Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi đoán Lam Thiên Hữu có chút chủ nghĩa đại nam tử, cảm thấy hắn là một người con trai lại bị cô gái là tôi này cứu, hắn rất mất mặt, mới có chút khó mở miệng, tôi cũng không để ở trong lòng.

Chỉ chốc lát sau thang máy đi lên, điện thoại của Lam Thiên Hữu lại vang lên, là Lam Cảnh Nhuận gọi tới.

Lam Thiên Hữu nói đơn giản là gặp quỷ, nói số phòng để Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh đi đến đó chờ chúng tôi.

Sau khi sử dụng Quỷ Tỉ, toàn thân tôi vô lực.

Thang máy tới tầng lầu chỉ định, sau khi tôi xác định bên ngoài là khách sạn không phải là không gian quỷ, mới giãy giụa muốn đứng dậy.

Lam Thiên Hữu muốn bế tôi lên, tôi lại liều chết không từ, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ tôi.

Hắn dẫn tôi vào một căn phòng lớn, đỡ tôi đến sô pha nằm xuống, không trong chốc lát, Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh đã đi tới.

“Tử Đồng cậu làm sao vậy?” Ninh Ninh thấy vẻ mặt tôi tái nhợt, lập tức lo lắng, ngay cả Tiểu Tiểu đều bay đến gương mặt tôi bất an cọ tôi.

“Mình không có việc gì, chỉ là linh lực có chút tiêu hao quá mức.” Tôi hữu khí vô lực nói.

Lam Thiên Hữu nói đơn giản chuyện chúng tôi gặp được cho bọn họ, Lam Cảnh Nhuận nghe xong, sắc mặt đại biến: “Khách sạn này luôn không xảy ra sự cố gì, sao sẽ có nhiều cương thi như vậy!”

Hắn nhìn về phía Lam Thiên Hữu, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh, chuyện này nhất định phải điều tra rõ! Nếu không, khách sạn người đến người đi, sớm muộn gì cũng sẽ liên luỵ người vô tội!”

Lam Thiên Hữu cũng có ý tưởng như vậy: “Anh cũng là nghĩ như vậy, khách sạn là anh chủ trương xây dựng, chuyện này để anh tới tra đi.”

Lam Cảnh Nhuận gật đầu: “Nếu có gì không ứng phó được, anh tùy thời có thể gọi em.”

Lam Thiên Hữu cười với hắn, lại nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, đêm nay em hãy ở nơi này đi, em thế này, đừng nói là trở về, đi đường đều đi không xong, tôi cũng không yên tâm để em đi ra ngoài.”

Tôi cũng biết tình huống của mình không phải rất tốt, nên gật đầu.

Lam Thiên Hữu sắp xếp cho tôi và Ninh Ninh một căn phòng hợp lại, hai người mỗi người một căn phòng ngủ, ở giữa cách cái phòng khách, mở cửa là có thể nhìn thấy đối phương.

Trở lại phòng ngủ, cả người tôi vô lực ngã lên giường rồi ngủ.

Tiểu Tiểu bay quanh tôi, thấy tôi bất động, nàng tìm tư thế thoải mái, dựa gần tôi cũng ngủ.

Đêm nay, tôi lại nằm mơ.

Vẫn là đường nhỏ đồng ruộng thời cổ, Mặc Hàn đi ở phía trước, tôi nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng đuổi theo ở phía sau, nhưng dù thế nào cũng không đuổi kịp bước chân hắn.

Rất nhanh, tôi đã mất dấu hắn.

Đảo mắt, tôi ở trong một cái miếu đổ nát và một đám ma quỷ vây quanh, mắt thấy không chống đỡ được, bóng dáng của Mặc Hàn chợt lóe qua, ma quỷ trước mắt đều bị tiêu diệt hết.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua tôi ngã trên mặt đất, xoay người đi ra khỏi miếu đổ nát.

