Nghĩ lại đều cảm thấy sợ hãi, bom cỡ nhỏ uy lực mạnh như thế, vẫn là lần đầu tiên anh †a thấy. May mà trên xe trang bị máy kiểm tra mới nhất, vừa rồi Lâm Khiết Vy vừa lên xe, anh †a đã nhận được tin báo nguy hiểm, anh ta cho.
rằng chỉ là máy nghe lén gì đó, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà lần này trà trộn vào là bom nguy hiểm như thế.
Tiếp tục nghĩ thêm, Trần Kiệt không nhịn được toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Nếu trong xe không có máy kiểm tra ra quả bom này, túi xách cứ thế bị Lâm Khiết Vy mang vào nhà, một khi nổ mạnh, không phải anh Kiêu sẽ…
Người phụ nữ chết tiệt Lâm Khiết Vy này!
Cô ta đang chuẩn bị ra tay với anh Kiêu rồi!
Không diệt trừ cô ta không được!
Nhưng vì sao cô ta lại cứ là thuốc giải của anh Kiêu?
Trần Kiệt bực bội cào tóc, không nói gì hỏi trời, trong lúc này không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Anh Trần Kiệt! Em nhớ ra rồi, hình như đây là bom cỡ nhỏ vừa mới bán ở chợ đêm bên Ý tuần trước, giá rất cao!” Một thuộc hạ vươn tay phủi bụi đất trên người, khạc ra ít tro bụi, sợ hãi báo cáo.
Trần Kiệt lộ ra biểu cảm dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là hạ đủ vốn lẫn lãi!
Mới đưa ra thị trường một tuần, đã mua về đối phó chúng ta, rất được đấy!”
Trần Kiệt hung dữ giẫm túi xách của Lâm Khiết Vy, đạp vỡ một cái gương của cô, vừa lên xe vừa tàn nhẫn nói: “Ông đây muốn nghiền nát cô ta thành tro! Giết chết cô ta trăm ngàn lần! ÁI Lâm Khiết Vy bị Mạc Lâm Kiêu khiêng về phòng ngủ của anh, vừa vào cửa liền để trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ.
Tư vị bị khiêng đầu chúi xuống đất, không thoải mái bãng ôm lên, chẳng trách giấc mơ của thiếu nữ đều thích ôm kiếu công chúa, quan trọng là thoải mái! Lâm Khiết Vy ngồi trên ghế sô pha, một lúc lâu sau mới thuận khí, tóc đều đã rối loạn, đều đã không có tâm tư đi vuốt lại Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân, đôi mắt lim dim, đang nhìn bức tranh trên tường.
Lâm Khiết Vy nhìn Mạc Lâm Kiêu với vẻ đề phòng, ngồi xuống bên cạnh, Mạc Lâm Kiêu mãi mà không nói nào, cũng không nhìn cô, trong phòng yên tĩnh tới mức đáng sợ, Lâm Khiết Vy cảm thấy loại áp lực vô hình này khiến cô khó mà thở được, cô kiên trì đứng dậy.
“Tôi về phòng thay quần áo trước…”
“Ngồi xuống!”
Mạc Lâm Kiêu trong veo mà lạnh lùng quát, tâm mắt chậm rãi chuyển từ bức tranh về phía mặt cô.
Gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, mang theo đơn thuần như trẻ con, lúc không cười mang theo ngây thơ đáng yêu, cười rộ lên như xuân về hoa nở, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Mỗi khi nhìn đủ loại thần thái của cô, anh đều dễ dàng sa vào trong, cảm thấy cô vô hại lại thuần túy, còn đáng yêu, ngây thơ chất phác như vậy.
Nhưng sự thật lần lượt khiến trái tim anh băng giá.
Lúc này trong lòng anh tràn ngập cười mỉa, không biết nên cười mình quá dễ dàng tin tưởng cô, dễ dàng bị cô mê hoặc, hay là cười cô giỏi diễn, am hiểu lừa gạt Lâm Khiết Vy bị gương mặt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu chấn trụ, không biết vì sao lại chậm rãi ngồi xuống, nhưng không nhịn được mở to mắt đánh giá anh, đối với một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, vô cùng không yên lòng.
Ngón tay Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế sô pha, giống như đang suy tư, nói với vẻ sâu xa: “Hôm nay bảo cô đi đưa cơm, vì sao không đi?” Vốn muốn hỏi cô, có giao dịch gì với Mạc Lâm Dương, nhưng Mạc Lâm Kiêu không hỏi thẳng như thế, huống hồ cho dù anh hỏi, cô chưa chắc đã nói thật.
“Tôi có đi nha!” Lâm Khiết Vy âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mà anh không kéo cô đi vào phòng ngủ, cũng không tiếp tục làm chuyện xấu xa, Lâm Khiết Vy thả lỏng, lại khôi phục bộ dạng thông minh lanh lợi thường ngày, đôi mắt to khẽ đảo, mỉm cười nói: “Thư ký Hoàng của anh và lái xe của tôi đều có thể chứng minh, tôi có đến công ty của anh đưa cơm, còn đưa tới cửa văn phòng anh mài Nhiệm vụ mà anh Kiêu công đạo, tôi nhất định sẽ để lên vị trí hàng đầu, chắc chắn sẽ hoàn thành” Hừ, ăn nói khéo léo như rót mật vào tai, lại đang lừa gạt anh!
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đổi: “Nếu đưa tới cửa, vì sao tôi không thấy cô?” *À… Tôi đột nhiên có chút việc, rất gấp, cho nên vội vàng rời đi”
Lâm Khiết Vy nở nụ cười lấy lòng với Mạc Lâm Kiêu: “Ha ha, anh Kiêu, anh chỉ nói đưa cơm, tôi đưa đến rồi, nhưng anh không có nói tôi đưa cơm tới tận mặt anh mà. Nếu anh công đạo rõ ràng hơn một chút, tôi chắc chắn sẽ không rời đi” Cô nhóc lừa gạt luôn nói dối!
Nếu dựa theo cách nói của cô, cô tạm thời biến mất, là lỗi của anh sao?
Mạc Lâm Kiêu kìm nén lửa giận, hít sâu một hơi hỏi: “Việc gấp mà cô nói, là chuyện gì Lâm Khiết Vy hơi run sợ, xoắn xuýt một lúc lâu, chần chừ nói: “Là… Có một… Công việc tạm thời..”
Nhỡ đâu nói ra tiếp chuyện khoản thu nhập riêng, bị Mạc Lâm Kiêu phản đối, sau này cô càng không có biện pháp kiếm tiền rồi.
Công việc cái quỷ! Chẳng lẽ đi gặp Mạc.
Lâm Dương, đi chăm sóc anh ta, nấu cơm cho anh ta, hỏi han ân cần như một người vợ, đó là công việc sao?
Trong miệng Lâm Khiết Vy có một câu nào là thật lòng hay không?
Rốt cuộc sau này anh có nên tin cô một chút hay không?
Chứa chan phẫn nộ, gần như thiêu đốt toàn thân, Mạc Lâm Kiêu tức giận tới mức đứng bật dậy, Lâm Khiết Vy sợ tới mức run lên theo bản năng, sợ hãi nhìn anh. Mạc Lâm Kiêu giống như con sư tử điên cuồng, thong thả bước đi trong phòng, tuy vẻ mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, nhưng anh bước ra ngoài tản ra bực bội hơn.
Cô không biết chủ động cung khai, mỗi lần đều là anh hỏi một câu, cô soạn một câu nói dối, giống như nói không chủ định. Đột nhiên trong lúc này bắt đầu hoài nghị, rốt cuộc giữ người phụ nữ này ở bên là đúng hay sai?
Lúc này di động truyền tới âm thanh nhắc nhở, Mạc Lâm Kiêu cầm di động lên, nhìn một lát, là Trần Kiệt gửi tin nhắn tới, khi thấy nội dung bom cỡ nhỏ xong, lửa giận của Mạc Lâm Kiêu càng cháy mạnh hơn, Mạc Lâm Kiêu càng bước càng luống cuống, không nhịn được cảm thấy khô nóng phiền muộn, oán hận cởi ba cúc áo, lộ ra làn da như tuyết hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lâm Khiết Vy nhìn trái tim đập nhanh hơn, ôi mẹ ơi, anh không định cởi quần áo đấy chứ?
Lúc này không trốn, còn đợi tới khi nào?
Lâm Khiết Vy khom lưng, nhanh chóng vươn đôi chân ngắn ra, chạy tới ngưỡng cửa, lấy tốc độ năng lực vượt qua giới hạn của cô, nhanh chóng kéo cửa phòng của Mạc Lâm Kiêu, đang chuẩn bị thoát ra ngoài như thấy được ánh rạng đông, nhưng cổ áo bị người ta năm lấy.
“Cho cô đi rồi sao?” Cơ thể cao lớn của anh tới gần, dán sát sau lưng cô, hơi nóng đánh úp lại, giọng nói tức giận của anh vang lên trên đỉnh đầu.
“Tôi, tôi đói bụng… Tôi đói tới mức sắp hôn mê rồi, bác Trần đều đã chuẩn bị cơm tối rồi, đừng để bác ấy đợi quá lâu, cơm nguội thì không thể ăn rồi. Anh Kiêu, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đẳng cay muôn phần, chúng †a đừng lãng phí lương thực, xuống ăn cơm tối đi?” Hai tay cô vươn lên mặt gãi, ước gì có thể cầm không khí cũng cần phải kéo mình ra khỏi căn phòng nguy hiểm này.
“Đói bụng sao?” Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười mỉa của anh, sau đó anh cúi thấp người, dán sát bên tai cô nhỏ giọng nỉ non “Trong Tiêu Dao Quán, anh đúng là đã ăn rồi Người bị đói… Chỉ có tôi!”