh ngất. Khi tỉnh lại đã ở trong thùng rác”
“Em biết không, nếu không phải chị tình cờ phát hiện ra chuyện này, dùng tiền để ngăn chặn kịp thời thì em xong đời rồi.”
Lâm Thúy Lan dùng khăn giấy lau khô tay, khinh thường nhìn Lâm Phi Diệp: “Đặc biệt là ông nội, một khi biết những đoạn video trên mạng, ông nhất định sẽ rất tức giận”
Lão gia nhà họ Lâm coi trọng nhất là danh tiếng, đặc biệt là thể
diện, nếu ai làm ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Lâm thì ông sẽ không thèm nhận họ hàng. Lâm Khiết Vy không phải là một ví dụ sống động sao. Bởi vì cô
học y rất kém nên cho dù là huyết thống cũng bị ông nội ruồng bỏ,
ông còn hận không thể đuổi ra khỏi nhà.
Lâm Phi Diệp đổ mồ hôi hột: “Em biết rồi, chị, lần này may có chị giúp đỡ, không có chị giúp em thì chắc em tiêu đời rồi. Em đoán chắc chắn là do Lâm Khiết Vy ủ mưu hãm hại em, hôm đó cô ta đi cùng một người đàn ông lạ mặt ra phía sau bệnh viện, em muốn đi theo để xem người đàn ông ấy là ai, nhưng không ngờ khi vừa rẽ vào một góc cua đã bị đánh ngất.”
“Hửm? Một tên đàn ông lạ mặt?” Lâm Thúy Lan nhướng mày, khuôn mặt tràn đầy suy tính: “Cũng may em nhắc nhở chị, nhiều ngày như vậy rồi không thấy Lâm Khiết Vy về nhà, không lẽ nó thật sự sống cùng một người đàn ông?”
“Không phải chị ta nói thuê nhà bên ngoài sao ạ??”
“Có đúng là thuê nhà hay không thì còn phải xác minh một chút.”
“Vậy được, hôm nào em sẽ theo dõi chị ta, xem xem rốt cuộc chị ta đã đi đâu.”
“Ừm, ăn cơm thôi.”
Mặc dù Lâm Phi Diệp không thông minh đôi khi làm hỏng chuyện ngay lúc quan trọng nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn, có thể làm một số việc vặt.
Điện thoại của Lâm Thúy Lan đổ chuông, cô ta cầm lên xem, đó là một tin nhắn văn bản, số điện thoại người gọi đã bị ẩn.
Trong lòng có một tia nghi hoặc, cô bấm vào tin nhắn, đột nhiên liền kinh ngạc đứng lên.
“Chị, có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt của Lâm Thúy Lan nghiêm nghị,
lại còn đột ngột đứng lên nên đã thu hút sự chú ý của Lâm Phi Diệp.
Lâm Thúy Lan không trả lời, mắt cô mở to và nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn.
Trên đó viết một địa chỉ, còn nói rằng Lâm Khiết Vy và Tạ Nguyên
Thần đang mèo mả gà đồng. Lâm Phi Diệp cũng bối rối đứng dậy, nghiêng người nhìn điện
“Chị, chị đang nhìn cái gì vậy?”
thoại, khi hiểu ra thì chiếc đũa của cô cũng đã rơi xuống đất. “Trời ơi! Lâm Khiết Vy dám làm chuyện này sao? Thật không biết xấu hổ! Chị, chúng ta đi bắt gian!”
Lâm Thúy Lan nằm lấy cánh tay của Lâm Phi Diệp: “Vội cái gì?” Giọng điệu rất bình tĩnh, khuôn mặt từ từ nâng lên cũng thản nhiên vô cùng, không nhìn ra một chút bất ngờ hay lo lắng nào,
“Làm sao có thể không vội? Bọn họ đã làm ra chuyện xấu xa này, nếu không ngăn cản, bọn họ sẽ làm xong những chuyện cần làm!” Lâm Thúy Lan khẽ cười, một tiếng cười lạnh: “Chính là muốn hai
người bọn họ làm tất cả những gì cần làm”
“Dạ? Chị, chị không sao chứ? Không phải chị tức quá sinh hồ đồ rồi đấy chứ? Anh rể chắc chắn là bị con hồ ly Lâm Khiết Vy đó tính kế rồi. Chuyện này không thể trách anh rể, đều tại Lâm Khiết Vy không biết xấu hổ. ”
Lâm Thúy Lan nheo mắt, trong đầu lập nhanh chóng tính toán, ánh mắt tràn đầy khí thế: “Người nên đi bắt giân không nên chỉ có hai chúng ta.”