Tôi giãy giụa lên, chịu đựng vết thương trên chân, lại chạy đuổi theo bóng dáng, nhưng dù thế nào cũng không đuổi kịp hắn, lại một lần nữa mất dấu hắn.

Tôi có chút nhụt chí tìm một chỗ, băng bó tốt miệng vết thương của mình, nghỉ ngơi một ngày một đêm, chân mới miễn cưỡng có thể đi đường bình thường.

Tôi vẫn đi khắp nơi, một đêm trăng tròn, bên dưới một cây hòe lớn trên ruộng lúa màu vàng, tôi thấy Mặc Hàn ngồi ở trên cành cây, hắn dựa nghiêng người ở trên thân cây, bên cành cây còn treo một vò rượu.

Tôi cười đi lên trước, ngẩng đầu lên nói với người con trai trên tuấn mỹ cây: “Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được anh.”

Mặc Hàn không để ý đến tôi, hắn cong gối một chân chống ở trên cây, một chân khác lại thả dưới tàng cây, tay phải cầm một cái chén nhỏ, tùy ý đặt ở đầu gối, thật là tùy ý thoải mái.

Tôi cũng không buông tay, lại nói: “Một mình uống rượu không thú vị bao nhiêu, không mời em uống một chén sao?”

Mặc Hàn nâng chén nhỏ trong tay lên, đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, đổ rượu kia xuống mặt đất.


Trong mộng tôi thấy một màn như vậy, trong nháy mắt trong lòng nổi giận, cảm thấy Mặc Hàn thà tình nguyện đổ rượu đi cũng không muốn mời nàng uống.

Tôi lại cảm thấy rất bình thường, Mặc Hàn là quỷ, ăn cái gì chính là ăn như vậy, không đổ rượu trong chén đã uống qua, hắn uống rượu còn lại như thế nào?

Kỳ quái chính là, trong mộng tôi rõ ràng tức giận, nhưng vẫn cười tươi như hoa nhìn Mặc Hàn, lời nhỏ nhẹ nói với Mặc Hàn: “Đây là rượu gì? Uống không ngon sao? Anh muốn đổ hết?”

Mặc Hàn không để ý đến nàng, cứ thế tự mình ngửi rượu, lúc sau uống qua lại đổ đi lần nữa.

Cứ như vậy, hắn uống xong, đổ hết cả một bình rượu, vẫn luôn không nói một chữ.

Tôi đứng ở dưới tàng cây rõ ràng đều sắp bị tức đến nổ tung, lại vẫn không phát tác, vẫn luôn lải nhải nói chuyện với Mặc Hàn, ý đồ để Mặc Hàn trả lời.

Tôi có chút chán ghét mình như vậy.

Ngay ở lúc sói tru trong núi lại vang vọng phía chân trời lần nữa, Mặc Hàn uống xong rượu rồi, hắn từ trên cây đứng dậy, lúc này mới nhìn tôi dưới tàng cây, lạnh nhạt mở miệng nói: “Người sống, đều dong dài như vậy sao?”

Trong mộng tôi lập tức ngậm miệng, sắc mặt đoán chừng khó coi như nuốt phải con ruồi.

Không biết vì sao, rõ ràng tôi biết là đang nằm mơ, thấy một màn như vậy, lại trộm vui vẻ một phen.

Bởi vì Mặc Hàn chưa bao giờ chê tôi dong dài!

Hắn còn tỏ vẻ, chỉ cần tôi nguyện ý nói, hắn đều nguyện ý nghe, mặc kệ tôi nói chuyện có thú vị hay không!

Cảm giác trong mộng tôi hồ đồ thật thảm! Tôi cười vô sỉ.

A, từ từ! Đây không phải là mộng của chính tôi sao? Vì sao tôi còn cười nhạo vui vẻ như vậy?

Lúc buổi sáng tỉnh lại, đầu choáng váng mơ màng, đoán chừng là di chứng linh lực tiêu hao quá mức, nhưng tốt xấu vẫn có thể tự mình xuống giường đi lại, tôi cũng không oán giận cái gì.

