Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc Hàn có chút tò mò: “Muốn luyện chữ?”

Tôi muốn lắc đầu, nhưng nhớ tới tương lai đáng sợ trong Thủy Kính kia, cưỡng ép gật đầu.

Không có bút, Mặc Hàn vung tay lên, đã có một cái bút lông thoạt nhìn rất quý đưa tới trước mặt tôi.

Hình như bút kia là mạ bạc, xúc tua lại sinh lạnh, chỉ là tay tôi nắm bút gần như là run rẩy, lòng bàn tay lạnh một mảnh.

Mặc Hàn thấy thế, duỗi tay cầm tay của tôi: “Bút lông chỉ cần nắm giữ lực độ tốt, viết rất đẹp, đừng khẩn trương.”

Tôi gật đầu, lúc sắp đặt bút, lại nhắc bút lông lên.

“Mặc Hàn… Dạy em viết… Tên của anh đi…” Giọng nói của tôi nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi, vẫn là trốn không thoát Mặc Hàn nghiêm túc lắng nghe.

“Được.” Hắn đồng ý, mày lại hơi nhăn lại: “Mộ Nhi, làm sao vậy? Trong lúc ta ngủ say, xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi lập tức lắc đầu, lại nhìn thấy hoài nghi trong mắt Mặc Hàn càng ngày càng sâu: “Thương thế của ta đã không còn trở ngại, có chuyện gì nàng nói ra là được, mọi chuyện đều có ta, nàng không cần lo lắng.”

“Em không có việc gì…”

“Mộ Nhi.” Giọng nói của Mặc Hàn trầm ba phần: “Đừng sợ, nói cho ta, nếu là lo lắng cho thương thế của ta, cũng không quan trọng, Mặc Uyên cũng ở đây, để hắn đi làm là được.”

Tôi nhìn hai mắt lo lắng của hắn, lại nhanh chóng tránh đi, ôm chặt lấy hắn: “Em không có việc gì… Thật sự không có việc gì… Em, em chính là nhớ ba mẹ em…”

Tưởng tượng nếu là rời khỏi Mặc Hàn, tôi sẽ thật sự ngay cả ba mẹ tôi cũng đều không thấy được, trong nháy mắt tôi càng thêm khó chịu. Nước mắt không có tiền đồ chảy ra, Mặc Hàn vội giúp tôi lau khô: “Vậy ngày mai chúng ta trở về.”

“Vậy vết thương của anh…”

“Thương thế không ngại, trở lại nhân gian cũng có thể khôi phục.” Mặc Hàn nói: “Trước bồi nàng về nhà, chúng ta đi xác thật thời gian quá dài, nàng nhớ nhà cũng là bình thường.”

Tôi gật đầu, dấu giấy Mặc Uyên đưa đi.

Tôi biết tôi là có lòng riêng, muốn kéo dài việc này xuống, tốt nhất đều kéo dài vĩnh viễn, vĩnh viễn đều không bị nhắc nhở.

Nhưng mà, ngày hôm sau, Mặc Uyên đã nhắc nhở tôi.

Tôi làm lơ hắn, hắn một đường đi theo chúng tôi trở về nhân gian.

Chúng tôi đã rời đi hơn một tháng, về đến nhà, mẹ tôi vuốt ta bụng xác định bảo bảo trưởng thành không tồi, quở trách tôi một hồi.

“Đồng Đồng, bụng đã lớn như vậy, còn không biết trở về sớm một chút! Còn ở bên ngoài chơi điên như vậy! Mệt muốn chết cháu ngoại của mẹ làm sao bây giờ!”

“Bà ngoại con không mệt, ba ba và mẹ mới mệt.” Bảo bảo ngửa đầu nói với mẹ tôi.

Nhưng mẹ tôi quở trách thì quở trách, vẫn là vì t vội đông vội tây. Ngay cả ngồi sô pha, bà cũng đều lót cái gối dựa mềm mại cho tôi mới để tôi ngồi xuống.

Mặc Hàn làm ảnh chụp ảo thuật, để ba mẹ tôi nghĩ lầm thấy được chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật, ba mẹ tôi cao hứng một hồi.