“Dạ? Ý chị là?” Lâm Phi Diệp trầm mặc, nghe xong liền ngẩn người. Chồng mình đang dan díu với người phụ nữ khác mà chị họ lại không gấp gáp, cũng không tức giận, lại còn có thể bình tĩnh như vậy, tính khí của Lâm Thúy Lan thực khiến người ta khó đoán được.
Lâm Thúy Lan đã tìm ra biện pháp đối phó, cô nở một nụ cười đầy tính toán và quỷ quyệt: “Một việc lớn như vậy, nhất định phải khiến người trong nhà biết chứ, chị phải chịu ủy khuất lớn như vậy, ông nội phải ở đó lấy lại công bằng cho chị!”
Não Lâm Phi Diệp không kịp hiểu, cô ta chớp chớp mắt mấy cái” “Ông nội? Ý chị là ông nội của chúng ta?”
Lâm Thúy Lan bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thu dọn túi xách chuẩn bị đi ra ngoài, cô nhanh chóng dặn dò: “Em tới chỗ này chặn Lâm Khiết Vy lại, nhất định đừng để cô ta chạy thoát. Chị sẽ quay lại nhà mình cầu viện binh, mời ông nội qua đó”
“Dạ? À, vâng ạ” Lâm Phi Diệp mơ mơ hồ hồ đáp, cô nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Nhà hàng ăn Nhật Bản.
Hai mắt Tạ Nguyên Thần đỏ hoe, hơi thở nặng nhọc nở nụ cười, anh ta lấy từ trong cặp ra hai cuốn sổ ghi chú bệnh: “Lâm Khiết Vy, tốt nhất cô không nên giở trò với tôi, hai cuốn sổ này, ông đây chả coi là cái thá gì, cô còn chơi tôi tôi sẽ tiêu hủy chúng!”
Nói xong, anh ta lấy ra một chiếc bật lửa rồi đốt phía dưới cuốn sổ ghi chú.
“Đừng! Đừng đốt! Mau lấy bật lửa ra!”
Trái tim Lâm Phi Diệp nhảy dựng, cô lo lắng hét lên. Đó là cuốn sổ ghi chép bệnh tình do chính ta bố cô viết, những tâm tư mà ông để lại cho cô, đó cũng là di sản quý giá.
Tạ Nguyên Thần không những không bỏ bật lửa ra mà còn tiến lại gần cuốn sổ hơn, sự đe dọa không hề che đây.
“Tạ Nguyên Thần! Anh mà dám đốt một trang thì không xong với tôi đâu!”
Tạ Nguyên Thần vô liêm sỉ cười: “He he, được thôi, anh chỉ muốn cả đời bên em, có người em dâu quyến rũ đáng yêu như em, anh sẽ yêu thương em đến già. Ý? Em ngửi thấy mùi giấy cháy chưa? Gần thêm chút nữa là cháy đấy.”
Lâm Khiết Vy lo lắng, vội vàng chạy tới định giật lấy quyển sổ, Tạ Nguyên Thần sớm đã phòng bị, anh ta đưa quyển sổ lên cao, để Lâm Khiết Vy giật lấy bật lửa, anh ta lại cầm lấy quyển sổ bằng cả hai tay và hét lớn:
“Còn di chuyển thì tôi sẽ xé rách chúng!”
Lâm Khiết Vy ngay lập tức sững người, không dám tranh cướp. Cô không muốn cuốn sổ ghi chép bệnh có chút hư hại nào.