Mở cửa phòng ra, Ninh Ninh đã ngồi ở trên sô pha phòng khách.

Thấy tôi còn mặc bộ quần áo tối hôm qua bị rượu làm bẩn kia, nàng nhắc nhở nói: “Tử Đồng, tủ quần áo của phòng khách sạn có cung cấp áo ngủ, cậu đi thay một bộ đi.”

Tôi cúi đầu nhìn váy của mình, ném Tiểu Tiểu cho Ninh Ninh, sau khi để hai các nàng gọi ăn sáng, tự mình về phòng đi tắm rửa một cái, thay bộ áo ngủ màu trắng của khách sạn.

Lúc đi ra, bữa sáng đã đưa đến đây.

Một người một chim ăn bữa sáng đầy một bàn, khóe miệng tôi co rút: “Các cậu là muốn ăn tớ nghèo đi sao…”

Ninh Ninh không để bụng: “Yên tâm, anh Thiên Hữu đã nói qua với khách sạn, tính lên trên người hắn!”

“Vậy càng không thể ăn như vậy!” Tôi còn không nhận nổi ân tình này!

Ninh Ninh lại ý bảo tôi yên tâm lần nữa: “Yên tâm, tối hôm qua cậu liều chết cứu anh Thiên Hữu, ăn của hắn một bữa cơm mà thôi, hơn nữa, anh Thiên Hữu có tiền như vậy, bữa cơm này với hắn mà nói chín trâu mất sợi lông!”

“Đúng đó đúng đó!” Toàn bộ cơ thể của gà con đều vùi vào một rừng rậm bánh kem, còn không quên phụ họa Ninh Ninh.

Đây mới là mẹ con ruột đi…

Nhưng hình như các nàng nói cũng rất có đạo lý!

Tôi đi đến bên người Ninh Ninh ngồi xuống, cũng ăn vào.

Không hổ là khách sạn cấp năm sao, mùi vị thật không tệ!

Ăn qua bữa sáng, cửa phòng bị gõ vang, Ninh Ninh đi mở cửa, là Lam Thiên Hữu.

“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Hắn hỏi chúng tôi.

Ninh Ninh gật đầu: “Cũng tốt! Giường lớn của khách sạn năm sao chính là ngủ thoải mái!”

Tôi cũng gật đầu: “Vừa ngủ là đến hừng đông.”

“Vậy là tốt rồi.” Lam Thiên Hữu khẽ mỉm cười: “Lễ phục của em bị làm bẩn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp giặt xong đưa đến đây, tôi để cho bọn họ đưa đến đây một bộ quần áo mới cho em trước, coi như tôi bồi tội.”

Hắn nói xong, đưa một hộp quà quần áo hình chữ nhật đến trước mặt tôi.

Bây giờ nhu cầu cấp bách của tôi là một bộ quần áo sạch sẽ, nên đồng ý Lam Thiên Hữu nói, nhận lấy hộp quà kia, bởi vì tôi không từ chối đã nhận lấy quần áo, hắn như còn rất cao hứng. Chỉ là còn muốn nói cái gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, sắc mặt của Lam Thiên Hữu khẽ biến, cúp điện thoại.

“tôi có việc rời đi một chút, tài xế ở đại sảnh dưới lầu, các em muốn về hoặc là đi ra ngoài chơi, hắn sẽ đưa các em đi.” Lam Thiên Hữu nói.

Hắn vừa đi, Ninh Ninh gấp không chờ nổi mở hộp quà ra, bên trong là một lễ phục màu đỏ rực.

Ninh Ninh vui đùa nói: “Tử Đồng, cậu xem anh Thiên Hữu đó, hôm qua mới cầu hôn, hôm nay đã chuẩn bị tốt áo cưới xuất giá cho cậu rồi!”



