“Bạn nhỏ này, sao em có thể tùy tiện mà gọi người khác là mẹ được chứ? Em nhận nhầm người rồi, chị không phải là mẹ em đâu” Lâm Khiết Vy muốn đẩy Trương Đại Phúc ra nhưng Trương Đại Phúc tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, bàn tay nho nhỏ bám chặt lấy chân cô, nhất quyết không buông tay. Lâm Khiết Vy mặc một chiếc váy bó sát người, rất khó để cúi người xuống, hơn nữa cũng không phát huy được nhiều sức, căn bản không thể nào đẩy thằng bé ra được.
Trương Đại Phúc càng lớn tiếng hét, giọng điệu vô cùng ngây thơ: “Mẹ chính là mẹ con mà! Con sẽ không nhận nhầm mẹ đâu! Mẹ ơi, sao lâu như thế rồi mà mẹ không tới thăm Đại Phúc? Có phải mẹ không cần Đại Phúc và bố nữa không?”
Các vị khách khứa ngồi bên dưới sân khấu nghe thấy vậy thì cũng sôi nổi bàn luận với nhau, đoán già đoán non quan hệ của Lâm Khiết Vy và đứa bé trai này. Chẳng lẽ là.. Lâm Khiết Vy len lén sinh ra một đứa trẻ hay sao?
Lâm Khiết Vy sa sầm mặt xuống, nghiêm khắc nói: “Nói đùa cũng không thể nói bừa như thế. Mau buông chị ra, bố em đâu? Đây là con cái nhà ai? Để trẻ con chạy lung tung, nói loạn làm bừa như thế mà cũng xem được à?"
Tạ Nguyên Thần nhìn tình cảnh trước mắt thì sắc mặt vô cùng kỳ quái. Trong lúc Lâm Khiết Vy vẫn còn là vị hôn thê của anh ta, đến một xíu đậu hũ anh ta cũng không ăn được. Nếu Lâm Khiết Vy thực sự có con ngoài giá thú thì thiết nghĩ anh ta chắc hẳn là người đầu tiên tức chết.
Lâm Thúy Lan cũng lo lắng đi tới bên cạnh cậu bé, vừa dỗ vừa khuyên nói: “Bạn nhỏ này, chị ấy còn trẻ như thế, sao lại là mẹ em được chứ. Em phải nhìn cho rõ, mẹ của mình không thể nhìn nhầm được như vậy đâu."
Khuôn mặt Trương Đại Phúc lập tức trở nên vô cùng bướng bỉnh, khí phách nói: “Em không nhận nhầm! Đây chính là mẹ em mà! Em chính là do mẹ sinh ra đấy!”
Mẹ nó chứ! Lúc này Lâm Khiết Vy thực sự muốn tóm lấy đứa bé này lên mà đánh cho một trận.
Lâm Thúy Lan lo lắng nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi: “Người nhà đứa bé này là ai vậy? Mau ra đây xử lý một chút đi."
Lập tức có một người đàn ông đen đúa đi tới, Lâm Khiết Vy liếc mắt một cái thì đã nhận ra người này chính là Trương Tiểu Phi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng may là bố của thằng nhóc tới rồi, mau đem thằng nhóc này dắt đi đi.
Trương Tiểu Phi đứng trên sân khấu, nhìn Lâm Khiết Vy một cách kỳ quái. Cái nhìn này lập tức khiến cho trái tim vừa buông lỏng của Lâm Khiết Vy lại trở nên căng thẳng.
"Tôi là bố thằng bé” Trương Tiểu Phi nói, cũng không có ý định kéo con trai mình đi. Trương Đại Phúc quay người nhìn bố, khanh khách cười: “Bố ơi, bố, con tìm thấy mẹ rồi! Chúng ta mau đưa mẹ về nhà nhé, được không?” Trương Tiểu Phi đi tới trước mặt Lâm Khiết Vy, hai mắt ửng đỏ nhìn Lâm Khiết Vy, sau đó bị thương
mà nói: "Khiết Vy, cô cũng thật là nhẫn tâm. Con trai ôm cô, gọi cô là mẹ, thế mà cô cũng không thèm đáp lại nó một câu. Cô không sợ làm tổn thương tâm hồn của con trai chúng ta hay sao?”
