"Tôi đâu có, oan uổng, anh Kiêu, tôi thật sự không có như thế đâu!"
"Vậy cô đang làm gì thế?"
Mạc Lâm Kiêu giữ lấy tay cô và ấn xuống dưới một cái.
Lâm Khiết Vy bị dọa sợ đến mức đồng tử co rụt lại, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn rút tay về, nhưng lại bị anh giữ chặt, cô đành phải tiếp tục cảm nhận sự thay đổi của thứ nào đó.
“Anh, anh Kiêu, anh nhanh buông ra.."
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng lầm bẩm.
"Vừa rồi vì sao cô vẫn luôn lau qua lau lại chỗ này, còn dám nói là cô không cố ý hả? Lâm Khiết Vy, mặt ngoài cô rất rụt rè, nhưng hành động của cô lại bán rẻ chính cô, trong âm thầm, cô rất muốn tôi đúng không?"
Lâm Khiết Vy hoàn toàn bị giọng điệu từ tính của anh mê hoặc đến mức mơ hồ, ngây ngốc đáp.
"Đúng thế,... Á không phải, không phải!"
"Đáng tiếc, cô đừng có mà nằm mơ!"
Mạc Lâm Kiêu khẽ nâng tay lên, đồng thời hất Lâm Khiết Vy ra, Lâm Khiết Vy cảm giác mình giống như một con diều vậy, nhẹ nhàng bay ra ngoài, sau đó ngã xuống một chiếc sofa mềm mại, lúc Lâm Khiết Vy nhìn lại, ôi trời đất ơi, cô thế mà đã cách xa anh bốn, năm mét rồi.
Đầu óc Lâm Khiết Vy choáng váng đến mức một lúc lâu cũng không đứng
lên được, Mạc Lâm Kiêu lại cười khẩy, đứng lên rời khỏi sân thượng, mãi cho đến mức bóng dáng anh biến mất không còn thấy tăm hơi đâu, Lâm Khiết Vy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sờ lên tay chân của mình.
"May mắn vẫn còn ổn, tay chân đều lành lặn, trời ạ, thật đúng là đáng sợ, tên họ Mạc này quá khỏe, làm không tốt rất dễ dàng mất đi cái mạng nhỏ này của mình."
Nịnh nọt không thành công, ngược lại khiến anh tăng thêm mấy phần oán hận và chán ghét.
Con đường vay tiền này còn quá khó khăn và xa xôi.
Trong lúc nhất thời, Lâm Khiết Vy cảm thấy uể oải và suy sụp, không muốn đi vay tiền Mạc Lâm Kiêu nữa. Cô cảm thấy ngay cả khi mình đi vay cũng là mặt mũi xám xịt quay về.
Từ trên sofa mềm mại đứng dậy, cô nhìn thoáng qua sân thượng, trên mặt đất còn có một chiếc kính viễn vọng đắt đỏ lăn lóc ở đó, tên họ Mạc phá của này, thật đúng là không biết đau lòng cho đồ vật. Lâm Khiết Vy đi đến nhặt chiếc kính viễn vọng lên, còn định dùng nó để nhìn ngắm những ngôi sao xa xôi, cô nheo lại một con mắt để nhìn, mới phát hiện thấu kính của kính viễn vọng đã bị rơi vỡ.
"Thật đúng là một thằng cha có tính tình rất xấu, chiếc kính thiên văn này có thù hận gì với anh chứ, nhìn xem anh đã làm gì này, ôi chiếc kính thiên văn đáng thương."
Điện thoại di động đồ chuông, Lâm Khiết Vy lấy từ trong túi quần ra, cô nhìn thoáng qua màn hình, là Hứa Tịnh, cô vội vàng nghe máy.
"Alo Hứa Tịnh à."
Hình như Hứa Tịnh vừa mới khóc xong, mũi hơi nghẹn.
"Khiết Vy, tớ thật đúng là vô dụng, tớ không xứng làm bạn của cậu nữa.”
"Đừng nói linh tinh như thế, cậu là người bạn tốt nhất trên đời này của tớ." Tuy Hứa Tịnh đến từ một gia đình bình thường, bố mẹ không có nhiều học vấn gì, từ quê lên mở một siêu thị, nhưng người một nhà Hứa Tịnh đều rất đàng hoàng, đối xử với Lâm Khiết Vy cũng rất tốt. “Thế nhưng tớ không thể giúp gì được cho cậu, tớ cảm thấy rất tự trách, vừa rồi tớ về vay tiền bố, bố tớ nói khoảng thời gian gần đây một khoản tiền hàng xảy ra vấn đề, tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đều bị lấy ra để lấp vào chỗ thiếu, còn vay mượn người thân, vừa rồi quỹ đen của tớ cũng bị lấy đi, hu hu. Khiết Vy à, bên này, một xu tớ cũng không lấy ra được, phải làm sao bây giờ, tớ đã khóc gần nửa tiếng rồi."
Trong lòng Lâm Khiết Vy cảm thấy rất ấm áp, đứng ở mép lan can, nhìn qua ánh sao thần bí trên bầu trời đêm, nhỏ giọng nói.
"Ôi dào, cậu không cần phải tạo thêm gánh nặng tâm lý trong lòng mình, bên này tớ đã gom đủ tiền rồi."
"Thật á? Ai cho cậu vay tiền thế?"
Ách... Chuyện này phải nói như thế nào đây.
Vì muốn cho bạn tốt yên tâm, Lâm Khiết Vy chỉ có thể kiên trì nói dối.
"Chính là ông chủ bao nuôi, không nói rõ được quan hệ với tớ đấy."
"Trời ạ, chính là siêu cấp soái ca mà tớ đã nhìn thấy ở trong trường đây hả? Anh ấy cũng hào phóng thật đó, đối xử với cậu thật tốt!"
Tốt cái rắm! Ngay cả một sắc mặt tốt cũng không cho cô, còn vứt bỏ cô như giày cũ, vừa rồi còn coi cô như một đống cát để ném ra ngoài.
Lâm Khiết Vy giả bộ cười nói.
"Đúng thế, vào thời điểm quan trọng, anh ấy xem như khá tốt, hiện tại tớ đã gom được một tỷ không trăm năm mươi triệu rồi, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu không ngày mai mắt sưng vù lên, để xem cậu còn đi làm như thế nào."
"Hì hì, tớ sẽ đi đắp mặt nạ cho mắt, cam đoan ngày mai lại là một cô gái xinh đẹp, hiện tại tớ có thể yên tâm được rồi, em trai tớ được cứu rồi." Hứa Tịnh là một cô nhóc cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô ấy lập tức cười như chuông bạc, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, cô ấy còn nói một câu như thế này.
"Ông chủ bao nuội kia của cậu còn anh em gì không thế, tớ cũng muốn được người ta bao nuôi, cậu giúp mình hỏi một chút nhé."
Hỏi cái đầu cậu ý!
Hứa Tịnh, cậu chính là một kẻ mê trai ngu ngốc, làm tình nhân cho người ta cũng không phải là chuyện tốt gì, rất không có tôn nghiêm đấy.
Cúp điện thoại, Lâm Khiết Vy chỉ cảm thấy cả người vô lực, giống như bị người ta rút hết tất cả sức lực.
Ngay cả chỗ Hứa Tịnh cũng không có cách nào, cô thật sự là bị ép đến đường cùng.
Từ lầu ba đi xuống, cô không về phòng ngủ mà đi thẳng đến gõ cửa phòng của Mạc Lâm Kiêu.
Gõ mấy lần, bên trong hoàn toàn giống như trước đây, không có bất kỳ động tĩnh gì, Lâm Khiết Vy mở chốt cửa, thế mà phát hiện bên trong đã khóa cửa, căn bản không thể mở ra.
Tiếp tục gõ, vừa gõ vừa gọi.
"Anh Kiêu, anh Kiêu, anh Kiêu!"
Toàn bộ tầng lầu đều an tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ có một mình cô ở chỗ này không ngừng gọi, lộ ra giọng của cô vô cùng đột ngột.
Lâm Khiết Vy tựa người vào cửa, nhìn qua cầu thang, không nhịn được suy nghĩ, chính mình không biết xấu hổ gõ cửa phòng một người đàn ông như vậy, có phải giống như hậu cung xin được ân sủng? Đoán chừng ngày mai đám người hầu sẽ truyền ra tin đồn, da mặt Lâm Khiết Vy cô dày như thế nào, cào cửa phòng, khóc lóc cầu xin để được vào phòng ngủ với Mạc Lâm Kiêu.
Thật đúng là không còn mặt mũi nữa rồi.
Cửa phòng được mở từ bên trong ra, Lâm Khiết Vy lảo đảo một cái, phải vịn lấy khung cửa mới có thể đứng vững.
Bên trong, Mạc Lâm Kiêu mặc một chiếc áo choàng tắm dài màu trắng, mái tóc ướt, không vui nhìn cô, hỏi.
"Cô đang làm gì thế?" Lâm Khiết Vy vội vàng nở một nụ cười.
"Anh Kiêu à, tôi muốn nói mấy câu với anh"
"Ngày mai rồi nói." Mạc Lâm Kiêu muốn đóng cửa, Lâm Khiết Vy nhanh chóng ngăn lại.
Nếu sáng mai anh đi làm từ sớm, cô đâu còn cơ hội vay tiền anh?
"Tôi chỉ làm phiền anh mấy giây mà thôi, nếu như hôm nay tôi không nói ra được, tôi sẽ mất ngủ."
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng đáp.
"Chuyện cô có mất ngủ hay không, đâu liên quan gì đến tôi?"
Người này lại bắt đầu chơi hệ không phối hợp nói chuyện rồi.
Vậy chỉ có thể là cuộc nói chuyện ngượng ngùng.
Lâm Khiết Vy mặt dày mày dạn đi về phía trước một bước, Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày, lùi về sau hai bước.
“Ha ha, anh Kiêu à, anh thật sự là người tốt, đã muộn như thế mà anh còn đồng ý cùng tôi truyện trò một lúc, tôi thật sự rất biết ơn anh, vậy tôi không khách sáo nữa, tôi vào đây."
Mạc Lâm Kiêu vô cùng cạn lời.
Người phụ nữ am hiểu giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, bản lĩnh giả ngu là hàng top.
Rõ ràng nhìn thấy anh chỉ khoác áo choàng tắm, còn là vừa tắm xong, cô còn muốn đi vào phòng ngủ của anh, cô có chủ ý gì đây?
Mạc Lâm Kiêu buồn bực không nói gì, quay người đi về phía chiếc sofa nhỏ trong phòng ngủ, chậm rãi ngồi xuống.
Lâm Khiết Vy nhanh chóng đóng cửa phòng lại, vui vẻ đi đến, ngồi ở bên cạnh anh.
Gương mặt Mạc Lâm Kiêu giống như phủ một tầng băng, ánh mắt lạnh lẽo, không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Khiết Vy. Dáng vẻ để tôi xem cô muốn làm gì nào.