“Đừng nói bừa!” Tôi liếc nàng một cái.

Tiểu Tiểu nhìn bộ váy kia, đều dựng lông cả người lên, thấy tôi cầm lấy, một đầu xông tới muốn phóng hỏa, tôi vội vàng lắc mình né tránh.

“Tiểu Tiểu, đừng bướng bỉnh! Mẹ muốn mặc váy này.” Tôi dạy dỗ đứa nhỏ này.

Tiểu Tiểu nhìn váy trên tay tôi, vẻ mặt buồn rầu: “Thật sao?”

“Thật!” Bây giờ tôi chỉ có một chiếc váy như vậy có thể mặc đi ra ngoài, đương nhiên muốn là thật!

Tiểu Tiểu lặp lại bay quanh bộ váy kia vài vòng, mới chậm rãi gục đầu xuống bay lên trên bàn cơm: “Vậy được rồi…”

Không có đứa nhỏ quấy rối, lúc này tôi mới cẩn thận đánh giá bộ váy trên tay.

Bộ váy này cho tôi một loại cảm xúc rất kỳ quái, vô cùng trơn mịn, so với tơ lụa còn trơn mịn hơn, nhưng nói là vật liệu gì, tôi lại nói không nên lời.

Trên váy còn thêu Phượng Hoàng đỏ thẫm và hoa văn tường vân, thật sự như theo lời Ninh Ninh, hiển nhiên là một bộ váy cưới.

Tôi lập tức không có hứng thú mặc.

Ninh Ninh lại xúi giục tôi: “Mặc vào thử xem sao! Mình còn không biết có thể thấy hôn lễ của cậu và minh vương đại nhân hay không, mặc áo cưới vào cho mình nhìn đã mắt cũng tốt!”

“Chờ khi nào Mặc Hàn chuyển bộ áo cưới lần trước khi minh hôn mình mặc ra, mình lại mặc cho cậu xem.” Áo cưới Lam Thiên Hữu đưa, tôi cũng không dám mặc.

Đang muốn ném váy về hộp quà, tôi đột nhiên phát hiện bộ váy kia dính vào trên ngón tay của tôi.

Tôi sửng sốt, run lên, bộ váy kia vẫn dính vào trên ngón tay tôi.

Hai tay đều bị váy dính vào, tôi chỉ có thể đi cứu một bàn tay trước, bộ váy kia vừa muốn từ trên ngón tay của tôi xé ra, trên tay đã truyền đến đau đớn xuyên tim, như đang lột da tôi vậy.

Bộ váy này có vấn đề!

Tôi vận chuyển linh lực lên trên tay, muốn dùng linh lực xé váy ra, lại không ngờ linh lực đều như bị váy cắn nuốt.

Sắc mặt của tôi đại biến, còn không kịp nghĩ biện pháp mới , chỉ thấy áo cưới đỏ máu kia như một con rắn dài, phút chốc chui vào tay áo của tôi, vòng lên cánh tay của tôi, lại nhanh chóng từ bên trong bao lấy thân thể của tôi.

Trong nháy mắt, cả người truyền đến đau đớn kịch liệt, cái loại thống khổ lột da này, tra tấn mỗi một tấc làn da trên người tôi.

Trên tay ban đầu tôi chạm vào áo cưới đã huyết nhục mơ hồ, như bị lột sống một lớp da khác.

Đau đớn kịch liệt làm tôi ngã xuống mặt đất, Ninh Ninh lo lắng nhìn tôi, lại không thể nào xuống tay: “Làm sao vậy? Tử Đồng cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm mình sợ!”

“Váy! Bộ váy có vấn đề!” Tôi chỉ biết cái này.

“Ha ha ha ha…”

“Ha ha…”

“Da người… Da người tinh tế trơn mềm…”

“Còn có máu tươi thịt người uống rất ngon…”

“Đều là chúng ta… Chúng ta! A ha ha ha…”

Lỗ tai bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng cười to càn rỡ của con gái, tôi đau giãy giụa qua lại, Tiểu Tiểu nôn nóng vẫy cánh bay đến bên người tôi, mắng to: “Kẻ lừa đảo! Đáp ứng ta không tổn thương ma ma! Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo!”

Đứa nhỏ này biết cái gì?

Ninh Ninh cũng vội hỏi nàng: “Tử Đồng làm sao vậy? Ai là kẻ lừa đảo?”

Tiểu Tiểu thấy tôi bị tra tấn không thành hình người, đều nhanh khóc ra: “Quần áo! Da! Chín nữ quỷ! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!”

Bộ váy này là làm thành từ da của chín nữ quỷ!

Nháy mắt tôi đã hiểu được!

Trách không được Tiểu Tiểu vừa thấy váy này đã muốn đốt cháy! Đứa nhỏ này lại bởi vì tôi không rõ tình hình thực tế muốn mặc váy này, đã ngoan ngoãn nghe lời để tôi mặc!

Thật là một đứa nhỏ ngốc!

Thống khổ lột da gia tăng từng chút một, nghĩ đến tôi mặc da của người khác, cả người tôi đều cảm thấy ghê tởm!

“Cút ngay!” Tôi giận mắng một tiếng, lại không có tác dụng.

Vận chuyển linh lực lên, bị cắn nuốt như giọt nước vào biển, chín nữ quỷ thêm pháp lực ở bên nhau, xa không phải tôi mới khôi phục một chút pháp lực như vậy có thể ngăn cản.

Tôi có thể thấy cơ thể tôi lộ ở bên ngoài đã huyết nhục mơ hồ, làn da trên người đều bị áo cưới máu đỏ kia cắn nuốt.

Tiểu Tiểu muốn phun lửa, chỉ là lại sợ đốt tôi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong đầu tôi đều là bóng dáng của Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Mặc Hàn…”

Ninh Ninh hiểu ý, lập tức bắt được Tiểu Tiểu đang bay quanh, trịnh trọng dặn dò nói: “Mau đi tìm ba ba Mặc Hàn của em! Nói cho hắn Tử Đồng có nguy hiểm!”

Gà con hiểu ý, hóa thành một hỏa cầu, phá vỡ thủy tinh bay ra ngoài.

Đau đớn trên người tôi lại càng kịch liệt.

Ngay ở lúc này, một quỷ khí quen thuộc bay nhanh đến, ném hỏa cầu nhỏ Tiểu Tiểu mới bay ra, dừng ở bên người tôi.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, thiếu chút nữa tôi cảm động khóc ra.

Mặc Hàn tới!

“Nhịn một chút!” Hắn nhanh chóng chữa khỏi miệng vết thương trên người tôi, áo cưới đỏ kia đồng thời cũng điên cuồng hấp thu pháp lực của Mặc Hàn.

Hắn lại hoàn toàn không màng, toàn lực phát ra pháp lực của hắn vào tôi, chỉ vì có thể để áo cưới đỏ kia cắn nuốt rất nhiều, mới có thể giảm bớt thống khổ trên người tôi.

“Mặc Hàn… Thật xin lỗi…” Tôi khó khăn mở miệng: “Em không nên… Tức giận với anh…”

“Đừng nói nữa, nàng sẽ tốt.” Đau lòng trong mắt Mặc Hàn càng thêm rõ ràng.

Hắn ôm tôi, một tay phát ra thuật chữa trị, một tay khác phát ra một đạo hàn ý, hàn ý xâm lấn tiến vào trong cơ thể tôi, ngăn cản quỷ khí kia đang cắn nuốt linh lực của tôi.

“Sẽ có chút đau, nhịn một chút.” Hắn nói với tôi, cúi đầu hôn tôi.

Tôi gật đầu, tay hắn đặt ở trước người tôi nắm thành quyền, tôi cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó như bị hắn không bắt được.

Hắn từ từ nâng tay lên, thứ bị hắn bắt lấy kia, cũng từ từ nổi lên theo.

Tôi cúi đầu, thấy một nữ quỷ bộ mặt dữ tợn đang bị kéo ra từ trong cơ thể tôi.

Chín nữ quỷ, đầu đuôi nối nhau, một con tiếp một con bị kéo ra, mới rơi xuống đất, Tiểu Tiểu đã phun ra một ngọn lửa đốt, nhưng lửa xanh của Mặc Hàn đã đến trước một bước, đốt những nữ quỷ đó tan thành mây khói.

Trên người tôi là một mảnh huyết nhục đầm đìa, như thật sự bị lột sống da.

Mặc Hàn nhíu mày, mang theo tôi vào mặc ngọc, kéo áo ngủ vướng bận trên người tôi ra, tiếp tục thi triển thuật chữa trị cho tôi.

Sợ tôi bị thương, động tác của hắn vẫn luôn đều rất ôn nhu.

Nhìn vẻ mặt hắn chuyên chú lại đau lòng, tôi nhịn không được mở miệng: “Mặc Hàn… Em không tức giận… Thật xin lỗi…”

“Đồ ngốc.” Ánh mắt hắn sủng nịch, lúc nhìn đến miệng vết thương của tôi, lại biến thành đau lòng và nghiêm túc: “Sẽ tốt lên.”

“Ừ…” Tôi tin hắn.

Linh lực khô kiệt làm tôi có chút mơ màng sắp ngủ, nhưng đã lâu tôi không gặp Mặc Hàn, lại không nỡ ngủ, sợ vừa mở mắt, lúc tỉnh lại hắn lại không ở bên cạnh.

Như là đã nhìn ra giãy giụa trong lòng tôi, Mặc Hàn trấn an nói: “Trước ngủ một lát đi, ta coi chừng nàng, tỉnh lại, thương thế sẽ khỏi hẳn.”

Nóng rát đau nhức trên người bị cảm giác lạnh lạnh tê dại thay thế, tôi thấp giọng lên tiếng, mí mắt nặng nề dần khép lại.

Lúc tỉnh lại, Mặc Hàn đúng hẹn canh giữ ở bên người tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn cúi người hôn tôi, hỏi: “Còn không thoải mái hay không?”



Tôi cảm thụ cả người như đều nhẹ nhàng như thay da đổi thịt, lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Hắn yên tâm chút, ôm chặt lấy tôi: “Ta đã tới chậm.”

Tôi cũng ôm chặt lấy hắn: “Không muộn, vừa lúc đã cứu em.”

“Không để nàng bị thương mới không tính muộn.” Giọng nói của Mặc Hàn mang theo tia chán nản.

Thật tốt, hắn lại về tới bên người tôi.

Vốn dĩ, tôi là muốn đi tìm hắn làm lành.

Hiện tại vừa lúc.

Giữa chúng tôi có quá nhiều bí mật, sẽ phải có người làm ra chút nỗ lực.

Nếu như hắn không muốn nhắc tới, vậy tôi đi ra bước đầu tiên kia trước là được.

“Mặc Hàn, chúng ta làm lành, được không?”

“Ừ.” Đầu của hắn chôn ở chỗ cổ của tôi, tay phải xoa đầu tôi, ôm chặt lấy tôi.

“Vậy về sau… Giữa chúng ta… Có thể bớt chút bí mật hay không?” Tôi có chút thấp thỏm hỏi.

“Được.” Mặc Hàn đáp ứng một câu, dừng một chút, bổ sung nói: “Ta không lừa nàng chuyện gì.”

Được hứa hẹn của hắn như vậy, tôi cảm thấy gặp phải đau đớn này cũng đáng: “Em cũng không lừa anh!”

Khóe miệng hắn hơi giật giật, bộ dáng như tâm tình không tồi.

Hai người triền miên một lát, hắn ôm tôi, như là lại nghĩ tới cái gì đó, có chút do dự hỏi tôi: “Mộ Nhi, hỏi nàng chuyện này, đừng nóng giận.”

“Chuyện gì?” Tôi tò mò.

Mặc Hàn không lập tức nói, tôi lại nhấn mạnh nói: “Em bảo đảm không tức giận!”

Lúc này Mặc Hàn mới mở miệng: “Ngày đó… Vì sao nàng tức giận? Ngày trở lại thành phố Trạch Vân đó.”

Hắn còn đang rối rắm cái này sao…

Tôi nên nói với hắn như thế nào đây…

Thấy tôi vẫn luôn không mở miệng, Mặc Hàn như có chút mất tự nhiên nho nhỏ: “Ta sinh ra chính là quỷ, không phải rất hiểu người sống, tuy ở âm phủ nghe quen tử hồn khóc lóc kể lể, ta vẫn là không hiểu, ta muốn thử hiểu biết người sống, hiểu biết nàng.”

Hắn ngừng một chút, nhìn về phía tôi, trong mắt chỉ có chân thành: “Ta hỏi Mặc Uyên, Mặc Uyên nói, nàng tức giận là bởi vì nữ nhân quen có vô cớ gây rối, nhưng ta biết nàng không phải là người như vậy.”

Sao lại cảm thấy minh vương đại nhân như vậy, trái ngược có loại làm nũng nhỉ…

Kỳ thật, tôi muốn nói cho Mặc Hàn, không chỉ thân là quỷ hắn không hiểu phụ nữ, người sống cũng thân là đàn ông, cũng không hiểu lòng phụ nữ.

Bởi vì có đôi khi phụ nữ ngay cả mình cũng đều không hiểu chính mình!

“Em nói, anh cũng không cần tức giận.” Nhớ tới nguyên nhân mình tức giận, tôi cũng có chút chột dạ.

Mặc Hàn gật đầu: “Nàng cứ việc nói, ta tuyệt đối không tức giận.”

“Ngày đó, em phát hiện anh đi ra ngoài lâu mới trở về, em hỏi anh đi nơi nào, là hơi thở của ai, anh nói không nhớ rõ. Em… Cho rằng anh là không muốn nói thật với em… Hơn nữa Mặc Uyên bọn họ luôn nhắc tới anh thích một cô gái khác… Cho nên… Cho nên… Không vui vẻ…”

“Ta thật sự không nhớ rõ.” Mặc Hàn thở dài, lại dỗ tôi: “Cũng không có nữ nhân kia, nàng đừng ghen.”

Mới không có ghen đâu!

Thôi được, vẫn là có chút ghen…

“Thật sự không có sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn lời thề son sắt: “Không có người khác, chỉ có nàng.” Hắn tiến đến bên tai tôi, thấp giọng nỉ non: “Ta thích nàng, chỉ thích nàng.”

Lòng tôi nổ pháo hoa!

Vứt bỏ rụt rè của thiếu nữ, cũng thổ lộ cho Mặc Hàn một câu: “Em cũng thích anh, chỉ thích anh!”

Đêm nay, thật là một ban đêm hạnh phúc và đổ mồ hôi đan xen.

Mặc Hàn ngủ một mình vài ngày giường lạnh, hôm nay có cái ổ chăn cho hắn ấm, lăn lộn suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, tôi che lại eo già tỉnh lại.

Mặc Hàn thấy thế, lấy thuật trị liệu giảm bớt đau nhức trên eo cho tôi, đồng thời nói: “Thuật song tu của chúng ta có thể lên cấp rồi.”

Eo tôi còn chịu đựng được sao?

Lúc hai người rửa mặt mặc xong một lần nữa ra khỏi mặc ngọc, Ninh Ninh và Tiểu Tiểu còn chờ ở bên cạnh, còn có Lam Cảnh Nhuận và Lam Thiên Hữu.

