Trần Kiệt vội vàng gãi đầu bứt tai.
Hừm, ông trời cũng khá chiếu cố đến Lâm Khiết Vy đấy, điều anh càng muốn tố cáo thì lại càng là thứ anh Kiêu không muốn nghe.
Anh không tố cáo thì anh không cam tâm.
Làm sao đây?
Đột nhiên, Trần Kiệt lấy điện thoại di động ra, trên đó viết một chữ “Vy”, phóng to cỡ chữ, tiếp cận Mạc Lâm Kiêu một lần nữa, anh đưa điện thoại di động qua.
Từ khóe mắt, Mạc Lâm Kiêu nhìn thấy điện thoại của Trần Kiệt, lông mày anh nhíu lại khi nhìn thấy chữ.
Trần Kiệt lo lắng như vậy, không lẽ là liên quan đến Lâm Khiết Vy?
Trong phút chốc, công việc, cuộc họp quan trọng, đầu tư hàng chục nghìn tỷ đều bị quên sạch, anh nhanh chóng xoay người bước ra ngoài phòng họp.
Những nhân viên tham gia còn lại đều ngẩn người, người nọ nhìn người kia, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Lâm Khiết Vy lại lẻn ra khỏi bệnh viện?
Thậm chí còn trộm đi cửa sau, hån là đang làm điều gì đó mà không muốn anh biết. Nếu không, tại sao cô ấy lại bí ẩn như vậy?
Chẳng lẽ… cô ấy bí mật hẹn họ với tên họ Hạ kia?
Buổi trưa giữa ban ngày ban mặt, cô ấy cùng tên họ Hạ ra ngoài còn có thể làm gì, không chừng là tới khách sạn, đặt phòng, rồi..
Nghĩ vậy, một đám mây đen tức giận ùn ùn kéo đến trong anh, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Râm!
Mạc Lâm Kiêu dùng tay đấm vào tường, bức tường cứng đột nhiên nứt ra, có thể thấy lúc này anh đang bực mình như thế nào, dùng nhiều sức ra sao.
Trần Kiệt sợ hãi run lên, mi mắt khẽ động, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Quả nhiên anh Kiêu đã tức giận, thậm chí còn tức giận hơn cả mong đợi.
Nhất thời, Trần Kiệt thậm chí không biết mình nên vui hay nên hối hận.
Giữ chặt con tim, Trần Kiệt hạ thấp giọng nói: “Không phải là các ấy muốn gặp lại Mạc Hải Dương đấy chứ?”
Vào lúc này, Mạc Lâm Kiêu thấy thà cô đến gặp Mạc Lâm Dương còn hơn là đến gặp Hạ Dịch Sân.
“Đi kiểm tra!”
“Vâng!”
“Trước tiên hãy kiểm tra lại xem, Hạ Dịch Sân hiện đang ở đâu?
“Vâng, hả? Ai cơ? Hạ Dịch Sâm?” Trần Kiệt nhận ra rồi ngây người nhìn Mạc Lâm Kiêu: “Tại sao lại kiểm tra anh ta? Không phải là nên kiểm tra Mạc Lâm Dương sao ạ?
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, trước tiên hãy kiểm tra tên họ Hạ ấy đi” “À vâng vâng, tôi sẽ làm ngay bây giờ”
Mạc Lâm Kiêu dùng ngón tay dí vào huyệt đạo trên lông mày, trong nhất thời tức đến mức đầu đầu nhói, trái tim loạn như mó bòng bong, không thể kiểm soát mà nghĩ đến cảnh Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sân mờ ám. Trong lòng như treo một tảng đá, vừa lo lắng, khó chịu, phiền phức lại phát điên.
Một giám đốc điều hành bước ra khỏi phòng họp, rụt rè hỏi: “Anh Kiều, anh có tham gia cuộc họp nữa không ạ?” “Cút!”
Mạc Lâm Kiêu trầm giọng hét một tiếng, sát khí tứ phía, sự tàn nhẫn lạnh lùng vô tận.
Giám đốc điều hành bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa liền quỳ xuống, lảo đảo lùi vào trong.
Mạc Lâm Kiêu lấy điện thoại di động ra định gọi cho Lâm Khiết Vy, anh bấm gọi rồi anh lại bấm hủy.
Cô lén đi ra ngoài là vì muốn giấu không cho anh biết, nếu cô đã không muốn nói thì anh gọi điện hỏi cũng không ra được sự thật.
Nếu bây giờ cô ấy ở cùng Hạ Dịch Sân mây mưa… vậy anh nên làm gì?
Giết cô ư?
Ý nghĩ này xoẹt qua, trái tim anh đau nhói, gần như không thở được.
Không, anh sẽ không giết cô, anh muốn giữ cô lại, giày vò cô một cách tàn bạo.
Nhưng tên họ Hạ đó thì đừng hòng sống nữa, ngủ với người phụ nữ của anh, anh muốn cả nhà họ Hạ phải chết, muốn Hạ Dịch Sân chết một cách đau đớn!
