Đôi môi quyến rũ mọng nước run rẩy khiến cho người ta muốn vuốt ve nó.
Tuy rằng đã tiêm thuốc giải độc, nhưng độc tố vẫn chưa biến mất hết, vẫn còn đọng lại. Một Lâm Khiết Vy trắng trẻo thơm tho mềm mại giờ phút này lại đặt dưới lòng bàn tay anh, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy
anh sắp phát điên tới nơi.
Những phần nào trên cơ thể đụng vào cô đều nóng ran lên.
Tế bào và máu cả người anh đều đang khát khao muốn đến gần
cô. Ham muốn nóng bỏng chạy dọc từ dưới lên trên, hừng hực thiêu đốt cháy bỏng cổ họng anh.
Hô hấp cũng nóng rực lên, cái suy nghĩ hung hăng chiếm lấy cô vẫn đang không ngừng kêu gào trong đầu.
“Vật nhỏ, cô khoan thai đến chậm là cố ý đúng không?” Giọng anh khàn khàn trầm thấp, khi nói xong, anh càng ép sát cô hơn.
Lâm Khiết Vy sợ tới mức trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lập tức phát hiện có một ngọn lửa ham muốn đang rực cháy trong đôi con ngươi của anh!
“Ngài, ngài Kiêu, tôi đâu có tới trễ đầu, tôi đã tới đây bằng vận tốc ánh sáng luôn ấy”
Đều mở đường, phóng với tốc độ như đi máy bay luôn rồi.
“Còn nói sao à! Vì ở bên cạnh kẻ không liên quan mà bỏ mặc ông chủ bao nuôi của mình, cô đặt người đàn ông của mình là tôi ở đâu?”
Ở bên cạnh kẻ không liên quan? Đó là ai? Cô oan ghê luôn!
“Ngài Kiêu, làm gì có người không liên quan nào…
“Cô không ngoan như vậy, cô nói thử xem, tôi nên trừng phạt cô như thế nào? Hử?”
“Anh nghe tôi giải thích… A um um!”
Mạc Lâm Kiêu đã sớm không nhịn được, mạnh mẽ lấp kín đôi môi cô.
Anh là đang thiêu cháy, đôi môi nóng bỏng, bá đạo cạy ra môi răng cô quấn lấy chiếc lưỡi thơm ngọt của cô. Chiếc lưõi của anh nóng như một con rồng lửa cuốn theo dung nham, hung hăng đốt cháy mỗi một tấc vuông trong khoang miệng của cô.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và hô hấp dồn dập, hoàn toàn khác với anh của thường ngày.
“Kiều… Anh đừng…”
Lâm Khiết Vy bị dáng vẻ cuồng nhiệt tàn sát bừa bãi như bây giờ của anh dọa, cô dùng sức đẩy anh ra, hai đùi kịch liệt giãy giụa, nhưng cô càng giãy giụa, anh càng ghì chặt cô hơn.
Kỹ xảo công thành đoạt đất của anh càng ngày càng thuần thục, cộng với khí thế mạnh mẽ khiến anh hoàn toàn chiếm lấy quyền chủ đạo.
Đầu óc cô dần dần thiếu oxy, tinh thần bắt đầu mơ mơ màng màng, không còn giãy giụa, chân tay xụi lơ, dần dần còn cảm nhận được một cảm giác sướng ran cả người.
Cô không tự chủ rên rỉ ra tiếng, thanh âm mềm mại như là đàng làm nũng.
Đôi tay nhỏ bé cũng bất giác ôm vòng lấy bờ vai anh. Điều này thật sự như là bậc lửa ngọn lửa tình bùng cháy hừng hực trong lòng anh lên!
Anh lật người đè cô xuống dưới, vừa hôn cô một cách cuồng nhiệt, lòng bàn tay vừa vén quần áo cô lên. Cơ thể cường tráng của anh chen vào giữa hai chân cô.
Trong đầu Lâm Khiết vy loạn như một mớ bùi nhùi.
Một bên nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, cô sắp bị ăn sạch ở chỗ này rồi. Một bên quỷ thần sui khiến thế nào lại thở dài, thầm nghĩ tới đi tới
đi, chính mình đã sớm là người của anh rồi còn gì.
Bàn tay Mạc Lâm Kiêu trong lúc vô ý chạm đến một thứ gì đó cảm giác lạ lạ, anh hơi hơi kinh ngạc, lại vươn tay sờ sờ giữa hai chân cô, lập tức hiểu ra.
Cô vẫn còn kẹt ngày đèn đỏ!
Nơi bàn tay anh đụng đến chính là băng vệ sinh! Trong lòng anh lộp bộp một cái, động tác cũng dừng lại, nhấc người lên, thở hồng hộc, cúi đầu, một đôi mắt sâu thăm thẳm như chim ưng nhìn chằm chằm cô như muốn nuốt cô vào bụng.
“Cô… Cái gì kia của cô vẫn chưa hết à?”
Lâm Khiết bị hôn choáng váng ngây ngất không tìm thấy đông tây nam bắc, cô run rẩy hàng mi mở to mắt, con ngươi mờ mịt dập dờn
sóng nước như say rượu. “Cái gì kia là cái gì?”
Mỏi miệng quá, phổi như thiếu oxy, còn hơi hơi hoa mắt chóng mặt.
Mạc Lâm Kiêu nghiến răng nói: “Ngày đèn đỏ gì đó của cô!” “ẶC… Là nó hả…” Cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng tỉnh táo lại, đôi môi đỏ au cong lên, nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng…”
“Chết tiệt!” Khóe mắt Mặc Lâm Kiêu lóe lên sự bực bội, nhỏ giọng chửi một tiếng rồi lại cúi người xuống, hôn mạnh lên môi cô.
Lần này càng tàn bạo hơn lần trước, dường như là cô đắc tội anh nên anh muốn trừng phạt cô.
“Ưm ưm, đau… Tên khốn này!”
Năm tay nhỏ bé của lâm Khiết Vy liên tục đấm đánh lên bờ vai anh, suýt chút nữa đau đến rớt nước mắt.
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên rời khỏi người cô, lúc anh xoay người thì Lâm Khiết Vy nghe thấy anh phát ra tiếng hít sâu một hơi, giống như là khó chịu ơr đâu đó. Cô liếc nhìn qua nơi nào đó của anh, vừa vặn nhìn thấy chỗ giữa hai chân, má ơi, Lâm Khiết Vy sợ tới mức run bắn người.
Một cục bự như vậy… Cô bỗng nhiên nhớ tới Hứa Tịnh có hỏi mình về vấn đề to nhỏ gì đó, nhớ đến là cô lại sợ tới mức không nén nổi run lên.
Mạc Lâm Kiêu đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài. Anh đưa lưng về phía cô, hít thở thật sâu.
Lâm Khiết Vy vẫn chẳng hiểu ra sao, cô vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, y như một con cá mắm nắm bẹp ở trên giường. Cô nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn bóng lưng của Mạc Lâm Kiêu.
“Cô còn chờ cái gì nữa?” Anh không quay đầu lại, lạnh lùng mở miệng nói. Khi mở miệng giọng anh có chút dồn dập. “Hả?” Cô vẫn hơi mờ mịt chẳng hiểu ra sao.
“Chẳng lẽ chờ tôi làm tiếp hả?”
Bấy giờ, Lâm Khiết Vy mới giật mình tỉnh lại từ trong mưa rền gió dữ ban nãy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lắp bắp nói: “Không, không có!”
Cô vội vã đứng lên, lúc này mới phát hiện áo của mình đã bị kéo lên tận cổ. Hai má cô đỏ hơn, chạy xuống, dán sát tường vừa sửa sang lại quần áo vừa bối rối xấu hổ muốn chết.
Rốt cuộc thì cô bị sao thế này?
Thậm chí cô còn quen với việc bị anh bắt nạt, ban nãy còn chuẩn bị sản sàng tâm lý bị anh ăn luôn.
Lâm Khiết Vy, mày xong rồi, mày đã trở thành một đứa con gái thối rữa đáng xấu hổ. Cô suy nghĩ loạn tùng phèo, đôi tay nhỏ xinh bụm lấy mặt mình. Cô đâu biết đâu rằng, giờ phút này, Mạc Lâm Kiêu đang đưa lưng về phía mình càng khó chịu hơn mình rất nhiều,
Bụng anh căng cứng như tảng đá, mỗi lần hít thở đều cực kỳ khó chịu. Ham muốn bị khơi dậy kia như một ngọn lửa va chạm lung tung trong lồng ngực anh. Tuy cơn đầu do độc phát đã giảm bớt, nhưng cơn đau nơi bụng dưới lại càng mãnh liệt hơn.
Mỗi khi con thú thức dậy đều phải dựa vào ý chí của mình cứng rån dẫn xuống, cái cảm giác tê dại trướng đau đó… Thật sự là muốn mạng mà.
Trên gương mặt đẹp đến kinh người của anh đổ đầy mồ hôi, trông lại càng thêm mấy phần quyến rũ chết người.
“Cô đi ra ngoài!”
“Ồ, được”
“Bảo Nam Cung Hào vào đây.”
“Ừm ừm, tôi biết rồi.”
Lâm Khiết Vy như được tha chết, cô nào dám chần chờ, lập tức vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.
Mạc Lâm Kiêu không khỏi cau mày.
Quỷ tha ma bắt, con nhóc không lương tâm kia cũng không thèm hỏi thăm chút xem tình hình bây giờ của anh thế nào, đã như một cơn gió nhẫn tâm chạy ra ngoài.
“Tôi đúng là không nên bỏ qua cho em mà!” Mạc lâm Kiêu bực bội nhỏ giọng nói một câu. Anh cúi đầu nhìn người anh em nhà mình lại đau đến hít sâu một
hơi, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại vận công.
Lâm Khiết Vy chạy qua hai cái phòng mới nhìn đến Trần Kiệt và Nam Cung Hào.
Hai người bọn họ nhìn thấy cô thì đều lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quy
Trần Kiệt kinh ngạc hỏi: “Cậu Kiêu đâu?”
“Ở bên trong á.”
Nam Cung Hào cũng không nén nổi sốt ruột hỏi: “Sao cô lại ra ngoài rồi/”
Giờ phút này, cô không phải hắn là nên mây mưa chiến đấu các loại tư thế với cậu Kiêu hay sao? Giải độc kìa! Đó mới là chuyện chính!