“Vậy được, em sẽ thu xếp để tập đoàn Hạ thị quyên góp cho trường 20 triệu trong thời gian sớm nhất.”
“Ôi, vậy thì tốt quá! Dịch Sâm, ngày kỷ niệm nhất định phải mang theo bạn bè đến đó, tôi sẽ đích thân tiếp đón.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Dịch Sâm nở một nụ cười mãn nguyện. Chỉ cần 20 triệu, có thể nhận được hai lời mời, sau đó tặng cho Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh, cả hai đều có thể tham gia.
Có bệnh nhân tìm anh ta, Hạ Dịch Sâm quay lại và bước tới đó. Ở góc bên cạnh, Kim Ngọc với vẻ mặt u ám bước ra.
Cô ta dùng móng tay nắm góc quần áo, vẻ mặt không khỏi tức giận.
Để tập đoàn Hạ thị quyền góp tiền, lại còn là vì muốn có thêm hai giấy mời?
Điều này không cần nghĩ cùng có thể đoán ra, người khiến Hạ Dịch Sâm hao tổn tâm sức như vậy, nhất định là vì Lâm Khiết V Bởi vì những người xung quanh anh ta rất giỏi, người duy nhất không có giấy mời là Lâm Khiết Vy.
Kim Ngọc tức giận đến mức bước đi như một con ruồi không đầu, đụng phải vài người nhưng cô ta lại quên nói xin lỗi.
Không hiểu sao, cô ta đi đến khoa Y học cổ truyền, không gõ cửa,
cô ta mở cửa bước vào.
“Lâm Thúy Lan! Tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Lâm Thúy Lan đang không có bệnh nhân, đặt cuốn sách y học trên tay xuống,
“Cô sao vậy? Sắc mặt cô xấu quá. Ngồi đi, tôi rót cho cô cốc nước.”
Kim Ngọc năm tay Lâm Thúy Lan, thở gấp nói: “Đừng rót nữa, tôi không muốn uống. Có một chuyện lớn, tôi phải bàn biện pháp đối phó với cô, tôi hoảng đến chết rồi.”
“Đừng vội, có chuyện gì từ từ nói, tôi là bạn bè của cô, bất cứ lúc nào cũng sẽ giúp cô.”
Giọng điệu của Lâm Thúy Lan rất bình tĩnh, rất nhẹ nhàng. “Thúy Lan, vừa rồi tôi nghe lén Hạ Dịch Sâm gọi điện thoại. Anh ấy nhờ thầy hiệu trưởng xin thêm 2 giấy mời về lễ kỷ niệm của trường. Đổi lại là, phải quyền góp 20 triệu cho nhà trường”
“Ồ? Hạ Dịch Sâm ưu tú như vậy, hẳn là được mời, vậy anh ấy muốn giấy mời cho ai?”
Lâm Thủy Lan cười hỏi, nhưng trong lòng cô ta đã có câu trả lời.
Kim Ngọc tràn đầy phẫn nộ, “Còn có thể cho ai? Chắc chắn là cho Lâm Khiết Vy! Tôi nghe nói Hạ Dịch Sâm bế Lâm Khiết Vy đến văn phòng, tôi tức quá chạy đến khoa tim mạch thì vô tình nghe thấy Hạ Dịch Sâm gọi cho hiệu trưởng
Lâm Thúy Lan cố ý thở dài, “Haiz, tôi nói mà, hai người họ ở cùng một bộ phận chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Kim Ngọc, cô phải chú ý đến người đàn ông của mình, em họ tôi rất thủ đoạn, rất cao tay, làm bối rối trái tim của đàn ông.”
Kim Ngọc càng lo lắng, vẻ mặt hoảng sợ đều thay đổi, “Thúy Lan, cô giúp tôi đi, chuyện này phải làm thế nào? Tôi không muốn Lâm Khiết Vy đi cùng Hạ Dịch Sâm đến tham gia lễ kỷ niệm của trường.”
Hai người họ giống như là một cặp, hừ.
Lâm Thúy Lan nghĩ một chút, trong mắt cô ta ẩn chứa sự hẳn học, mim cười nói: “Đừng lo lắng, cho dù cô ta có thể đi cũng không nói lên được điều gì. Huống hồ, trong lễ kỷ niệm của trường, trước mặt rất nhiều cựu sinh viên, Lâm Khiết Vy xảy ra chuyện xấu xa đó, sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.”
Kim Ngọc sửng sốt, nghĩ đến lời của Lâm Thúy Lan, cô ta đột nhiên mỉm cười, “Thúy Lan, có phải cô có ý đồ gì không?” Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Thúy Lan đúng là có tính toán,
nhưng phong cách của cô ta là một cô gái tốt bụng, làm sao có thể tỏ
ra hung ác trước mặt Kim Ngọc. “Tôi bây giờ cũng chưa có chiến thuật gì. Tuy nhiên, phương pháp đều là người ta nghĩ ra. Chúng ta đều là người làm thuê, phải làm như thể nào, còn phải dựa vào bản thân mình. Xé bỏ vợ kịch của con giáp thứ mười ba, vẫn phải tự mình làm mới có thể xả hận. Cô nói xem có đúng không?”
Kim Ngọc dùng sức gật đầu, “Đúng vậy! Cô nói quá đúng! Muốn cướp người đàn ông của tôi ư, dựa vào cái gì? Một con giáp thứ mười ba như Lâm Khiết Vy nên bị mọi người phỉ nhổ! Thủy Lan, cô thông minh hơn tôi, cô giúp tôi với, nghĩ ra một cách tốt, nhé?”
Khi Hạ Dịch Sâm trở lại văn phòng, đúng như dự đoán của anh ta, Lâm Khiết Vy đã rời đi.
Cô nhóc đó rất nhút nhát, luôn tuân thủ nghĩa vụ của một sinh viên nữ, không bao giờ để anh ta biểu hiện một chút gần gũi nào.
Điều này…đôi khi khiến anh ta thực sự bất lực. Những người phụ nữ khác, chẳng hạn như Kim Ngọc, hận không thể tìm được tất cả lý do, háo hức nghiêng về phía anh ta.
Chỉ có Lâm Khiết Vy…ánh mắt của cô nhìn anh ta, thật rõ ràng và đơn giản.
Lấy được hai lời mời của lễ kỷ niệm của trường, Hạ Dịch Sâm người đang có tâm trạng thoải mái và vui vẻ, đi đến trạm y tá.
Lâm Khiết Vy, người đang cúi đầu viết hồ sơ dùng thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đang cười của anh ta, lịch sự mỉm cười đáp lại.
“Không đau nữa, nhờ có thuốc dạ dày của đàn anh Hạ, cảm ơn anh.”
“Tại sao lại khách sáo anh thế, quên mất những gì anh đã nói
rồi sao?”
Nói xong, Hạ Dịch Sâm giả vờ đưa tay ra, khiến cho Lâm Khiết Vy sợ hãi đến mức trốn sau mũi của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô, Hạ Dịch Sâm cảm thấy thích thú, nụ cười của anh ta vô cùng đẹp trai, khiến tất cả y tá bên cạnh đều cảm thấy tim đập nhanh hơn.
“Ôi, bác sĩ Hạ chỉ biết quan tâm đến Khiết Vy của chúng tôi. Khi
chúng tôi đau bụng sao chẳng thấy bác sĩ Hạ lo lắng như vậy?”
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa nãy bác sỹ Hạ ôm kiểu công chúa, chúng tôi đều bị cảnh tượng đó mê hoặc rồi!”
“Khiết Vy, bác sĩ hạ đối xử với cô tốt như vậy, cô quá hạnh phúc rồi đó.”
Có một số y tá đi đến, trêu chọc hai người họ.
Trong lòng Hạ Dịch Sâm vô cùng ngọt ngào, vui vẻ nhìn xem
những gì anh ta đã làm được, anh ta mím môi cười nhẹ, ánh mắt nóng rực nhìn Lâm Khiết Vy. Lâm Khiết Vy bị bọn họ nói đến mức lo lắng, cuối cùng đập cuốn sách lên trên bàn, mọi người sửng sốt vì một tiếng bang.
Lâm Khiết Vy hơi phồng má, tức giận mắng: “Tôi đã nói với các cô bao nhiêu lần rồi, tôi và đàn anh Hạ chỉ là đồng nghiệp. Nếu còn bịa ra những trò đùa này, tôi sẽ trở mặt với các cô đó!”
Nụ cười của Hạ Dịch Sâm chợt tắt ngúm.
Các cô y tá nhỏ đều bị tiếng quát của cô làm cho xấu hổ, bọn họ ngượng ngùng nhìn nhau, sau đó tản đi.
Lâm Khiết Vy hơi cúi đầu, nghịch ngợm cây bút bi trong tay, nhẫn tâm nói: “Đàn anh Hạ, sau này ở bệnh viện, anh đừng quá quan tâm đến em nữa, kẻo mọi người hiểu lầm.”
Trái tim của Hạ Dịch Sâm run lên, “Khiết Vy, thật ra anh…” “Ở trong lòng em, em luôn coi anh như một bậc tiền bối đáng ngưỡng mộ. Em không muốn đồng nghiệp của mình cảm thấy anh đặc biệt quan tâm đến em, em muốn được đối xử bình đẳng.”
Lâm Khiết Vy nhướng mắt, ánh mắt rất rõ ràng và kiên định. Hạ Dịch Sâm nhìn cô, lúc này anh ta như thế nào cũng không nói ra được bất cứ điều gì xúc động hay mơ hồ.
“Anh đi làm việc trước đây.” Hạ Dịch Sâm khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Nếu quan sát kỹ, có thể nhận thấy bước đi của anh ta có chút loạn và vội vàng.
“Ấy? Tại sao bác sĩ Hạ lại tới đây?”
Hứa Tịnh vừa từ một phòng bệnh quay lại, khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Hạ Dịch Sâm, hỏi Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy thở dài một hơi, trong lòng rối bời, “Không có gì đâu.”