“Anh Kiêu, tôi tìm thấy rồi. Hạ Dịch Sâm đang giúp đỡ trong khoa cấp cứu của bệnh viện Nhân Ái.” Trần Kiệt nhanh chóng báo cáo.
“Hửm? Chắc chứ?” . Truyện Huyền Huyễn
“Chắc chắn ạ! Trực tiếp xâm nhập camera giám sát, liền thấy Hạ Dịch Sân đang xử lý mã số bệnh nhân ở khoa cấp cứu. Người của chúng ta vừa hay chưa rời khỏi bệnh viện nên đích thân đi kiểm tra một chút, chính là anh ta.”
Mạc Lâm Kiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thế giới xám xịt trước mặt đột nhiên có màu sắc, tâm tình cũng dần trở nên ấm áp hơn.
Miễn là không đi với tên họ Hạ đó.
Cho dù cô có giết người phóng hỏa thì cũng đã sao.
Trần Kiệt không thể nhìn thấu khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu, rốt cuộc anh đang có tâm tư gì, tức giận nói: “Tôi đã nói mà, cô ấy chắc chắn là đi gặp Mạc Lâm Dương, không biết lại có ý đồ xấu gì %3D đây. Anh Kiêu, chi bằng hãy.”
Trực tiếp đuổi cô ta đi!
Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, Mạc Lâm Kiêu đã đưa tay ra
hiệu động tác im lặng, anh cầm điện thoại lên nghe.
“Alo?”
Là Lâm Khiết Vy gọi, nhưng khi được kết nối thì lại không có tiếng
nói chuyện.
“Alo? Lâm Khiết Vy, nói gì đi chứ! Cô đang ở đâu? Lâm Khiết Vy!”
Mạc Lâm Kiêu cau mày, lông mày nhíu chặt, trong đầu hiện lên một tia lo lắng, điện thoại không cúp máy, anh nhanh chóng ra lệnh: “Lập tức kiểm tra, tôi muốn biết vị trí của Lâm Khiết Vy, nhanh lên!”
Tại sao anh Kiêu nói đi là đi vậy?
Người thuyết minh: Tôi có nên tiếp tục thuyết minh không?
“Nói! Sao vậy?”
Ngay sau khi anh rời khỏi phòng họp, Mạc Lâm Kiêu không nhẫn nại mà chất vất.
Trần Kiêu cau mày, giả vờ bày dáng vẻ rất bối rồi: “Người giao đồ ăn đến bệnh viện vừa gọi điện nói, Lâm Khiết Vy không có ở đấy, chưa hết giờ làm đã đi rồi.”
“Đã đi đâu?”
“Tôi không biết. Tài xế của Lâm Khiết Vy đã đợi ở cửa bệnh viện. Có lẽ cô ấy rời đi bằng cửa sau”
Khuôn mặt của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên trở nên u ám. Khi Lâm Khiết Vy tỉnh dậy, sau gáy đau âm i, não ù ù nặng trĩu. Cô nhằm mắt lại, ngây ngốc trong mười giây rồi mới đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất đi.
Trong đầu cô vang lên tiếng báo động mãnh liệt, cô quet quet rồi mở mắt ra, trước mắt đều là sao, nhất thời không tập trung được, cô lại nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở mắt ra.
Vẫn đang trong căn phòng vừa rồi, hai người đàn ông cường tráng đã rời đi, cô đang nằm trên chiếu tatami, quần áo vẫn còn nguyên, Tạ Nguyên Thần đang nằm bên cạnh cô, cô nhìn qua vài cái, Lâm Khiết Vy ghê tởm lập tức chuyển tầm mắt.
Cũng may Tạ Nguyên Thần vẫn chưa dậy, cô muốn nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô nhớ ra Tạ Nguyên Thần đã được uống một viên thuốc, loại thuốc mạnh đó chắc sẽ sớm phát tác, cũng có nghĩa là Tạ Nguyên Thần sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Lâm Khiết Vy muốn đứng dậy, nhưng cô phát hiện ra cơ thể rất mệt, đặc biệt là đầu rất nặng, vừa ngồi dậy đã thấy chóng mặt.
Chết tiệt, người đàn ông đó dùng sức đánh vào gáy cô quá mạnh, khiến bây giờ cô choáng váng, cảm giác cổ như sắp gãy.
Phải tốn bao nhiêu công sức, đổ mồ hôi lạnh thì cô mới bò dậy được,đi được vài mét, nhặt túi xách trên mặt đất lên, kiểm tra thì thấy hai cuốn sổ ghi bệnh vẫn còn đó, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Là
Đi tới cửa, vừa định mở cửa, tay chạm vào tấm cửa, cô đột nhiên dừng lại, cô suy nghĩ một chút, nằm trên khe cửa nhìn ngó bên ngoài.
Phù!
Cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Hai người đàn ông lực lưỡng đó lúc này vẫn đang canh ở ngoài của!