Mạc Lâm Kiêu người giàu có số một trong nước tất nhiên sẽ khiến cho quần chúng hiếu kì, chủ yếu nhất là đôi vợ chồng này có thể xưng thành người tình trong truyền thuyết. Nhiều lần rải cẩu lương, rải như vậy khiến cho khán giả trở tay không kịp.
Đài truyền hình truyền lại cũng muốn điên rồi, thu được tỷ suất người xem quả thực là kỷ lục mới, so với người nổi tiếng tham gia tiết mục nghệ thuật tổng hợp còn sôi động hơn.
Tề Việt bị gãy mất mấy cái xương sườn, nằm ở trong phòng bệnh viện nhìn thấy ti vi ô ô mà khóc, khăn lau nước mũi thì dùng mất mấy bao.
Cùng bên cạnh anh ta ở trong phòng bệnh chính là Phùng Thiên Long. Nhìn thấy ti vi cũng yên lặng mà rơi nước mắt.
Hai người cách vách một lát sau cũng phát ra tiếng khóc. Tề Việt gào to chính là: “Tôi vì sao lại có một người cậu như vậy.”
Phùng Thiên Long còn lại là: “Ông đây hối hận, không muốn bàn về tình nghĩa. Ông đây cũng muốn thấy sắc quên bạn”
Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy ngồi máy bay riêng trở về. Vừa xuống máy bay thì phát hiện, Lâm Khiết Vy bây giờ trở thành người nổi tiếng rồi, Ở sân bay đều dán ảnh lớn cô dành giải.
Nghe nói còn có một đống fan hâm mộ tiếp đón ở sân bay và chặn lối ra. Cũng may Mạc Lâm Kiêu bọn họ đi là lối đi chuyên dụng mới không bị mọi người vây kín. Mạc Lâm Kiêu ấn huyệt thái dương thở dài: “Cảm giác thấy người dân cả nước đều muốn cùng anh trở thành kẻ địch, muốn cướp đi bà xã của anh.”
Lâm Khiết Vy bị kinh sợ run lên, bây giờ cô đã không thể lại nghe giọng điệu này của anh. Vì chỉ cần anh cảm khái như vậy thì buổi tối nhất định sẽ trở thành đòn sát thủ giày vò cô.
Chạy nhanh qua chui vào trong lồng ngực anh, ôm cổ anh đưa tới môi hôn một cái: “Anh là người đẹp nhất thế giới. Trong mắt của em chỉ có anh. Ai cũng giành không nổi em, em chí thuộc về anh”
Mạc Lâm Kiêu trong nháy mắt bị dỗ dành làm thoải mái cúi đầu làm cho nụ hôn này sâu thêm.
Lâm Khiết Vy lại không ngừng âm thầm kêu khổ. Làm sao đây, cô bây giờ mỗi ngày đều phải vô số lần ứng phó với Mạc Lâm Kiêu. Lúc này mới phát hiện ông lớn này vậy mà là một một bình dấm chua siêu cấp. Hừ không, là biển dấm.
Anh ta lãnh khốc tàn bạo lại ngoan độc, làm cho bên người anh ngay cả một oanh oanh yến yến cũng không có. Nhưng vì cái gì lại dính với cô như vậy chứ?
Lâm Khiết Vy chỉ có thể an ủi bản thân, ai bảo cô là người phụ nữ duy nhất của anh ấy chứ.
Được rồi, vì là duy nhất, vậy thì chịu khổ một chút.
“Khiết Vy, cậu lúc nào thì đi làm hả?”
Hứa Tịnh gọi điện thoại đến, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Cậu có biết, cậu bây giờ đã là người nổi tiếng của bệnh viện chúng ta. Danh sách khám bệnh của cậu cũng xếp ra đến nửa năm rồi.”
Nhìn rất nhiều bệnh nhân đều không phải là bệnh cấp tính, rất nhiều người đều là bệnh cũ kéo dài hoặc là bệnh mãn tính quả thực có thể đợi được.
Lâm Khiết Vy kích động che ngực: “Trời ạ, tớ vậy mà thành người nổi tiếng rồi.
Vốn đang muốn nói thêm vài câu, nhưng Mạc Lâm Kiêu tắm rửa xong đoạt lấy điện thoại của cô. Sau đó ôm cô đi vào phòng ngủ. “Ông xã, ông xã, chúng ta không phải nói rồi sao, hôm nay nghỉ ngơi một chút.”
“Nói khi nào?”
Tay của người nào đó đã bắt đầu không thành thật.
“Hừ, ở trên máy bay, anh quên rồi? Anh không thể nói không giữ lời, Eo của cô thật sự đã mỏi nhừ sắp chết rồi.
“Không nhớ rõ.
“Mạc Lâm Kiêu. Anh vẫn chưa phải là một người chồng tốt và chu đáo? Nếu không em sẽ đổi một người!”
Đã bị cởi đi một nửa quần áo Lâm Khiết Vy tức giận, mắt trợn lên như là mèo nhỏ xù lông.
Tay của Mạc Lâm Kiêu cứng đờ, lập tức cười yếu ớt chịu thua: “Đùa em thôi, lời của bà xã là thánh chỉ. Anh đương nhiên nghe em rồi, nghỉ ngơi đi.”
Vì thế, hai vợ chồng một người xem tài liêu, một người xem sách y.
Nhưng trong chốc lát, Lâm Khiết Vy liền xem không nổi nữa.
Cô nhận ra Mạc Lâm Kiêu nằm nghiêng ở trên giường, áo ngủ mở rộng, quần ngủ nới lỏng mà kéo xuống một chút lộ ra nhân ngư tuyến mê người, lại thấy cơ ngực, cơ bụng cường tráng kia quả thực quá mê người (Nhân ngư tuyến là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V Nguồn: Túy Mộng Thiên hạ WordPress)
Lâm Khiết Vy thấy ngẩn người, tay run lên sách y rơi trên mặt đất, cổ họng cảm thấy khô khốc, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Lâm Khiết Vy kìm lòng không đậu đi qua, móng vuốt nhỏ mò tên ngực người ta, giọng nói cũng phát run: “Anh Kiêu…” “Hử?” Mạc Lâm Kiêu vẫn như cũ đang chuyên tâm xem tài liệu.
“Đừng xem nữa”
“Hừ.”
“Em nói đừng nhìn nữa, anh không thể nhìn em sao?” Mạc Lâm Kiêu bắt lấy tay nhỏ làm loạn của cô: “Đừng động, không phải nói không can thiệp chuyện của nhau sao?”
Anh đã lặn đi không can thiệp chuyện của nhau. Cô bây giờ muốn trai đẹp.
Lâm Khiết Vy nôn nóng nhanh chóng mà đoạt lấy tài liệu, tiện tay vứt qua một bên sau đó nôn nóng, lúng túng mà trèo lên người đàn ông.
“Anh Kiêu.”
“Anh mệt rồi, hôm nay không có hứng thú”
Người đàn ông lần đầu tiên nói mệt, Lâm Khiết Vy bị câu dẫn làm cho trái tim ngứa ngáy nhịn không được chủ động ra trận. Một lát sau, tiểu yêu tinh mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa vẫn cắn răng chịu đựng. Mạc Lâm Kiêu cuối cùng nhịn không được đem người phụ nữ xoay người.
Lúc này Lâm Khiết Vy kêu lên đầy buồn bực. “Cô lại bị lừa rồi.”
Ngày hôm sau khi ăn sáng, gương mặt kia của Mạc Lâm Kiêu càng khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt sáng ngời.
Chân Lâm Khiết Vy còn mỏi nhừ, oán hận mà trừng mắt liếc anh: “Anh không phải là biết tà thuật lấy âm bổ dương chứ?” Dựa vào cái gì cô mệt như chó, anh sảng khoái ngất trời. Mạc Lâm Kiêu cười như không cười: “Hử, ai tối qua nói anh,
nói cô ấy thoải mái đến độ muốn.” “Ây, ây ấy! dừng lại dừng lại. Hôm nay thời tiết không tồi nhỉ, hì hì.”
“Buổi chiều anh phải đi Italy đi công tác, en đi với anh chứ? Tiện thể shoping ở bên kia”
Lâm Khiết Vy vừa định nói lại nhớ đến dự định của mình, lắc đầu: “Em không đi. Em muốn đi làm ở bệnh viên, lần này dành được quán quân em phỏng chừng bệnh viện sẽ sắp xếp thời gian ra ngoài đến khám bệnh tại nhà”
Mạc Lâm Kiêu gật đầu, cũng không có quá nhiều quá đáng: “Ừ, tốt lắm. Mấy ngày nay anh đi ra ngoài, em chú ý an toàn đừng chạy lung tung. Tan làm thì về nhà, không được phép cùng đàn ông hẹn hò ăn cơm, xem phim, dạo phố.
Lâm Khiết Vy nghe thấy mắt trợn trắng: “Dài dòng quá, Mạc Lâm Kiêu lúc đầu em không nhận ra anh nói nhiều như vậy?” “Lúc đầu là độc thân, bây giờ là người có vợ đương nhiên không giống.”
Bà xã trông không kỹ, dễ bị người khác đục khoét chân tường.
Lâm Khiết Vy đi đến bệnh viện, viện trưởng cũng tự mình đến khoa đông y tiếp đón cô, không thể nói là không long trọng. Mà bên kia Lâm Thúy Lan thành ra một chút cũng không hỏi han.
Lâm Khiết Vy không chỉ thành bác sĩ chính thức, thời gian đến khám tại nhà cũng thành ra buổi sáng trong ngày thứ 2, thứ 4, thứ 6 mỗi tuần, đãi ngộ tiền lương cũng không tồi.
Buổi trưa sau khi tan làm, Lâm Khiết Vy đi tìm Quách Kiều, đem kết quả của trận thi đấu mấy ngày nay tỉ mỉ kể cho Quách Kiều nghe.
“Cửa hàng thuốc của chúng ta bây giờ nổi danh rồi. Hôm qua còn có rất nhiều người hâm mộ mà đến, muốn để em khám bệnh cho, người rất nhiều. Chị cũng bắt chước bệnh viện bắt đầu phát số mỗi ngày”
Quách Kiều cực kì vui vẻ.
“Như vậy đi, buổi chiều thứ hai, tư, sáu em qua đây khám bệnh.”
“Vậy em không phải còn rất nhiều ngày nhàn rỗi sao?”
“Em bây giờ là người nổi tiếng rồi. Em đương nhiên không thể quá ủy khuất bản thân. Thời gian còn lại em sẽ nghỉ ngơi. Mục đích của nổi tiếng là vì sống được tốt hơn mà không phải mệt hơn.”
“Chị thấy em là muốn cùng người đàn ông kia quấn lấy nhau?”
Lâm Khiết Vy chịu đựng, không đem dự định nói ra.
Cửa viện nghiên cứu Y Dược Mạc Thiên.
Nam Cung Hào nghênh đón Lâm Khiết Vy. Hai người theo thang máy chuyên dụng đi lên, do Nam Cung Hào dẫn đi nên không thu hút chú ý của người nào, Nam Cung Hào có chút do dự: “Tôi vẫn cảm giác không yên tâm lắm. Chuyện này dấu giếm cậu Mạc, tôi sợ sau này anh ấy sẽ tức giận.
Ánh mắt của Lâm Khiết Vy chợt lóe, cười khổ nói: “Không giấu diếm thì làm sao bây giờ? Nói cho anh ấy, cậu cho rằng anh ấy sẽ ủng hộ chúng ta?”