Toàn thân anh nóng lên, giống như là dung nham, tất cả đều đè lên người cô, vừa điên cuồng hôn cô, hai tay vừa làm chuyện ác ở khắp nơi.
Cô đã cảm nhận được nóng bỏng của anh, cứng như sắt thép chạm vào cô, khiến cô tâm hoảng ý loạn.
Nhiệt độ trong phòng lên cao một lần nữa, Simmons rắn chắc như vậy đều phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Cô căn bản không có sức lực gì, bị anh bắt nạt đủ kiểu như vậy, lại càng mềm nhũn như tơ, muốn dùng tay đẩy mặt anh ra, đều biến thành vuốt ve. Anh hồn rất hung mãnh, linh hồn cô đều đã run rẩy như bị điện giật, vô tri vô giác, có vẻ như lâng lâng bay giữa tầng mây, trong đầu nổ tung từng ngôi sao và pháo hoa.
Thế tới của anh mãnh liệt, thần chí của cô đều đã gần như rơi vào tay giặc! May mà trong đáy lòng vẫn còn chút tỉnh táo, lớn tiếng nói với mình, mau dừng lại! Lại tiếp tục nữa, mày sẽ bị người ta đánh chiếm rồi!
“Ừm... Đừng như vậy... Dừng lại." Cô mơ hồ nặn ra mấy chữ từ kẽ răng, lại lần lượt chìm ngập trong nụ hôn sâu của anh.
Mạc Lâm Kiêu giống như đặt mình trong dung nham nóng chảy, sóng lửa cao nghìn trượng vạn trượng, huyết dịch chạy như điên, tất cả ý niệm đều mãnh liệt tụ về chỗ nào đó.
Muốn cô!
Muốn mình hoàn toàn chiếm lấy cô, muốn rơi vào trong vòng xoáy
của cô, không chết không ngừng! Toàn bộ đều dựa theo khát vọng nguyên thủy phát triển xuống dưới, con mèo nhỏ ở dưới người nức nở, lại càng khơi mào khẩu vị của anh, thế tấn công của anh càng thêm mãnh liệt, lúc cô sắp hít thở không thông, thì lặng lẽ cách xa chân cô,
Khóe môi đột nhiên nềm được vị mặn, anh nâng mắt lên nhìn, thấy rõ trên gương mặt cô tràn ngập nước mắt! Trong đôi mắt đẫm lệ chữa đầy ẩm ức và không cam lòng không thể nói hết, còn có bất lực! Chỉ cần liếc mắt một cái, có thể nhìn thấu, lúc này cô không tình nguyện cỡ nào!
Cho dù anh vừa mới cứu tính mạng cô, cho dù anh đẹp như thiên tiên, cho dù dáng người anh đẹp tới mức bùng nổ, cô vẫn không muốn giao thân cho anh! Ảo não xông thẳng lên não, giống như một mũi tên, vù một tiếng
bản thắng vào tim anh. Cảm giác chán nản xa lạ đó, khiến anh bực
bội không thể nói rõ được. Một tay nắm lấy cảm cô, đối mắt như chim ưng nheo lại, nhìn chăm chăm cô, hơi thở gấp gáp, hung dữ hỏi: "Cô dựa vào cái gì rơi nước mắt? Cô là gì của Mạc Lâm Kiêu, cô không biết sao? Lúc trước là ai chủ động tới tìm tôi, nói là muốn thành tình nhân của tôi? Bây giờ cô làm ra bộ dang này, là cho ai xem? Còn có ý gì?"
Tuy Mạc Lâm Kiêu không nói rõ, nhưng ngụ ý đã vô cùng rõ ràng. Lâm Khiết Vy như vậy không phải là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ sao?
Lâm Khiết Vy nức nở, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, anh Kiêu, tôi không cố ý chảy nước mắt, tôi chỉ không nhịn được. Tôi biết chức trách công việc của mình, tôi. Tôi sẽ cố gắng phối hợp với anh, anh tiếp tục đi."
Lúc này anh nên tiếp tục!
Anh là ông chủ bao nuôi, cô là người hầu ngủ, có thể lấy tiêu hóa bất cứ lúc nào, đây là việc cô phải làm.
Cô khóc của cô, anh muốn của anh!
Khi nào thì mua tình nhân, vậy mà cung phụng thành lão Phật gia? Mạc Lâm Kiêu dån lòng, không nhìn nước mắt trên mặt cô, nhấc chân cô lên, khóe mắt vẫn không tự chủ được liếc nhìn mặt cô, phát hiện cô nhảm chặt mắt lại, nước mắt sáng trong chảy ào ào ra, cô cần chặt môi, cổ không phát ra tiếng.
Giống như bị áp giải ra pháp trường đợi một đao cuối cùng.
Động tác mạnh khó khăn dừng lại, giống như bị rót một chậu nước lạnh, toàn bộ hưng trí đều biến mất, Mạc Lâm Kiêu hơi nhằm mắt lại, thở dốc sâu vài cái, điều chỉnh tốt hơi thở, khi mở mắt ra lần nữa, dĩ nhiên trong mất là khí lạnh bức người. Anh vội vàng cách xa cô, mặc quần áo của mình vào, xoay người đi ra ngoài.
Tiếng cửa phòng đóng mạnh lại làm Lâm Khiết Vy đang nhằm mất nức nở tỉnh táo, cô mơ hồ mở đôi mắt đẫm lệ, phát hiện người đàn ông hung mãnh cuồng vọng đã rời đi, vậy mà mình tìm được đường sống trong chỗ chết, tránh được lần này, tuy chỉ kém một bước cuối cùng. Lâm Khiết Vy ngây ngốc một lát, che chăn lên đầu, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng ấm ức, cô trốn trong chăn khóc hu hu.
Mạc Lâm Kiêu tức giận không nhẹ trở lại phòng mình, đầu tiên là tầm rửa, đứng dưới vòi hoa sen, anh mở nước lạnh để vòi hoa sen giội từ trên xuống dưới.
Cho dù tắm nước lạnh, lửa trong người anh lúc này vẫn không thể tiêu xuống, hiện giờ cả người anh không thoải mái, đầu óc ong ong, tà khí trong người đấu đá lung tung, không tìm được điểm giải phóng, buồn bực tới mức lúc này anh muốn giết người.
Trong lòng không nhịn được hối hận, sao mình nhất thời mềm lòng, không thể nhìn cô rơi nước mắt, lúc quan trọng như vậy liền rút lui? Cái gọi là đồng tình gì đó, đối với Mạc Lâm Kiêu anh mà nói, quả thực là buồn cười! Anh làm việc cho đến bây giờ đều là cuồng vọng tự đại, cổ chấp, chưa từng để ý cảm thụ của bất luận người nào. Có phải vừa rồi đầu óc mình bị nước vào hay không?
Người phụ nữ Lâm Khiết Vy này đúng thật là, Mạc Lâm Kiêu anh đặt ở cả thể giới, đều là người đàn ông nổi bật nhất, luận về diện mạo, luận về dáng người, luận về tài phú, luận về chỉ số thông minh, anh đều là người đứng đầu, cùng một đêm xuân với anh là chuyện không ít phụ nữ mong mỏi, sao Lâm Khiết Vy không vừa ý? Chẳng lẽ cô ghét bỏ anh rồi hả? Khi nào người phụ nữ này nghĩ thông suốt phóng khoáng chủ động nhào qua, vậy là tốt rồi.
Mạc Lâm Kiêu tự mình ý thức được, vậy mà bây giờ anh có một chút chờ đợi chiếm được trái tim Lâm Khiết Vy, chỉ đạt được cơ thể cô đã khiến anh không thể thỏa mãn, trong tiềm thức, vậy mà anh bắt đầu muốn đạt được trái tim cô!
Đương nhiên Mạc Lâm Kiêu kiêu ngạo tất nhiên sẽ không thừa nhận anh có ý niệm này, anh cảm thấy tối nay anh rút lui, là vì thái độ phục vụ của người phụ nữ kia không tốt, dẫn đến quá trình trải nghiệm của khách hàng không thoải mái.
Lâm Khiết Vy khóc đủ rồi, lại cảm thấy mình có chút già mồm cãi láo, có gì phải khóc, không phải là cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi nữa, hơn nữa từ lúc cô bước vào ngôi nhà này, cô đã xác minh thân phận của mình! Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy tối nay cảm xúc của cô không khống chế được, hoàn toàn bị trạng thái điên cuồng của Mạc Lâm Kiêu dọa sợ.
Đúng vậy! Trước đây chưa bao giờ tiến hành thân mật như vậy với anh, nhiệt tình như thế, dính sát như vậy, tối nay anh tấn công như cuồng long cuốn mây, trực tiếp khiến cô hoang mang lo sợ.
Kéo hai chân nhũn như con chi chi, cố gắng đi tới phòng tắm chuẩn bị rửa mặt, bỗng nhiên nhìn thấy khắp người mình đều là dấu đó trong gương. Oi trời ơi, Mạc Lâm Kiêu ra tay nặng như vậy, cô liếc mắt nhìn, chỗ nào cũng đều là kiệt tác anh để lại. Con mèo sữa lập tức biển thành mèo ô mai rồi.
“Ôi trời ơi! Mạc Lâm Kiêu, anh chưa từng thấy phụ nữ bao giờ à?" Bắt được một mình cô, liền nhào nặn như vậy. Đúng là bị cô một lời nói trúng, cậu chủ Mạc anh minh thần võ của chúng ta, trước đây thật sự chưa từng thấy phụ nữ khác, mà cho đến bây giờ, chi có một người phụ nữ là cô.
Mạc Lâm Kiêu bị tà hỏa dày vò, một đêm đều không ngủ ngon, cả đêm còn chạy đi tầm nước lạnh hai lần, có vẻ như đều không làm nên chuyện gì.
Sáng sớm ngày hôm sau khi luyện võ, một mình anh làm hai mươi người luyện tập cùng bị thương nặng, còn đánh nát một rừng trúc, Trần Kiệt thấy mà chảy đầy mồ hội lạnh.