Wow wow wow, Phùng Thiên Long nhiều tiền thật đấy, lời đồn đúng là không lừa mị.
Nhìn đám đồ gia dụng quý báu, nhìn đến những vật trang trí óng lên ánh vàng, nơi nơi phát sáng long lanh, chậc, thế giới của người có tiền quả nhiên giàu đến đầu mắt.
Lâm Khiết Vy ngồi ở ghế sa lon bằng da thật, nhìn Phùng Thiên Long đích thân rót trà cho mình, trong lòng vô cùng sốt sắng.
Xem ra thứ gọi là dịch vụ tận nhà hôm nay là giả, Phùng Thiên Long hoàn toàn không có bệnh tật gì cả, cô bước vào căn phòng Hoàng Kim của anh ta đã hơn một phút đồng hồ, chợt nhận ra có cảm giác dê vào miệng cọp.
“Ông Phùng. 11
“Gọi anh!”
“Phùng Thiên Long, trông anh thế này làm gì mắc bệnh, nếu vậy thì tôi trở về đây, anh bận rộn như vậy, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa. Muốn lừa cô gọi “anh Thiên Lý” cái tên nhão nhớt như vậy ư? Không có cửa đâu! Gớm chết!
Lâm Khiết Vy nói xong, vừa đứng dậy đã bị Phùng Thiên Long ấn vai ngồi lại chỗ.
“Gấp cái gì, em tới đây để cung cấp dịch vụ cho anh, còn chưa phục vụ được gì sao mà đã đi được chứ? Nào, uống thử chén trà, đây là trà mới hái vừa được chuyển từ Giang Nam đến, vốn là hàng chỉ tiến cung phục vụ cho vua chúa thôi!”
Thuộc hạ của Phùng Thiên Long đứng cạnh thấy vậy, khóe miệng co rút.
Thái Tử Phùng trước giờ đều được người khác hầu hạ, nay là lần đầu tiên ân cần phục vụ người khác như thế, ấy, sao lại thấy Thái tử Phùng nhà bọn họ có tiềm năng trở thành kẻ sợ vợ nhỉ
Dưới ánh mắt sáng quắc của Phùng Thiên Long. Lâm Khiết Vy hết cách đành nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ.
“Hương vị ra sao?” “Cũng không tệ lắm.”
Phùng Thiên Long lập tức vui vẻ cười híp mắt.
Hứa Tịnh ngó trái liếc phải, thực sự không ngăn nổi lòng hiếu kì của mình cất lời hỏi: “Anh Phùng, nghe đầu phòng Hoàng Kim này của anh thường rộn rã làm mà, nhưng sao tôi lại cảm thấy yên tĩnh thế nhỉ?”
Sòng bạc ngầm trong lời đồn đâu? Giao dịch chợ đêm đâu? Trong mắt Phùng Thiên Long hiện lên nét giảo hoạt: “Mấy thứ đó đều nằm ở mấy tầng ngầm bên dưới, chắc cô còn chưa từng được
xem đâu nhỉ? Có muốn đi xem hay không?”
Lâm Khiết Vy hoảng hốt, cương quyết muốn ngăn cản Hứa Tịnh, nhưng Hứa Tịnh đã nhanh miệng vui vẻ nói: “Được đó được đó! Tối vẫn luôn muốn đi xem! Bạch Vi, cậu cũng đi cùng đi!”
Đôi mắt hoa đào của Phùng Thiên Long lóe sáng, anh ta nở nuj cười xấu xa: “Cô ấy thì không đi được, cô ấy còn phải phục vụ tôi cơ mà, bệnh của tôi nói rằng chỉ có cô ấy mới chữa được. Vậy đi, tôi để thuộc hạ dẫn cô xuống tầng dưới chơi, cho cô hai tỷ tệ, cứ chơi hết thì thôi!”
Hứa Tịnh kích động đến mức gào to, không nói một câu với Lâm Khiết Vy liền giống một con chim mập bay vút khỏi căn phòng. Hai tỷ đó! Thái tử vung tay thật thoải mái. Còn có thể tùy tâm chơi bời!
Trong căn phòng xa hoa rộng lớn như vậy, chỉ còn mỗi hai người
Phùng Thiên Long và Lâm Khiết Vy.
Phùng Thiên Long cười hềnh hệch, anh ta ngồi xuống bên cạnh Lâm Khiết Vy, lại cúi đầu kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thổi một hơi: “Tiểu Vy, bệnh tương tư của anh đã đến giai đoạn cuối rồi, sao em còn không nhanh đến trị bệnh cho anh đi?”
Lâm Khiết Vy dịch người sang bên cạnh, phòng bị anh ta nói: “Tôi không có cái năng lực ấy, tôi không chữa được bệnh này, anh đi tìm người khác đi thôi!”
Phùng Thiên Long ngửi hương thơm hấp dẫn người khác tỏa ra từ cơ thể cô, trong lồng ngực tựa như có một con thú dữ đang cấu xé muốn từ trong đó thoát ra. Anh vô cùng hiện tại có thể chồm vào
người cô để chứng minh sức mạnh vô địch của mình, Nhưng lại không dám hành động quá thô lỗ, nhỡ mà khiến cô ấy sợ, khiến cô ấy ghét mình thì hỏng. Anh ta chỉ đành nuốt nước bọt, khao khát đến mức đổ mồ hôi, không kiềm nổi mới nằm lấy đôi tay nhoe bé non mềm của Lâm Khiết Vy kéo nó đến nơi trái tim của mình rồi ghì chặt.
Anh ta thở hổn hển nói: “Chỗ này của anh đang khó chịu, em có cảm nhận được hay không? Trái tim đang đập vô cùng vô cùng nhanh này! Em nhanh trị bệnh cho anh, anh sáp chet ma
Lâm Khiết Vy muốn rút tay về nhưng làm thế nào cũng không rút lại được, đôi tay bị Phùng Thiên Long nằm lấy thật chặt, xuyên qua lớp quần áo mỏng có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của Phùng Thiên Long.
“Phùng Thiên Long! Anh…đừng có mà giả vờ với tôi nữa, tôi cũng biết tức giận đấy!” Bàn tay còn lại đã chuẩn bị, chỉ cần trường hợp đi xa hơn nữa thì một cái tát sẽ giáng ngay xuống mặt anh ta.
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, tức giận dễ để lại nếp nhăn.”
Phùng Thiên Long cười hì hì nói, vẫn không buông tay như cũ, còn nháy mắt xấu xa với cô mấy cái: “Không thì…em hôn anh một cái đi, %3D anh lập tức khỏi bệnh ngay.”
Thật sự là không biết xấu hổ, da mặt dày hơn thớt!
Còn đòi hôn?
Hôn hôn cái đầu nhà anh!
Bàn tay kia của Lâm Khiết Vy tát cho Phùng Thiên Long một cái thật mạnh ngay giữa má, không ngờ rằng Phùng Thiên Long phản ứng nhanh nhẹn, anh ta ngả người về sau, không chỉ khiến đòn đánh của Lâm Khiết Vy rơi vào khoảng không, mà cô còn bị anh ta kéo nghiêng về phía trước.
Chớp mắt liền nhào vào trong lòng Phùng Thiên Long!
Anh ta ngửa mặt nằm trên ghế sa lon, còn cô thì nắm ngửa trên người anh ta.
Khuôn mặt của hai người cách nhau rất gần, Phùng Thiên Long chỉ mở mắt là thấy được làn mi dài chớp chớp, màu da trắng hồng cùng với đôi môi đỏ mọng chỉ cách môi của anh ta tầm mười cm. Trong đầu có một suy nghĩ đang đầu ở điên cuồng gào thét:
Trong nháy mắt, tim đập như nổi trống, nhịp tim đập điên cuồng.
Hôn cô ấy!
Hôn cô ấy thật sâu!
Lâm Khiết Vy bối rối mấy giây, vừa định đứng lên, đột nhiên trên lưng từ đâu xuất hiện một cánh tay đè lại cô thể đang định nhổm dậy của cô, bên tai vang lên tiếng hít thở của riêng Phùng Thiên Long, cô nhìn thấy đôi mắt Phùng Thiên Long rực lửa, giống như bị quỷ sai khiến mà nhìn chằm chằm đôi môi của cô, dần dần tiến lại gần!
Tề Việt được mấy tên bạn cấp tốc đưa đến khoa cấp cứu của bệnh viện Hữu Ái, người nơi đó vừa nghe là cháu trai duy nhất của nhà họ Tề liền vô cùng gấp gáp, tất cả bác sĩ của khoa cấp cứu đều vây quanh Tề Việt bận rộn chữa trị.
Nhà họ Tề cũng biết được tin tức ngay lúc đó, lập tức nhấc lên làn sóng kinh hãi của toàn bộ người trong nhà, bà nội cung me cua le Việt, … đều vội vã chạy đen.
“Trời ơi! Đâu! Đau muốn chết tôi rồi! Nhẹ tay thôi! Đau quá đi mất!”
Trong phòng bệnh VIP Tề Việt yếu đuối kêu than, y tá đang tiêu độc cho vết thương trên mặt anh ta nhưng bị anh ta kêu mãi khiến không biết phải xuống tay ở đâu. Trong phòng bệnh, bà cụ nhà họ Tề
cùng với mẹ Tề Việt cùng nhau rơi lệ. Cha của Tề Việt ông Tề Minh Khôn đau lòng đến nỗi trắng bệch cả mặt, cơn giận không thể át được mà kêu gào: “Phùng Thiên Long thật là khinh người quá đáng! Ngay cả con cái của nhà họ Tề ta mà cũng dám đánh? Việc này không thể để yên được!”
Bà cụ Tề lau nước mắt, run run tay nắm lấy bàn tay cô con dâu Thượng Quan Tư, nói: “Con lập tức báo cho anh em của con! Bảo cậu ta xử lí chuyện này! Phùng Thiên Long chỉ có cậu ta mới xử được!”
Thượng Quan Tư do dự không tiếp lời.
Tề Việt gào thét: “Mau gọi cậu nhỏ của con đến đây! COn muốn nói cho cậu biết! Để cậu nhỏ báo thù thay con! Phùng Thiên Long! Con muốn anh ta phải trả giá thật lớn!”
Thượng Quan Tư nhìn chồng Tề Minh Khôn, Tề Minh Khôn ngầm đồng ý gật gật đầu, Thượng Quan Tư mới lấy điện thoại gọi điện.
Bữa trưa Mạc Lâm Kiêu hầu như không ăn gì, bởi vì vừa nghĩ đến Hạ Dịch Sâm buooie tối muốn tổ chức tỏ tình gì đó, anh ta lập tức buồn bực. Anh liếc qua kế hoạch của cấp dưới, bởi vì tâm tình không tốt nên nhìn ai cũng không hài lòng.
Điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nhìn, là điệ thoại của Thượng Quan Tư.
Thượng Quan Tư là con gái của bác cả nhà anh, chính là chị họ của Mạc Lâm Kiêu. Hiện tại gả qua nhà họ Tề, sinh ra đứa con trai duy nhất Tề Việt.