Hiệu trưởng cười híp mắt xoa xoa tay, ông ta vô cùng kích động: "Được rồi, được rồi, được rồi, tên hay lắm! Khiết Vy, em biết Chủ tịch Kiêu mà phải không?"
Lâm Khiết Vy lúng túng khẽ gật đầu.
"Quá tốt rồi! Trường học có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng chuẩn bị
giao cho em."
Lâm Khiết Vy sợ hãi: "Hả? Nhiệm vụ gì ạ?" Cô cảm thấy không ổn lắm.
"Trường học chúng ta đang cần gấp hai tòa nhà thí nghiệm tiêu chuẩn cao. Tập đoàn Mạc Thiên có rất nhiều tiền, nếu họ đồng ý ra mặt quyền góp cho chúng ta thì đã ổn thỏa mọi chuyện rồi. Nhưng đến hôm nay vẫn chưa thảo luận xong chuyện này, Chủ tịch Kiêu vẫn còn đang cân nhắc. Khiết Vy, em là một học sinh của trường, là một trong những phần tử của trường. Chuyện quan trọng của trường học cũng chung một nhịp thở với em, tất nhiên em không thể cứ ngồi yên mà không quan tâm đến, đúng không Khiết Vy? Như thế này đi, em dành thời gian đi tìm gặp Chủ tịch Kiêu một lần, sau đó đưa cho anh ta mấy tài liệu tương quan này của trường học chúng ta. Tiện thể em thử khuyên Chủ tịch Kiêu, làm cho Chủ tịch Kiêu đồng ý quyền góp tòa nhà thí nghiệm cho chúng ta nhé!"
Lâm Khiết Vy nghe hiệu trưởng lải nhải dông dài xong, mặt cô bỗng tối sầm lại. Ông trời ơi, một nhiệm vụ khó như thế! Hiệu trưởng nghĩ cô là ai? Cô quan trọng như thế nào? Hai tòa nhà thí nghiệm là hạng mục lớn mấy chục tỷ, cô làm gì có khả năng lớn như vậy?
Lâm Khiết Vy vô và sợ hãi khoát tay: "Không đưoc, không được, không được đâu ạ, em không làm được chuyện này đâu ạ. Thưa hiệu trưởng, em thật sự không thể làm chuyện này, em không hề quen biết với anh ta, Mạc Lâm Kiêu căn bản sẽ không nghe theo em."
Thân mật đến mức gọi thằng tên như vậy mà còn nói không quen? Đôi mắt híp của hiệu trưởng chớp một cái, bên trong hiện lên vài tia sáng không rõ. Không ngờ rằng trường học của bọn họ lại có một người ghê gớm như vậy, có một nữ sinh có thể nói chuyện với Mạc Lâm Kiêu!
"Ôi chao Khiết Vy, em không cần phải khiêm tốn đâu. Vừa rồi tất cả mọi người đều thấy được, Chủ tịch Kiêu đối xử với em rất tốt. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Em nên dũng cảm gánh trách nhiệm, dũng cảm tiến tới! Thành công thành công thành công!"
Hiệu trưởng không nói gì thêm mà nhét một túi tài liệu vào trong tay Lâm Khiết Vy.
Hứa Tịnh lặng lẽ lấy tay đụng đụng vào Lâm Khiết Vy, thấp giọng lầm bẩm: “Chuyện đuổi học, chuyện đuổi học."
Lúc này, Lâm Khiết Vy mới nghĩ đến chuyện này, mắt cô nhìn khắp nơi một vòng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy như thế này đi, thầy hiệu trưởng, nếu em thực hiện thành công chuyện này, hẳn là trường học cũng phải đồng ý với một điều kiện của em đúng không?"
Hiệu trưởng vui vẻ vỗ tay: “Đương nhiên là không thành vấn đề: Chỉ cần có thể thực hiện được chuyện này, đừng nói là một điều kiện, mười cái thầy cũng đồng ý với em! Ôi chao, Khiết Vy, em đúng là may mắn của trường học chúng ta đấy, là vinh quang của trường học chúng ta! Thầy tin tưởng em đấy! Cố lên!"
Cứ như vậy, lúc rời khỏi trường học, Lâm Khiết Vy, người vốn đã bị tuyên bố đuổi học, bây giờ trong tay cô lại có thêm một phần tài liệu liên quan đến vận mệnh của trường học. Vì hôm nay trở lại trường nên Hứa Tịnh đã sớm xin nghỉ với y tá trưởng. Sau khi hai người tách ra, Hứa Tịnh trở về nhà, Lâm, Khiết Vy lại chạy tới phòng bệnh trong bệnh viện để thăm em trai Lâm Liên Hoài.
Lúc cô vào cửa thì em trai cô đang tỉnh, mắt cậu ta hơi hé, chắc là đang nghe Hộ lý Lưu Minh Khang đọc tin mới gì đó, trông cảm xúc của em trai rất bình tĩnh. Vị hộ lý do Hạ Đình Sâm tìm đến này, quả thật rất không tệ.
"Liên Hoài, hôm nay hình như trạng thái tinh thần của em tốt hơn nhiều rồi nhỉ?" Lâm Khiết Vy mỉm cười đi vào, cô che giấu tất cả mệt mỏi và không vui, nở nụ cười rực rỡ nhất với em trai mình.
Lâm Liên Hoài há to miệng, dùng khẩu hình kêu chữ "Chị". Lâm Khiết Vy đi đến bên giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay của cậu ta, cô nhìn thoáng qua thấy người của em trai mình cắm đầy ống, cánh mũi cô không khỏi cay cay, mắt cũng đỏ lên. . Truyện Khác
"Liên Hoài kiên cường nhất, chịu được tất cả đau đớn như thế, thật không tầm thường chút nào á."
Cô xoay mặt đi, nhanh chóng hít mũi thật mạnh, nén nước mắt lại. Lâm Liên Hoài dùng tay bấu mạnh Lâm Khiết Vy, ý là cậu ta nghe được, cậu ta chớp mắt một cái, nở một nụ cười rất nhạt với Lâm Khiết Vy.
Trong khoảnh khắc này, Lâm Khiết Vy cảm thấy cô như có được toàn thế giới. Người cô quý trọng nhất không bị thượng đế cướp đi, bây giờ đang khỏe mạnh ở bên cạnh cô, đây chính là điều làm cho cô hạnh phúc nhất.
Những thứ khác trên cuộc đời này có gì quan trọng với cô nữa đâu?
Dù cô có phải chịu trăm ngàn vất vả, cô vẫn có thể cười một tiếng rồi cho qua.
"Cảm ơn em, Liên Hoài, cảm ơn em đã cố gắng vượt qua." Cô ghé vào bên giường nhẹ giọng nỉ non, cảm nhận sự ấm áp từ trên người của em trai mình.
Lưu Minh Khang dọn dẹp gian phòng, anh ta vui vẻ cười nói: "Liên Hoài
đã có chuyển biến được rồi đẹp hơn hôm qua rất nhiều, huyết áp cũng đã hạ
xuống, tối hôm qua ngủ không ngon lắm, có thể là do đã sử dụng hết thuốc giảm đau, ban đêm cứ tỉnh dậy mãi. Trước khi chị đến, em còn đang khuyên cậu ấy hãy ngủ bù một lát."
Lâm Khiết Vy cảm kích nhìn Lưu Minh Khang, nói: "Cảm ơn em, Lưu Minh Khang, tối hôm qua vất vả cho em rồi. Bây giờ chị đã ở đây rồi, em tranh thú chợp mắt một lát đi."
Bên cạnh có một băng ghế dài cho người chăm sóc, Lưu Minh Khang cũng rất thoải mái mà gật đầu, cậu ta nằm trên đó rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng vuốt ve trán của Lâm Liên Hoài, dịu dàng nói: “Liên Hoài, em cũng tranh thủ ngủ một lát đi, nghỉ ngơi nhiều mới có thể khôi phục nhanh được, chị rất mong em mau khỏe lại. Ngoan, nhắm mắt lại ngủ di."
Lâm Liên Hoài vẫn cố gắng nhìn chị mình một lát, cuối cùng cậu ta không chịu nổi nữa nên mới nhằm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Trong phòng trong nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh nắng
buổi chiều ấm áp, còn có tiếng hít thở đều đều.
Lâm Khiết Vy muốn đi hỏi bác sĩ một chút về tình trạng khôi phục hôm nay của Lâm Liên Hoài, nên cô rón rén đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Cô đang định gõ cửa, sau lưng đã truyền đến một giọng nói dịu dàng hiền lành: “Khiết Vy? Em tìm anh à?"
Lâm Khiết Vy giật mình, nhanh chồng quay người lại, gần như cô sắp đụng vào ngực Hạ Đình Sâm. May là cô kịp thời bám vào khung cửa mới không ôm ấp yêu thương với Hạ Đình Sâm, nhưng cô vẫn bị sự nhanh nhàu của mình làm cho mặt mày đỏ chót.
"Đàn anh Sâm, sao anh lại đột nhiên xuất hiện thế?"
"Ha ha, do anh nhìn thấy em đi qua đây, sợ em phải đợi nên chạy nhanh sang ấy mà, làm em sợ rồi à?" Hạ Đình Sâm cao một mét tám mươi lắm, khuôn mặt có đường cong sắc nét và mê người, phong thái nhẹ nhàng, đứng một chỗ thôi cũng rất chói mắt. Bây giờ anh ta đứng ở ngay cửa làm việc của bác sĩ, làm cho các chị y tá trực phòng bệnh đứng ngoài hành lang y tá không khỏi lén nhìn về phía bên này.
Hạ Đình Sâm biết rất rõ có nhiều người đang nhìn hài người bọn họ, nhưng anh ta cũng không để ý.
Lâm Khiết Vy hơi không chịu được những ánh mắt tọc mạch như vậy, cô bứt rứt bất an, thấp giọng nói: “Em muốn hỏi một chút về tình hình khôi phục của em trai em."
"Ôi chao, tình huống tương đối phức tạp đấy."
Hạ Đình Sâm vừa cau mày nói như vậy, lập tức làm cho Lâm Khiết Vy sợ hãi đến mức nâng đầu lên, gấp gáp nhìn anh ta. Hạ Đình Sâm thấy thế thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong, cực kỳ đẹp trai: "Em tin thật à? Ha ha, anh trêu em chút thôi. Hôm qua, em trai của em khôi phục rất tốt, sáng nay lúc anh kiểm tra các phòng, có kiểm tra riêng cho em ấy, vết thương sau phẫu thuật khôi phục rất ổn rồi."
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, cô không nhịn được mà oán thầm, không ngờ rằng Hạ Đình Sâm tài giỏi như vậy, mà cũng có một mặt tinh nghịch như thế, dọa cô suýt nữa thì rớt cả tim ra ngoài. Lâm Khiết Vy nghĩ như vậy, trên mặt không nhịn được cũng xuất hiện vẻ buồn bã và hờn dỗi, khuôn mặt của cô vốn rất xinh đẹp, biểu cảm như vậy càng làm cô trông yếu đuối hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời làm cho Hạ Đình Sâm nhìn đến mức ngây dại, anh ta thấp giọng nói: "Khiết Vy, em biết tại sao anh lại đến bệnh viện này nhậm chức không?"