Thấy tôi không có việc gì, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Mặc Hàn dừng ở trên người Lam Thiên Hữu, tạm dừng một lát mới dịch ra.

Tôi có chút chột dạ, chẳng lẽ hắn đã biết Lam Thiên Hữu cầu hôn?

Ninh Ninh hỏi han tôi ân cần xong, Lam Thiên Hữu đã đi tới: “Tử Đồng, thật xin lỗi, tôi để người đưa tới quần áo bị người thay đổi, tôi không nghĩ tới lại sẽ xảy ra chuyện như vậy!”

Sau khi với hợp lại với Mặc Hàn, tôi còn không nhớ tới chuyện này.

Lam Thiên Hữu cũng không có động cơ gì hại tôi, nhìn vẻ mặt hắn xin lỗi, tôi cũng không nghi ngờ hắn, Mặc Hàn lại nổi giận.

“Y phục da người kia, là ngươi đưa cho Mộ Nhi?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt Lam Thiên Hữu lóe một chút, giải thích nói: “Tôi đưa chính là một bộ quần áo khác, trên đường bị người đánh tráo.”

“Vậy ngươi cũng phải chết!” Nháy mắt một ngọn lửa xanh của Mặc Hàn đã cháy ở trong tay, Lam Cảnh Nhuận lập tức rút kiếm bảo vệ ở trước mặt Lam Thiên Hữu, tôi cũng vội vàng nắm tay của Mặc Hàn.

“Mặc Hàn đừng xúc động! Hắn cũng là bị lợi dụng! Đừng xúc động!”

Mặc Hàn cúi đầu nhìn về phía tôi, tôi nhìn về phía lửa xanh trên tay hắn, ý bảo hắn thu Minh Hỏa lại.

Ngọn lửa kia từ từ nhỏ xuống, lúc chỉ còn lại có một ngọn lửa nhỏ, tôi thổi một hơi, Mặc Hàn phối hợp thu ngọn lửa lại.

Hắn ôm chặt tôi, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lam Thiên Hữu: “Ai đổi?”

Tiểu Tiểu tranh công bay lên bay xuống: “Hư nữ nhân! Thiêu sạch!”

Ninh Ninh giải thích nói: “Là Đinh Linh, chính là người phụ nữ ngang ngược buổi tối ngày đó!” Vẻ mặt nàng ghét bỏ: “Tử Đồng, cậu biết không, người phụ nữ kia đã sớm chết! Đêm đó đi theo chúng ta ra, chính là nàng đã biến thành quỷ! Đổi quần áo của cậu, đoán chừng là ghen ghét cậu được…”

Nói đến một nửa, Ninh Ninh kịp thời dừng xe, chưa nói chuyện Lam Thiên Hữu cầu hôn.

“Vậy hiện tại cô ta đâu?” Tôi hỏi.

Tiểu Tiểu nhào vào trong ngực tôi, nháy mắt sáng long lanh: “Đốt! Tiểu Tiểu giỏi nhất!”

Ninh Ninh gật đầu, chỉ gà con trong ngực tôi: “Bị Tiểu Tiểu dùng lửa đốt đã chết.”

“Làm rất tốt!” Tôi tán thưởng sờ gà con trong lòng.

Gà con vẻ mặt hưởng thụ.

Lam Thiên Hữu nói: “Tử Đồng, rất xin lỗi, tôi mời các em đi ăn cơm.”

“Không rảnh.” Mặc Hàn gọn gàng dứt khoát thay tôi từ chối, nhìn ra được, hắn rất không thích Lam Thiên Hữu.


So với không thích Lam Cảnh Nhuận còn không thích hơn.


Sắc mặt của Lam Thiên Hữu không được tốt, tôi tô son trát phấn lời nói của Mặc Hàn một phen: “Xin lỗi, chúng tôi không đi, tôi mới chữa thương khỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.”


Lúc này Lam Thiên Hữu mới mở miệng: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”


Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, nắm tay của tôi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK