Mục lục
Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may vừa rồi cô không mở cửa, nếu không đã sập bẫy rồi. Làm thế nào đây? Trong phòng có Tạ Nguyên Thần có thể phát điện bất cứ lúc nào, hai tên kia vẫn canh giữ ngoài cửa, làm sao cô có thể trốn thoát được bây giờ?

Khi đến bên cửa sổ và nhìn xuống, cô đột nhiên không có bất cứ cách gì.

Đây là tầng chín!

Nếu ngã xuống chắc chắn sẽ chết.

Làm sao đây?

Nguy hiểm đang đến gần, cô lo lắng đến mức sau lưng toát ra một tầng mồ hôi, cho dù hai tên bên ngoài là do ai phái tới thì nói chung đều bất lợi với cô.

Lúc này, người duy nhất có thể cầu cứu trong tâm trí cô chính là Mạc Lâm Kiêu.

Người có thể nhanh chóng tới đây giải cứu cô chỉ có Mạc Lâm Kiêu.

Không chần chừ, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạc


Lâm Kiêu.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Anh Kiêu! Là tôi! Anh mau đến giúp tôi… Alo? Alo? Anh Kiêu? Anh có nghe thấy không?”

Sau khi nói vài câu, cô mới nhận ra rằng cô không nghe thấy giọng nói của người bên kia, sau một vài lần chào nữa, cô nhận ra rằng Mạc Lâm Kiêu cũng không nên nghe thấy giọng của cô.

Điện thoại bị hỏng? Hay tín hiệu cuộc gọi bị chặn?

Nếu là lý do sau… thì người tính kế cô hôm nay có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc đều rất thấu đáo.

Không nói được thì cô không có các nào nói về hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại của mình, Mạc Lâm Kiêu chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ấy đang giả mạo, hoặc nếu vô tình gọi được thì cũng sẽ không coi trọng.

Vậy thì vị cứu tinh Mạc Lâm Kiêu khôgn thể cầu cứu được rồi. Nhận ra điều này, trái tim của Lâm Khiết Vy lạnh đi, trong một giây, trái tim cô như chìm xuống đáy. Hôm nay, có vẻ như việc tự cứu mình thực sự khó khăn.

“Um a..” Đột nhiên, tiếng rên rỉ đau đớn của đàn ông phát ra từ tấm chiếu tatami. Lâm Khiết Vy choáng váng, run rẩy cả người, cô nhanh chóng đi xem, phát hiện Tạ Nguyên Thần đang dùng hai tay dụi mắt, bắt đầu tỉnh dậy!

Không lẽ phải ngồi đây đợi thuốc có tác dụng, đợi anh ta lao đến như một con chó điên động dục, đợi anh ta hủy hoại cô sao?

Không đời nào.

“Tạ Nguyên Thần, tôi xin lỗi!”

Lâm Khiết Vy lẩm bẩm, đột nhiên di chuyển chiếc bàn kiểu Nhật. Chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ nguyên khối rất nặng. Cô mệt mỏi đến mức hai má ửng hồng. Cô nghiến răng, lảo đảo bước tới tấm chiếu tatami, hít thở sâu, tàn nhẫn đập vào đầu Tạ Nguyên Thần. Không ngờ, Tạ Nguyên Hạo đang dụi mắt, lúc vừa mở mắt ra thì vừa hay nhìn thấy thứ gì đó đang đập về phía mình, anh vô thức đưa tay chặn lại. Một bên đẩy một bên chặn, chiếc bàn nhỏ nghiêng ngả,

đập vào ngực anh ta.

“Aaa!”

Tạ Nguyên Thần bị đập vào ngực suýt chút nữa tắt thở, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lâm Khiết Vy hãi lùi lại một bước, ngay lập tức phát hiện ra

chiếc bàn đã đập sang bên cạnh, lập tức buôn phiên không thôi.

Tạ Nguyên Thần nhanh chóng ngồi dậy, nhấc bàn sang một bên, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy, sau đó phản ứng lại, hỏi: “Lâm Khiết Vy, vừa rồi cô muốn đập chết tôi?”

“!”

Nói không nên lời.

Lâm Khiết Vy thấy đầu óc Tạ Nguyên Thần bây giờ đã tỉnh táo, nhìn không ra tác dụng của thuốc, cô đảo mắt lập tức thúc giục: “Lâm Thúy Lan vừa gọi cho tôi nói chị ấy sẽ đến ngay, sao anh còn chưa rời di?”

Lúc này, cô cảm thấy mình chỉ có thể dùng Lâm Thúy Lan để hù dọa Tạ Nguyên Thần, mong rằng Tạ Nguyên Thần sẽ lao ra để cô có thể chạy trốn trong hỗn loạn. Nào ngờ những lời nói vô nghĩa của cô lại thật không may ứng nghiệm. Lâm Thúy Lan thực sự đang trên đường đến đây, hơn nữa cô còn đưa cả gia đình cùng theo, có ông nội, ông hai, còn có cả ông bác cùng đi.

“Cái gì? Làm sao cô ta biết được? Xong rồi, để cô ta thấy chúng ta cùng nhau, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua. Phải nhanh chóng rời khỏi đây” Anh không hiểu vợ chưa cưới của mình cho làm, chỉ là giác quan thứ sáu, người phụ nữ như Lâm Thúy Lan, ảm đạm không dễ khiêu khích.

Tạ Nguyên Thần vội vã rời khỏi tẩm chiếu tatami, nhìn thấy cơ thể mình trần truồng, anh liền nhanh chóng tìm quần tây mặc vào, khi đang lục tung áo sơ mi, động tác của anh ta dần dần chậm lại.

Lâm Khiết Vy luôn nhìn chằm chằm anh, thấy anh không mặc áo nữa mà dùng hai tay gãi gãi ngực, cô cảm thấy có chút không lành.

“Tạ Nguyên Thần, đừng ngây ra nữa, nhanh mặc vào!”

“Tôi nóng quá, khát quả…”

Tạ Nguyên Thần hít thở dồn dập, mắt bắt đầu mờ đi, cảm giác như đang ở trong dung nham, khắp nơi nóng như đốt.

Những thứ trước mặt bắt đầu đổi màu, mọi thứ trước mặt chuyển sang màu đỏ như máu, ngọn lửa càng lúc càng mạnh từ gần rốn rồi lan thắng xuống dưới.

“Aaa.”

Đột nhiên anh thở ra một hơi nóng rực, cái quần vừa mới mặc vào liền căng ra, nơi bên dưới lập tức căng cứng, gần như vỡ tung.

Lâm Khiết Vy trong lòng sợ hãi. Không phải chứ anh hai, thời điểm quan trọng như vậy sao anh không dốc sức chứ.

Lâm Khiết Vy kinh hãi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông uống liều thuốc cực mạnh, đáng sợ như trong phim võ thuật. Cô cầm ấm trà bước nhanh đến bên Tạ Nguyên Thần, đem bình trà lúa mạch ngồi đổ lên đầu Tạ Nguyên Thần.

“Tạ Nguyên Thần! Anh tỉnh táo tỉnh táo! Bây giờ anh bắt buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây! Nhanh lên!”

Giọng nói của cô quanh quẩn vang vọng bên tai anh, từ tận đáy lòng, anh rất đồng tình với cô, đúng vậy, Lâm Thúy Lan sắp tới, anh phải rời khỏi đây ngay bây giờ. Tuy nhiên, khi anh ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Khiết Vy qua bức màn nước nhỏ giọt, lửa trong lòng anh ta đột nhiên bốc lên tận trời.

Anh muốn cô!

Người phụ nữ này, anh muốn đè cô xuống dưới thân mình, mạnh mẽ quyết liệt.

“He he… Em yêu, đến đây nào, chúng ta cùng chơi, anh đây cho em đồ ăn ngon.”

Trên mặt anh ta hiện lên một tia cười, Tạ Nguyên Thân lao về phía Lâm Khiết Vy như phát điên, hai tay giang ra, tốc độ cực nhanh, toàn thân dường như tràn ngập lửa.

Lâm Khiết Vy hét lên trong lòng, thôi xong rồi! Tên này đã hoàn toàn bị thuốc kiểm soát. Anh ta giờ đây đã trở thành ác quỷ phát dục.

Thấy Tạ Nguyên Thần chuẩn bị vồ lấy mình, Lâm Khiết Vy linh hoạt uốn eo, trượt xuống dưới cánh tay Tạ Nguyên Thần một cách nguy hiểm,

Cũng may cô là một đứa nhỏ nhọn nhanh nhẹn, phản xạ cũng linh động, nhưng trốn một lúc đã khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Dù sao cô cũng là phụ nữ, thể lực kém xa đàn ông, hơn nữa Tạ Nguyên Hạo cũng không mệt vì đã có thuốc, hai người vờn nhau lâu như vậy, người kiệt sức trước tiên chắc chắn là cô ấy.

Phải làm sao đây, bây giờ phải tìm cách thoát ra.

Tạ Nguyên Thần vồ vào không khí, từ lồng ngực anh ta dường như phát ra một tiếng gầm kinh hoàng, đó quay đầu lại, tìm hướng Lâm Khiết Vy xông lên lần nữa.

Khi Lâm Khiết Vy đi ngang qua cửa, cô nhanh chóng liếc ra bên ngoài qua khe cửa, đột nhiên thấy Lâm Phi Diệp đang từ từ chạy tới.

Tại sao Lâm Phi Diệp lại đến đây?

Cô ta là tay sai của Lâm Thúy Lan, cô ta đến đây, có nghĩa là Lâm


Thúy Lan cũng rất nhanh sẽ tới!


Sau khi nghe những gì Lâm Phi Diệp nói, hai người đàn ông lực lưỡng canh gác bên ngoài cửa gật đầu rồi chỉ vào trong. Có lẽ họ đã nói với Lâm Phi Diệp rằng Lâm Khiết Vy và Tạ Nguyên Thần đang ở trong đó, rồi liền rời đi.


Tốt quá rồi.


Cô không thể đối phó với hai người đàn ông cường tráng, nhưng cô có thể đánh lại Lâm Phi Diệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK