Mục lục
Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay của Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng chạm vào dấu tím đỏ phía sau lưng cô, Lâm Khiết Vy đau tới mức không nhịn được run lẩy bẩy.

"Người nào thương tổn cô?" Anh hỏi, tràn đầy vẻ không vui.

"Hå?" Lâm Khiết Vy ngây ngốc vài giây, mới biết anh hỏi vết thương sau lưng cô: "À... Tôi không cần thận bị đập trúng.”

"Lại nói dối! Đây là không muốn tôi quyên góp cho trường đại học của cô nữa đúng không? Cô nghĩ rằng tôi bị mù, không nhìn ra bị đá khác với bị thương sao?"

Lâm Khiết Vy cắn môi, cô đã đồng ý với Trần Kiệt, việc này không nói với người khác, làm người phải giữ chữ tín, hơn nữa cô cũng không phải là trẻ con, chịu ấm ức sẽ trở về tố cáo.

Thật sự... Thật sự là tôi..."

"Nghĩ thật kỹ hãy trả lời!" Anh cao giọng nói, rõ ràng là đã ẩn chứa lửa giận.

Lâm Khiết Vy ngửa mặt nhìn anh một lát, đôi mắt anh giống như chim ưng, khí lạnh bức người, tràn ngập hào quang thấy rõ vạn vật.


"Được rồi, tôi nói thật, là bị người ta đá."

"Người nào?"

"Một người không quen, đang đi trên đường trời giáng vận rủi, đột nhiên bị một người trẻ tuổi đá cho một cái, ha ha, người ta chạy trốn quá nhanh, không bắt được người đó."

Mạc Lâm Kiêu rủ mắt xuống, nhíu mày suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói: "Trần Kiệt đã tự mình thừa nhận, cô còn lừa gạt thay anh ta làm gì?"

"Hå? Tự anh ta đã nói rồi sao? Anh ta bảo tôi không được nói mà, sao anh ta." Lâm Khiết Vy nhìn biểu cảm "quả nhiên là như thế" trên mặt Mạc Lâm Kiêu, mới biết được cô bị anh lừa gạt rồi.

Người này quá giảo hoạt, Lâm Khiết Vy chu miệng, trợn trắng mắt.

"Đợi!" Anh nói câu này xong, vẻ mặt lạnh lùng quay trở về trong phòng làm việc, rất nhanh lại đi ra, cầm một hộp thuốc nhỏ tinh xảo trong tay.

Quay người cô lại, quay lưng về phía anh, anh trực tiếp vén quần áo cô lên.

"Có chút đau, kiên nhẫn một lát, nhưng mà hiệu quả của nó rất tốt, ngày mai sẽ tốt hơn." . truyện tiên hiệp hay

Khi nói chuyện, anh đã lấy chút thuốc mỡ bôi loạn lên chỗ bầm tím của cô.

Cảm giác vừa lạnh vừa nóng, sau đó giống như vô số cây kim đâm lên người cô, Lâm Khiết Vy đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh.

Bôi thuốc mỡ xong, vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu bình tĩnh, giống như người nào thiếu nợ anh tiền, anh không thèm để ý tới Lâm Khiết Vy, chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Khiết Vy cầm lấy túi xách hình chữ nhật đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi lại bắt đầu nói làm nhảm: "Anh Kiêu, việc quyên góp này anh đừng từ chối nữa, quyết định là trường đại học của chúng tôi không được sao?"

Tuy bước chân của Mạc Lâm Kiêu chậm, nhưng chân anh rất dài, Lâm Khiết Vy đuổi theo rất gắng sức."

Mạc Lâm Kiêu không quay đầu lại nói: "Quyên góp thì có thể, bảo trường cô chuẩn bị số liệu liên quan thật chi tiết đi."

Lâm Khiết Vy lập tức vui mừng ngạc nhiên, đây là anh đồng ý quyên góp cho trường cô rồi sao? Tôi! Cô hoàn thành lịch trình cứu vớt mình rồi!

Mạc Lâm Kiêu đi vào trong sân, vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng cười điên cuồng của Lâm Khiết Vy.

Khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên, hơi nâng mắt nhìn Trần Kiệt dang phơi nắng trong sân, trong đôi mắt cuộn trào bão táp.

"Trần Kiệt, đến phòng luyện công luyện tập với tôi."

"Được rồi!" Trần Kiệt cảm thấy mờ mịt, chạy như điên theo sát Mạc Lâm Kiêu đi vào tòa nhà bên cạnh.

Nửa tiếng sau, Trần Kiệt còn thiếu nước khóc kêu cha gọi mẹ, anh ta đã bị anh Kiêu quằng ngã không dưới mười lần, đá không dưới tám lần, số lần bị đánh quá nhiều. Anh ta cảm thấy anh ta sắp long ra thành từng mảnh, sắp đi gặp thượng đế, sắp bị sốc rồi.

“Anh, anh Kiêu, đừng đánh nữa, tôi không chịu được." Trần Kiệt ôm giày Mạc Lâm Kiêu, nằm trên đệm lót giả bộ đáng thương.

Hơi thở của Mạc Lâm Kiêu không loạn, đôi mắt rủ xuống: "Tôi thấy anh rất được, được tới mức sắp chầu trời rồi."

Trần Kiệt lớn lên bên cạnh anh nhiều năm như thế, sao không biết anh có tính cách gì, đây rõ ràng là trong lòng khó chịu, lấy anh ta ra xả giận.

Trần Kiệt vội vàng kêu rên: "Tôi làm gì không đúng rồi hả? Anh cứ trực tiếp nói rõ đi!"

Mạc Lâm Kiêu cởi bao tay, nếu không đeo thứ này, Trần Kiệt đã chết mấy lần, anh đi tới ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, chậm rãi lau mồ hôi: "Ai cho anh động vào cô ấy?"

Trần Kiệt biết cô ấy là ai, ngồi xuống, không phục hừ một tiếng: "Cô ta dám cắn anh, làm hại anh phát độc, tôi chỉ đá cô ta một cái, lợi cho cô ta quá rồi!"

Mạc Lâm Kiêu ném bao tay vào mặt Trận Kiệt, tràn ngập khí thể nói: “Anh nhớ kỹ cho tôi! Không có sự cho phép của tôi, người nào cũng không được động vào cô ấy."

"Cô ta là do Mạc Lâm Dương phái tới, là người xấu! Vì sao anh lại che chở cô ta như thế?"

Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, chạy ra ngoài, lãnh khốc nói một câu: "Cho dù thế nào, tôi từng ngủ thì là người của tôi!" Trần Kiệt tức giận ném bao tay lên trên đệm lót, vẫn chưa hết giận dùng lực đánh lên đệm lót một cái.

Lúc này anh ta hận chết Lâm Khiết Vy, người phụ nữ xấu xa dám tố cáo!

Tâm trạng Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng bay bổng.

Đây xem như thuyết phục Mạc Lâm Kiêu, khiến anh đồng ý quyên góp xây dựng tòa nhà cho trường bọn họ. Lát nữa sẽ đi tìm hiệu trưởng nói chuyện, lấy chuyện này làm điều kiện trao đổi không được đuổi cô.

Nghĩ tới hôm nay em trai đang ở bệnh viện, cô muốn đến thăm cậu ta một lúc, vốn muốn nói với Mạc Lâm Kiêu một tiếng, nhưng phát hiện không tìm thấy anh rồi.

Bác Trần cười nói: “Có lẽ cậu Kiêu đến phòng luyện công rèn luyện rồi, cô Vy muốn ra cửa thì có cần xe không? Tôi sẽ sắp xếp lái xe cho cô."

"Cảm ơn bác, bác Trần, bác là tốt nhất." Lâm Khiết Vy cười hì hì, nhảy ra khỏi biệt thự.

Bác Trần nhìn bóng dáng nhỏ xinh hoạt bát, lắc đầu cười.

Nói ra, cô vẫn còn là một đứa bé!

Lâm Khiết Vy ngồi trên xe, dọc đường đi tâm trạng cô rất tốt, đến bệnh viện còn ngâm nga hát.

"Liên Hoài, hôm nay cảm thấy thế nào, có phải chuyển biến tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều không?" Lâm Khiết Vy đẩy cửa phòng bệnh ra, tươi cười xán lạn đi tới trước giường bệnh, cười nhìn Lâm Liên Hoài, trong đôi mắt đều đã có ánh sáng..

"Chị, hôm nay tâm trạng chị rất tot sab?" Lâm Liên Hoài đã có chút sức lực, giọng nói khi nói chuyện không to, giọng cũng hơi khàn khàn, nhưng có thể phát ra tiếng rồi. Chuyện này khiến Lâm Khiết Vy vô cùng vui vẻ.

“Ai da, em trai tốt của chị, hôm nay tinh thần em tốt hơn hôm qua nhiều, đã có thể tán gẫu với chị rồi. Quá tuyệt vời! Đúng vậy, bị em đoán trúng rồi, hôm nay tâm trạng chị rất tốt."

"Là trúng giải thưởng lớn sao?" Lâm Liên Hoài nói đùa với cô. Người thân bên cạnh duy nhất là chị gái, cô vui vẻ, cậu ta cũng sẽ vui vẻ theo.

Lâm Khiết Vy dùng lực gật đầu: “Ôi chao, lại bị Liên Hoài của chúng ta đoán trúng rồi, không phải là trúng số độc đắc sao được? Chị nói với em này, hôm nay chị gặp phải một nhiệm vụ đàm phán vô cùng gian khổ, chị phải thao thao bất tuyệt mới giành được thắng lợi trọn vẹn, đàm phán thành công! Ai da, hôm nay có cảm giác vô cùng thành tựu."


Có thể thuyết phục được Mạc Lâm Kiêu tiếng tăm lừng lẫy, nói ra có thể khoe khoang cả đời. Tuy quá trình thuyết phục có chút một lời khó nói hết, khụ khụ.


Lâm Liên Hoài vui mừng cười híp mắt, trong lúc này hai chị em dùng ánh mắt trao đổi, có một loại cảm giác ấm áp khuếch tán ở trong phòng.


Lưu Minh Khang bưng chậu rửa mặt tiến vào, xem ra là vừa đi giặt khăn mặt giúp Lâm Liên Hoài, nhìn thấy Lâm Khiết Vy, Lưu Minh Khang rất khách sáo cười nói: “Chị tới rồi."


Lâm Khiết Vy cảm thấy kích động nói: “Tối hôm qua lại vất vả cho em rồi! Chị thấy Liên Hoài khôi phục thật sự không tệ, đây đều là công lao của em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK