Cô không phải là người đa nghỉ, bình thường cũng không có âm mưu gì, nhưng không biết vì sao cảm thấy giúp việc nữ kia hơi lạ, giác quan thứ sáu đi Mạc Lâm Kiêu đi từ trên lầu xuống, tóc.
còn hơi ẩm ướt, mặc quần áo ở nhà màu xám, bước chân dài đi xuống lầu.
Trần Kiệt thấy Mạc Lâm Kiêu đi xuống, lập tức đứng phắt dậy, mặt nhăn lại đi tới nghênh đón.
“Anh Kiêu…”
“Ừm” Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt nhìn lướt qua phòng ăn, thấy Lâm Khiết Vy ngồi vào ghế, liền liếc mắt ra hiệu với Trần Kiệt, ý bảo anh ta khoan hãy nói.
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày đi tới phòng làm việc ở tầng một, Trần Kiệt nhanh chóng theo vào.
Trong phòng làm việc, Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lạnh lùng: “Nói đi”
Trần Kiệt hít sâu một hơi, vẫn khó mà tiêu “Tôi mới cầm cơn tức úi xách của cô ta giao cho nhân viên kỹ thuật điều tra, nhanh chóng tìm được một đồng tiền khả nghi, vừa thấy đồng tiền đặc biệt như vậy, tôi còn tưởng là máy nghe lén, đột nhiên phát hiện có ánh sáng lóe lên, lúc ấy tôi cảm thấy không đúng lắm, bảo bọn họ nhanh ném đi. Đồng tiền kia ném ra ngoài ba giây, sau đó liền nổ mạnh rồi Anh cũng nhìn thấy ảnh chụp nổ mạnh rồi, uy lực rất mạnh. Tôi nghe nói đây là bom kiểu mới được rao bán ở chợ đêm Ý vào tuần trước, giá rất cao”
Mạc Lâm Kiêu đặt tay lên tay vịn ghế sô pha gõ nhẹ đột nhiên dừng tay, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Trần Kiệt, hỏi: “Có ai thương vong không?”
“Không có. Trễ thêm mấy giây, có lẽ ngay cả tôi cũng không gặp được anh rồi.
Ngoài cửa có người gõ cửa, Mạc Lâm Kiêu liếc mắt nhìn Trần Kiệt, Trần Kiệt hiểu ý, đi tới mở cửa, vừa thấy là Nam Cung Hào thì cho anh ta vào, sau đó khóa cửa.
“Cậu Kiêu, tôi mới trở về lập tức nhận được tin, còn đến rừng trúc nhìn xem, uy lực của bom cỡ nhỏ kia đúng là dọa người”
Nam Cung Hào ngồi trên ghế sô pha, nhìn Mạc Lâm Kiêu một lát, lại nhìn về phía Trần Kiệt: “Chắc chắn tìm được từ trong túi Lâm Khiết Vy chứ?” Trân Kiệt gật đầu, tàn nhẫn nói: “Không thể ngờ người phụ nữ chết tiệt kia lòng dạ độc ác như vậy, đây là muốn anh Kiêu chúng ta…”
Còn chưa nói hết lời, u oán nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu.
Gương mặt Mạc Lâm Kiêu vẫn lạnh lùng, vẻ mặt không dao động, Trần Kiệt cũng không biết bây giờ anh nghĩ gì.
Nam Cung Hào thở dài một hơi: “Haizz, cậu Kiêu, như vậy xem ra Lâm Khiết Vy ở bên cạnh cậu, quá nguy hiểm rồi”
“Đúng vậy! Mỗi ngày cô ta đều đến bệnh viện làm, không biết sẽ mang về nguy hiểm gì, hôm nay xem như may mắn, mạng lớn. Nhỡ đâu..” Trần Kiệt đảo mắt, nói thầm: “Đã chắc chẩn cô ta là phần tử nguy hiểm, nếu là tôi, sẽ không giữ cô ta lại!”
Giết sạch sẽ một chút!
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đổi Nam Cung Hào nhìn gương mặt Mạc Lâm Kiêu một lát, trầm ngâm vẫn không tán thành giết Lâm Khiết Vy, dù sao cô ta là thuốc giải của cậu Kiêu, nhưng mà dựa theo tình hình hôm nay, bây giờ tôi cũng thấy không thể giữ người phụ nữ Lâm Khiết Vy này lại. Khéo cô ta còn chưa làm thuốc giải cho cậu Kiêu, đã thành thuốc độc rồi.”
“Anh Kiêu! Không thể giữ Lâm Khiết Vy lại được nữa rồi! Quá nguy hiểm!”
Trần Kiệt lo lắng nhìn Mạc Lâm Kiêu: “Cho dù cô ta là thuốc giải thì thế nào, bây giờ cô ta một lòng muốn anh chết!”
Cuối cùng Mạc Lâm Kiêu cũng có phản ứng, hơi nhíu mày, chậm rãi thở một hơi, lạnh nhạt nói: “Lại quan sát thêm đi”
Trần Kiệt vừa nghe thấy vậy, cả người tức tới mức bùng nổ: “Sao còn quan sát? Còn có gì phải quan sát? Đều đã chắc chắn cô ta là kẻ địch rồi, chẳng lẽ còn giữ lại? Anh Kiêu, anh còn đang do dự cái gì?” Nam Cung Hào lén nháy mắt với Trần Kiệt, bảo anh ta đừng kích động.
Mạc Lâm Kiêu đã đứng dậy, đôi mắt hội tụ nghiêm khắc: “Sao thế, anh còn muốn làm chủ thay tôi à? Tôi nói rồi, tạm thời không động vào cô ta! Còn nói lời vô nghĩa làm gì!”
Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu kéo cửa ra khỏi phòng làm việc.
Trần Kiệt vô cùng tức giận, giảm mạnh chân xuống đất: “Tức chết tôi rồi! Sao anh Kiêu che chở cô ta như vậy? Đều đã như thế rồi! Mụ nội nó!”
“Cậu gấp cái gì, không thấy cậu Kiêu không nỡ giết cô gái kia sao?” Nam Cung Hào.
hạ giọng, kéo áo Trần Kiệt, trong mắt đều là giả dối: “Muốn giết chết một người còn không phải rất đơn giản? Trên thế giới này, mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hửm?
Trần Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hào: “Anh là nói…
“Tôi chưa nói gì cả, tự cậu nhìn mà làm đi.
Haizz, sau này tôi phải chuyên tâm nghiên cứu chế tạo thuốc giải cho cậu Kiêu, ai cũng không trông cậy được” Nam Cung Hào lắc đầu vung tay áo, loạng choạng đi ra ngoài.
Mình Trần Kiệt ở trong phòng làm việc khẽ đảo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên độ cong tàn nhẫn, nhỏ giọng tự nói: “Họ Lâm, ông đây nhất định sẽ khiến cô chết ngoài ý muốn! Hừ!”
Sau đó anh ta lấy di động ra, gọi điện cho thuộc hạ bắt đầu bố trí.
Mạc Lâm Kiêu tâm sự nặng nề đi tới phòng ăn, thấy Lâm Khiết Vy nâng mắt nhìn bàn đồ ăn, âm thầm liếm môi, bộ dạng vô cùng tham ăn.
Lâm Khiết Vy vừa thấy Mạc Lâm Kiêu đi tới, khẩn trương đứng dậy, nở nụ cười rực rỡ: “Anh Kiêu, cơm tối đã xong, nhanh tới dùng cơm đi”
Mạc Lâm Kiêu không nói chuyện, ngồi xuống vị trí của anh, bởi vì trong lòng nghĩ lại mọi chuyện, thực ra không có khẩu vị, chậm rãi cầm thìa lên. Anh vừa cầm thìa, đối với Lâm Khiết Vy mà nói chẳng khác nào tuyên bố có thể ăn cơm, cô nhanh chóng dùng đũa gắp tôm đặt vào bát mình, vừa thổi vừa vui vẻ ăn bánh bao.
Loại đồ ăn như bánh bao này, cô gái bình thường không thích ăn, không biết Lâm Khiết Vy có phải ngốc hay không, rất thích ăn cơm không có hàm lượng dinh dưỡng, a…
Không, không có món cô không thích. Cô không sợ béo, ăn bánh bao rất hăng say.
Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt nhìn Lâm Khiết Vy, không nhịn được sợ run lên.
Thật sự phải giết cô sao?
Vừa rồi ở trong phòng làm việc, Trần Kiệt và Nam Cung Hào nói rất có đạo lý, cho dù cô là thuốc giải, bây giờ cô mang theo sát khí tới, cô muốn lấy mạng anh!
Trên lý trí, anh đồng ý với phân tích và đề nghị của bọn họ, sau khi xảy ra chuyện như thế, quả thật không nên giữ Lâm Khiết Vy rồi Nhưng đây chỉ là trên lý trí.
Trong lòng anh, anh thật sự không muốn gây tổn hại cho cô gái như đóa hoa này.
Nghĩ tới sau này không thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn này, không nghe được giọng nói dịu dàng của cô, không hôn không ôm được, cũng không nhìn thấy cô ăn tới khí thế ngất trời, trong lòng không nhịn được như bị tắc.
Thậm chí hơi tưởng tượng một lát, cô biến thành thí thể lạnh như băng, cô đơn bất lực nằm ở nhà xác, trái tim anh không nhịn được phát run, có cảm giác chua xót hít thở không thông Hét lên với Trần Kiệt, anh chạy ra khỏi phòng làm việc như trốn, thực ra cũng khinh bỉ mình đến bây giờ còn mềm lòng với cô.