Trương Tiểu Phi vừa dứt lời, Lâm Khiết Vy lập tức ngạc nhiên đến mức suýt thì ngã ngửa. Hai bố con này điên hết rồi hay sao? Sao cả lớn lẫn bé đều nói tầm bậy tầm bạ gì đâu không vậy?
Lâm Thúy Lan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Anh này, đồ ăn có thể ăn bậy nhưng lời nói thì tuyệt đối không được nói bừa, em họ tôi chưa lập gia đình đâu, chúng tôi cũng chưa bao giờ hay tin em ấy sinh con hay mang bầu cả!”
Lời này của Lâm Thúy Lan chẳng khác nào đang mớm lời để Trương Tiểu Phi nói tiếp cả. Lúc này Lân Khiết Vy đột nhiên hiểu rõ mục đích hai bố con này xuất hiện ở đây. Rõ ràng là họ muốn bêu xấu cô trước mặt mọi người. Hai người này chắc chắn là bị người sai khiến làm thế.
Trương Tiểu Phi dùng bàn tay thô ráp của mình lau nước mắt trên mặt, có vẻ như vô cùng đau lòng nói: "Khiết Vy và tôi quen nhau lúc Khiết Vy vừa mới lên cấp ba. Lúc đó hai người chúng tôi còn trẻ nên cũng rất bồng bột, rất nhanh đã ở bên nhau rồi. Sau đó trước khi cô ta vào đại học thì đã lén sinh con trai chúng tôi ra.”
Lâm Thúy Lan lập tức tỏ vẻ chợt nhớ ra nói: “À! Tôi nhớ ra rồi, lúc em họ tôi vừa thi xong đại học thì lấy cớ thân thể không khỏe mà về quê dưỡng bệnh, đi suốt hai tháng lận. Chẳng lẽ là lúc ấy.”
Lâm Khiết Vy nghe được thì thực sự muốn tát chết Lâm Thúy Lan ngay tại chỗ. Nghỉ hè năm ấy cô thực sự bị bệnh, hơn nữa Lâm Thúy Lan còn sợ cô sẽ lây bệnh cho cô ta mà đưa cô về quê “cách ly" ấy chứ. “Đúng rồi, đúng là lúc ấy, cô ta ở quê đã lén sinh ra con trai của chúng tôi, Trương Đại Phúc!” Trương Tiểu Phi kéo Trương Đại Phúc tới bên người mình, vuốt tóc thằng bé, diễn một cảnh cha hiền con thảo, sau đó thất vọng nhìn Lâm Khiết Vy, tiếp tục nói: “Không ngờ rằng khi cô ta lên đại học thì lập tức ghét nghèo theo giàu, chế tôi vô dụng, không có ý chí cầu tiến. Cô ta muốn trèo cao nên đã bỏ rơi tôi cùng con trai, còn bảo hai bố con chúng tôi tuyệt đối không được tới làm phiền cô ta."
Hạ Dịch Sâm sớm đã mất kiên nhẫn, nhanh chóng đi lên sân khấu, đứng cạnh Lâm Khiết Vy, uy nghiêm nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phi, lạnh lùng nói: "Anh này, nếu hôm nay anh có nửa lời nói dối thì tôi lập tức có thể khiến anh ngồi tù bóc lịch vì tội phỉ bảng đấy. Hy vọng anh có thể suy nghĩ cho kỹ, cân nhắc hậu quả mà xem lại lời nói và hành động của bản thân."
Trương Tiểu Phi cũng không hề sợ hãi mà lớn tiếng nói: “Những gì tôi nói đều là thật! Nếu không tin thì anh làm xét nghiệm DNA đi! Con cái lớn rồi, hy vọng có một gia đình trọn vẹn, đầy đủ tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ là sai hay sao? Những kẻ có tiền như các người chẳng lẽ có thể tùy tiện đổi trắng thay đen, phủi bỏ trách nhiệm, rũ bỏ người thân hay sao? Nhân tính của các người đi đâu cả rồi? Đến con trai ruột cũng không thèm nhận thì tôi phải hỏi xem nhân tính của các người đi đâu rồi? Vứt cho chó gặm hết rồi hay sao?”
Lời lẽ chính trực, có đạo lý, giọng điệu lại chan chứa tình ý và chân thành, thêm vào đó là biểu cảm vô cùng tức giận, lập tức có thể mê hoặc khiến tất cả khách khứa ở đây tin tưởng. Người ta đã chủ động đề nghị đi làm xét nghiệm DNA rồi thì chắc hẳn những lời người ta nói là sự thật. Là thật thì người ta mới không sợ chứ!
"Trời ơi, không thể tin được nhà họ Lâm còn xảy ra loại scandal này.”
"Trưởng thành như hoa như ngọc thế mà nhân cách lại chẳng ra sao, thật là.”
“Lâm Khiết Vy cũng kì quả đi, con trai sinh ra sao lại không nhận nó chứ. Đứa bé này đáng thương quá đi." . ngôn tình sủng
"Không phải là vì muốn giả làm thiếu nữ thanh thuần để trèo cao hay sao. Xem đi, từ nay về sau cô ta còn đi lừa người kiểu gì nữa.”
Kim Ngọc xưa này đều vô cùng ghen ghét Lâm Khiết Vy, bây giờ cơ hội đến rồi, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ nó. Cô ta đứng lên, hướng về sân khấu kêu lên: “Bác sĩ Sâm, cái loại phụ nữ vô tình vô nghĩa lại còn giả dối hư hỏng như thế này anh còn quan tâm làm gì? Đến con trai ruột cũng không thèm nhận, thật là quá nhẫn tâm rồi."
Rất nhiều vị khách khác cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, quả thực là quá vô nhân tính, quá nhẫn tâm.”
Lâm Thúy Lan dùng tay ra hiệu cho mọi người im lặng sau đó quay lại nhìn Lâm Khiết Vy, bày ra bộ dáng chị cả, chất vấn: “Khiết Vy, em nói đi, chuyện này là thế nào hả?”
Lâm Khiết Vy lạnh lùng cười nói: “Chị họ à, lời này của chị rất lạ nha. Hai bố con này không biết từ đâu chui ra, em cũng chẳng quen biết gì người ta, sao lại xuất hiện cảnh này em còn phải hỏi chị đấy!"
Giờ phút này thì cô cũng khỏi cần đoán tới đoán lui nữa, việc này chắc chắn là do Lâm Thúy Lan gây ra. Lâm Phi Diệp lập tức chỉ vào Trương Đại Phúc, dùng chất giọng chói tai của mình mà kêu lên: "Lâm Khiết Vy! Con trai cô cũng đã tìm đến cửa rồi mà cô còn không nhận hả?”
Hạ Dịch Sâm lập tức dùng ánh mắt lạnh lùng trừng Lâm Phi Diệp một cái khiến cô ta sợ tới mức lập tức lui ra sau né.Lúc này, Lâm Hoàng Văn cũng đã đỡ ông cụ nhà họ Lâm đi lên sân khấu. Sắc mặt của ông cụ nhà họ Lâm đã trở nên vô cùng khó coi. Ông ta đột nhiên giơ cao gậy lên quất thật mạnh lên đầu Lâm Khiết Vy, quát:
"Cái đồ không biết xấu hổ! Mày đúng là làm mất mặt nhà họ Lâm chúng tao!"
Hạ Dịch Sâm vươn tay ra lập tức đã đỡ được gậy của ông cụ nhà họ Lâm, cũng kệ cho ông cụ nhà họ Lâm kéo lại thế nào thì anh ta cũng không buông tay ra, chỉ lạnh lùng nói: “Ông Lâm. Ông đừng xúc động như thế. Việc còn chưa ngã ngũ, tôi tin là Khiết Vy bị người khác vu khống."