Bọn họ rời đi, Quân Chi ăn lại đây: “Chị, vết thương của chị không có việc gì chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không có việc gì.”

Quân Chi lại nhìn về phía Mặc Uyên: “Vì sao anh cũng tới?”

“Ăn cơm.” Mặc Uyên da mặt dày nói ra hai chữ này, lại liếc tôi.

Tôi biết, nếu tôi không làm xong chuyện đó, Mặc Uyên có thể vẫn luôn đi theo tôi và Mặc Hàn.

Quân Chi ngược lại cũng nói không nên lời cái gì, dù sao ba mẹ tôi nghe nói em trai Mặc Hàn tới, còn rất vui vẻ. Mẹ tôi còn hỏi Mặc Uyên có bạn gái hay không, muốn bà lưu ý chút hay không.

Mẹ, phụ nữ của Mặc Uyên, đoán chừng có thể từ Minh Cung xếp đến quỷ môn quan, mẹ không cần lo lắng cho hắn…

Ở nhà ngây người hai ngày, rốt cuộc Mặc Uyên thiếu kiên nhẫn, hắn lấy cớ đẩy Mặc Hàn đi, hạ kết giới chất vấn tôi: “Có phải ngươi lâm trận lùi bước hay không!”

Không sai, tôi sợ hãi.

Tôi trầm ngâm không nói, Mặc Uyên đã biết hắn đoán không sai, càng là khó thở: “Mộ Tử Đồng, hiện tại mỗi ngày ca ta và ngươi ở với nhau, hình ảnh Thủy Kính biểu hiện, tùy thời đều sẽ xảy ra, ngươi đừng kéo dài nữa! Chuyện tương lai, nói không chừng sẽ ở một khắc này!”

“Thật sự… Không có phương pháp khác sao?” Tôi vẫn ôm một đường hy vọng hỏi.

Mặc Uyên hừ một tiếng, hỏi lại: “Ngươi cảm thấy sao?”

Lòng tôi trong nháy mắt càng thêm khó chịu.

Gõ tôi vài câu, Mặc Uyên vì chứng minh mình không liên quan đã rời đi trước một bước.

Thừa dịp Mặc Hàn không trở về, tôi tĩnh hạ tâm tình của mình, đi tìm Quân Chi.

“Quân Chi, chị phải rời khỏi một đoạn thời gian.” Tôi nói, thấy hắn khó hiểu.

“Muốn đi an thai.” Tôi nói dối: “Bảo bảo là quỷ thai, phải đi một địa phương dưỡng thai tốt hơn cho nó.”

Quân Chi có chút tiếc nuối: “Mới trở về đã muốn đi sao? Lúc chị không ở đây, mỗi ngày mẹ lải nhải chị, lại ngốc mấy ngày đã rời đi.”

Tôi nghĩ vẫn luôn ở nơi này với Mặc Hàn như vậy. Nhưng Mặc Uyên nói không sai, tương lai đáng sợ kia, tùy thời đều sẽ xuất hiện ở bên người tôi và Mặc Hàn.

“Không có biện pháp, thời gian đi núi Bất Chu tách hồn quá nhiều, bảo bảo đã năm tháng, phải nhanh một chút mới được.” Tôi dùng nói dối thứ hai đi thay lời nói dối thứ nhất.


Quân Chi cũng không hoài nghi cái gì: “Vậy chị trở về sớm một chút, phải ở bên kia sinh con sao?”

Tôi gật đầu.

“Vạy mẹ còn không biết lo lắng bao nhiêu…” Hắn thở dài một tiếng.

Tôi cưỡng ép mình không thèm nghĩ chuyện này: “Quân Chi, lúc chị không ở đây, em hãy bồi ba mẹ đi… Chị không biết khi nào có thể trở về… Em đừng lo lắng cho chị, chị sẽ không có việc gì…”

Quân Chi gật đầu, lại vẫn nổi lên ba phần nghi hoặc: “Ba mẹ nơi này chị yên tâm, nhưng thật ra chị, chị làm sao vậy? Cảm giác tâm sự nặng nề.”

“Thai phụ nghĩ nhiều em không biết sao?” Tôi ra vẻ kiên cường.

Quân Chi bĩu môi, nhìn tôi vài lần, lại cảm thấy tôi không có khả năng lừa hắn, chỉ có thể áp hoài nghi xuống đáy lòng.

Sau khi Mặc Hàn trở về, ở nhà ăn cơm chiều, ngày hôm sau, chúng tôi dọn về biệt thự ở Lục Thành.

Tôi nằm ở sô pha, nhìn giấy Mặc Uyên đưa bên chân, hận không thể đi xé rớt.

Mặc Hàn pha sữa bò tốt cho tôi cầm lại đây, nhìn thấy xấp giấy kia, bởi vì tôi lại có luyện chữ, đưa bút lông mạ bạc kia đến trước mặt tôi.

“Mộ Nhi chăm chỉ như vậy, về sau con của chúng ta cũng sẽ là hài tử hiếu học.” Mặc Hàn mang theo ba phần vui đùa nói.

Tôi áy náy né tránh ánh mắt hắn.

Bút kia đã dính mực, Mặc Hàn một tay cầm giấy, một cái tay khác nắm tay của tôi.

Nhiệt độ lạnh lẽo trên mu bàn tay làm tôi tham luyến, tưởng tượng đến về sau không bao giờ có thể ở chung với Mặc Hàn, tôi đã khổ sở muốn chết.

Nhưng mà, chỉ là một cái hoảng thần này, Mặc Hàn đã đoan chính viết xuống tên của hắn trên giấy.

Nhìn ba chữ viết đoan chính lại mười phần bút lực “Lãnh Mặc Hàn” trên giấy, giống như là thấy giấy li hôn của tôi và Mặc Hàn, lập tức cảm thấy vô cùng chói mắt, duỗi tay muốn xé tờ giấy kia. Lại không ngờ ngoài phòng tiến vào một trận gió lạ, thổi bay tờ giấy kia.

Tôi đứng dậy đuổi theo, một bóng dáng chặn tôi, Mặc Hàn kịp thời giữ chặt tôi, phòng ngừa tôi và bóng dáng kia chạm vào nhau.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ôm lấy tôi, Mặc Hàn hỏi Mặc Uyên, còn có chút trách cứ hắn tới còn quát âm phong.

Mặc Uyên làm bộ không chú ý tới ca hắn khó chịu, không dấu vết thu kia giấy viết tên Mặc Hàn lại, nói với Mặc Hàn: “Đi ngang qua, đến xem tiểu chất tử.”

Mặc Uyên vẫn luôn đều rất thích bảo bảo của nhà chúng tôi, nghe hắn nói như vậy, Mặc Hàn cũng không hoài nghi, nói: “Nó còn chưa tỉnh.”

Mặt Mặc Uyên lộ vẻ tiếc nuối: “Vậy lần sau ta lại đến, không phiền các ngươi ân ái.”

Trở lại biệt thự chính là vì thế giới hai người, Mặc Uyên muốn đi, Mặc Hàn còn cảm thấy không tồi.

Mặc Uyên rời đi, tờ giấy Mặc Hàn tự tay ký tên kia cũng đã không còn. Trong nháy mắt, tôi như bị rút đi sức lực toàn thân, muốn ngã xuống, may mắn Mặc Hàn tay mắt lanh lẹ đỡ tôi.

“Nơi nào không thoải mái?” Hắn lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu, Mặc Hàn lại tham nhập một tia hàn ý tiến vào thân thể của tôi, không phát hiện cái gì dị thường, càng thêm nghi hoặc: “Mộ Nhi, mấy ngày nay nàng đều không thích hợp, làm sao vậy?”

“Không có…” Giọng nói của tôi rất nhẹ, vừa nghe chính là chột dạ.

Mặc Hàn nhíu mày càng sâu: “Rốt cuộc làm sao vậy? Là bởi vì Cơ Tử Đồng đào tẩu sao? Vậy hiện tại ta phái quỷ đi bắt nàng ta báo thù cho nàng!”

“Không phải nàng ta…” Tôi một chút đều không muốn nhắc tới cô gái này.

Mặc Hàn theo tôi nói: “Được, mặc kệ nàng ta, vậy là vì sao? Mộ Nhi, nàng không phải người giỏi về che giấu tâm sự, ta biết mấy ngày nay nàng vẫn luôn có việc lừa ta. Chúng ta là phu thê, cho dù chuyện gì, đều nên cộng đồng gánh vác, nói cho ta được không?”

Tôi thật sự rất muốn nói cho hắn, quen biết Mặc Hàn tới nay, cho dù phát hiện chuyện gì, tôi đều gấp không chờ nổi muốn chia sẻ với hắn.

Nhưng lần này, tôi thật sự sợ sẽ hại Mặc Hàn, tôi đã làm hắn nát nội đan hai lần, bồi nhiều tu vi như vậy, sao có thể làm hắn sinh tử không rõ như Thủy Kính biểu hiện như vậy!

Càng không muốn nghĩ hình ảnh trong Thủy Kính, hình ảnh kia lại càng rõ ràng. Có một giọng nói kêu gào ở trong đầu tôi, để tôi rời khỏi Mặc Hàn, chỉ cần rời khỏi Mặc Hàn, Mặc Hàn sẽ không có việc gì.

Bỗng nhiên, thứ gì đó từ trong lòng Mặc Hàn rơi ra, là một hộp gấm hình chữ nhật.

Mặc Hàn nhíu mày lại, nhặt hộp gấm kia lên mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong bình yên vô sự, hắn khẽ nhẹ nhàng thở ra.

Đó là giấy kết hôn của chúng tôi, tôi đã thấy, vẫn luôn là Mặc Hàn thu. Hiện tại, hôn thư vô duyên vô cớ rơi ra, chỉ có một giải thích.

Mặc Hàn cũng đoán được, cho nên tuy bên ngoài thoạt nhìn hôn thư không việc gì, hắn vẫn là cầm quyển trục hôn thư cuốn thành kia lên.

Nhưng mà, lại chỉ nhặt lên một nửa.

Hai họ liên hôn, một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa. Nhìn ngày đào hoa sáng quắc này, nên vợ nên chồng, bói năm qua dưa điệt kéo dài, hưng thịnh rực rỡ. Xin lấy đầu bạc hẹn ước, thư hướng hồng tiên, hồng diệp minh giám, phổ rõ uyên ương, chứng nhận việc này.

Một phần hôn thư, hiện tại bị xé thành hai nửa.

Giấy ly hôn Mặc Uyên giúp chúng tôi viết xuống đã có hiệu lực.

Không có đường rút lui.

Tôi cắn răng, rũ mắt cưỡng ép tầm mắt mình dời đi từ trên người Mặc Hàn còn không biết là chuyện như thế nào, giọng nói tính cả cơ thể đều run rẩy. Hơn nửa ngày, mới nói ra câu tôi hận mình không thể không nói qua kia.

“Mặc, Mặc Hàn… Chúng ta… Ly hôn đi…”

Mặc Hàn ngạc nhiên.

Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy khiếp sợ và không thể tin tưởng ở đáy mắt hắn, sợ mình sẽ không nhịn được tiến lên ôm lấy hắn, cố gắng để mình dời đi tầm mắt.

Hắn lại ôm lấy tôi trước một bước, ôm thật sự rất chặt, chặt đến sợ mình buông lỏng tay, tôi đã không thấy tăm hơi.

“Mộ Nhi.” Giọng nói của hắn cũng chứa ba phần sợ hãi: “Là ta làm cái gì không tốt sao? Nàng nói cho ta, ta sửa.”

Tôi lắc đầu, sao Mặc Hàn lại làm không tốt, đều là tôi không tốt, lần lượt liên lụy Mặc Hàn.

“Vậy là làm sao? Mộ Nhi, nàng biết, nhân gian rất nhiều chuyện ta cũng đều không hiểu. Nàng nói cho ta được không? Ta thật sự sẽ sửa, nàng nói cho ta. Đừng khiến ta ngay cả mình làm sai chỗ nào cũng không biết,nàng không cần tức giận được không?”

Nước mắt đã chảy ra trước một bước, Mặc Hàn muốn giúp trôi lau, tôi sợ mình sẽ gào khóc ra, né tránh trước.

Tay Mặc Hàn ngừng ở không trung như vậy.

“Mộ Nhi…” Hắn vẫn không thể tin được lời nói của tôi: “Nàng nói sai rồi có phải hay không? Không có việc gì, ta vừa rồi cũng chưa nghe được cái gì.Nàng đói bụng chứ? Hôm nay chúng ta ăn cái gì? Sườn heo chua ngọt sao?Hay là cá hầm cải chua?”

Hắn liều mạng dời đi đề tài, lòng tôi đều chưa từng đau như vậy.

“Em không thích anh……” Tôi khóc lóc nói ra.

Giọng nói còn tự báo tên đồ ăn cho tôi của Mặc Hàn chợt yên tĩnh.



“Tôi không thích anh…” Như có một cây đao dùng sức cắt ở trong lòng tôi, tôi đặc biệt muốn nhào vào trong lòng Mặc Hàn như vậy, nói cho hắn tất cả đều là giả.

Nhưng, hình ảnh trong Thủy Kính không ngừng thoáng hiện ở trong đầu tôi, ngăn chặn tôi xúc động lại.

“Nàng nói bậy gì đó… Đừng náo loạn…” Mặc Hàn ý đồ chuyển đề tài này đi, hắn muốn ôm lấy tôi, lại bị tôi rưng rưng đẩy ra.

“Bởi vì anh gạt tôi…… Anh lừa tôi!” Tôi tìm một cái cớ hét lên, thấy Mặc Hàn khó hiểu sững sờ ở tại chỗ.

“Anh nói chỉ là một chút tu vi mà thôi, kết quả là muốn nội đan của anh. Anh nói chỉ là vết thương nhỏ, nhưng ở cửa Nhật Diệu Cung, ngay cả Khổng Tuyên đều nhìn ra thương thế của anh rất nặng. Anh còn nói anh không lừa tôi! Anh chính là kẻ lừa đảo!”

Lấy cớ này ấu trĩ rối tinh rối mù, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.

Mặc Hàn khiếp sợ rất nhiều, cũng không thấy đó là giả, hoảng loạn giải thích nói: “Ta chính là không muốn khiến nàng lo lắng. Những vết thương đó,thật sự không có việc gì. Mộ Nhi, về sau ta sẽ không lừa nàng, nàng đừng đi được không?”

Được, em không đi.

Tôi thật sự muốn trả lời Mặc Hànnhư vậy, nhưng tôisẽ không đi hại chết anh!

Tôi nghẹn ngào một chút lại nói: “Còn có Cơ Tử Đồng…”

Nháy mắt sắc mặt của Mặc Hàn càng không tốt: “Ta không nhớ rõ nàng ta… Mộ Nhi, cho dù ta nhớ ra rồi, nàng cũng mới là người ta yêu nhất.”

“Nhưng tất cả mọi người nói cho tôi, người anh yêu nhất là nàng ta…”

“Người ta yêu nhất là nàng!”Mặc Hàn biện giải.

Trong nháy mắt nước mắt tôi chảy càng hăng.

“Anh chính là…Anh còn bỏ hồn phách nàng vào trong thân thể của tôi… Tôi đều thấy được… Ở trong trí nhớ của Cơ Tử Đồng… Các anh còn có con…Anh phải dùng Linh Thể Thuần Âm tới ôn dưỡng hồn phách nàng và con của hai người…Tôi đều thấy được…”

“Ta không có…”

“Tôi tận mắt nhìn thấy!” Mặc Hàn muốn tới nắm tay của tôi, tôi lui về phía sau một bước né tránh.

Tay Mặc Hàn lại ngừng ở chỗ cũ lần nữa, không biết nên đặt ở nơi nào.

Hắn nhìn tôi, trong mắt toàn là đau triệt và bi thương, lại vẫn không tin: “Mộ Nhi, nàng không cần ta sao…”

Lòng hung hăng run rẩy một chút.

Tôi nghẹn ngào, ngăn chặn xúc động muốn tiến lên ôm chặt lấy Mặc Hàn, nhắm lại mắt, ý đồ ngừng nước mắt, ác độc hạ tâm nói: “Tôi không cần anh…”

Trong nháy mắt, cơ thể của Mặc Hàn run rẩy.

Hắn như là một đứa trẻ bị vứt bỏ, đứng ở tại chỗ, bàng hoàng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nước mắt mãnh liệt làm tầm mắt tôi mơ hồ, Mặc Hàn nhìn tôi, đau lòng nhíu mày.

Hắn nhấc chân muốn lau đi nước mắtcho tôi, tôi lại sợ mình chịu đựng không nổi nói tất cả cho Mặc Hàn, lấy ra trận pháp Mặc Uyên đã sớm chuẩn bị tốt cho tôi, ném về sau một cái, tiến vào bên trong trận pháp.

“Tôi đã thay lòng đổi dạ, tôi không thích anh…Anh…Anh cũng không cần thích tôi nữa…”

Trận pháp khởi động, tôi nhìn Mặc Hàn, phát hiện mình lại cũng có thể nhẫn tâm đến nước này. Những lời này, như một cây đao xuyên qua tim tôi, lại đâm vào trong lòng Mặc Hàn.

Hắn đỏ mắt muốn đuổi theo dừng trận pháp lại, nhưng đây là trận pháp chuyên dụng của Lam Thiên Hữu chạy trốn, có Thiên Đạo thêm vào, tốc độ của Mặc Hàn dù nhanh, cũng không kịp kéo tôi ra ngoài.

Tay hắn bắt lại đây, chỉ cần tôi duỗi tay, là có thể giữ chặt hắn.

“Mộ Nhi, đừng đi!” Trong giọng nói luôn lạnh nhạt của hắn, tràn đầy nôn nóng và sợ hãi.

Tôi nhịn rồi lại nhịn, nước mắt mơ hồ trong tầm mắt, chỉ có Mặc Hàn đỏ mắt. Tôi duỗi tay, muốn bắt lấy tay hắn, trận pháp cũng đã mang tôi rời khỏi nơi đó trước một bước.

Chúng tôi chỉ nhìn nhau như vậy, thác loạn hồng trần.

Bị truyền tống đến một nơi khác, tôi ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc rống ra.

Cũng không biết khóc bao lâu, tôi mới lờ mờ nghe được một giọng nói.

“Mẹ…Sao mẹ khóc? Đừng khóc…Mẹ…” Là bảo bảo, đoán chừng là nó sợ hỏi tôi làm tôi càng thương tâm, lại bị tôi dọa tới, bộ dáng tỉnh từ lâu mới dám lên tiếng.

Tôi vội vàng lau khô nước mắt, an ủi bảo bảo nói: “Mẹ không có việc gì… Chỉ là đôi mắt có hạt cát, không có việc gì…”

“Vậy con thổi cho mẹ, thổi hạt cát sẽ không có.” Bảo bảo ở trong bụng tôi giật giật, phát hiện mình chỉ có thể ngốc tại nơi đó, lại đặc biệt mất mát: “Mẹ…Con không ra được…”

Tôi sờ bụng, đứa nhỏ này hiểu chuyện làm tôi cảm thấy vui mừng: “Không có việc gì, con ngoan ngoãn là được.”

Bảo bảo gật đầu, lại hỏi: “Ba ba đâu? Để ba ba thổi thì tốt rồi? Không đúng… Ba ba là quỷ, không có hơi thở…”

Nhớ tới Mặc Hàn, lòng tôi hung hăng run rẩy một chút, cũng không biết hiện tại hắn thế nào…

Bảo bảo tự nhiên có thể nhận thấy được tôi khác thường, hơn nữa mấy ngày nay tâm tình của tôi hạ xuống, càng là làm nó cảm thấy kỳ quái.

Luôn mãi suy tư, tiểu gia hỏa vẫn là nãi thanh nãi khí mở miệng: “Mẹ…Mẹ và ba ba cãi nhau sao…”

“Không có…” Tôi nói dối.

Bảo bảo chu miệng: “Vậy vì sao ba ba không ở đây…”

“Ba ba có việc…”

“Thật sao?”

Tôi gật đầu, cố gắng nở mọt nụ cười trừ: “Thật sự, chúng ta và ba ba chơi trò chơi trốn tìm, chờ ba ba tới nơi này tìm chúng ta, được không?”

“Vâng!” Bảo bảo tin là thật, còn nắm tay nói: “Mẹ, chúng ta trốn kỹ một chút! Ba ba lợi hại như vậy, nhất định rất nhanh sẽ tìm được chúng ta!”

Đáng tiếc, lúc này, hắn không thể tìm được chúng tôi nhanh như vậy.

Minh hôn giữa chúng tôi bị giải trừ, tất cả pháp bảo Mặc Hàn cho tôi tôi đều để ở biệt thự, ngay cả bảo bảo, Mặc Uyên đều hạ một đạo trận pháp phong tỏa cảm ứng giữa nó và Mặc Hàn, tương đương với cắt đứt tất cả liên hệ giữa tôi và Mặc Hàn.

Hắn không tìm thấy chúng tôi, tôi cũng sẽ không còn được gặp lại hắn…

Trong nháy mắt lòng trở nên càng đau đớn hơn.

Nhưng mà bảo bảo còn tỉnh, vì không cho nó lo lắng, tôi dùng sức dời đi lực chú ý.

Mặc Uyên chuẩn bị cho tôi và bảo bảo cũng là một cái khe thiên địa, là hắn ngẫu nhiên phát hiện, trực tiếp làm biệt viện của mình.

Nhưng hắn không thể ở đây, mà xây một viện cổ phong không tồi.

Truyền Tống Trận ở một chỗ khác cửa biệt viện, Mặc Uyên còn hạ kết giới cả tòa biệt viện, miễn cho lại có người không có mắt vào nhầm khe, xâm nhập vào biệt viện.

Tôi vì dời đi lực chú ý của bảo bảo, tôi dẫn hắn tham quan biệt viện, bảo bảo còn xoa tay hầm hè tìm vài nơi để tôi trốn, sợ chúng tôi bị Mặc Hàn phát hiện.

Tôi đều làm theo, trốn ở bên cạnh một cái lu nước nuôi hoa sen đã lâu, cũng chưa chờ đến Mặc Hàn tới, bảo bảo không nhịn được có chút thất vọng.

“Mẹ, sao ba ba còn chưa tới tìm chúng ta?”Hắn nhăn khuôn mặt nhỏ có chút không vui.

Tôi trấn an nói: “Chúng ta vốn dĩ đã trốn tới một nơi ẩn nấp, nơi này là cái khe trong thiên địa, đã rất khó tìm. Ba ba muốn tìm tới nơi này, còn cần một đoạn thời gian, đừng có gấp.”

“Vậy có thể cho chúng ta trốn thật tốt hay không, ba ba không tìm thấy thì sao?” Bảo bảo có chút lo lắng: “Mẹ, chúng ta trốn ở bên ngoài một chút, để ba ba nhanh tìm được đi!”

Tôi theo nó đề nghị đi ra ngoài, mới đi ra cửa, đã nhìn thấy Thính Lam ôm một đống chăn vào.

“Phu nhân!” Thính Lam rất vui vẻ chào hỏi với tôi, lại làm tôi sửng sốt.

Nàng giải thích một lần, thì ra là Mặc Uyên phái nàng tới chăm sóc cho tôi và bảo bảo.

Mặc Hàn rời khỏi Minh Cung ba ngàn năm, cũng không có thị nữ quỷ tâm phúc gì.Lúc tôi đến Minh Cung thường trú, Mặc Hàn đã từ chỗ Mặc Uyên mượn Thính Lam lại đây.

Thính Lam vốn dĩ cũng coi như không phải là tâm phúc củaai, nhưng hiện tại xem ra, nên coi như là tâm phúc của Mặc Uyên.

Nguyên nhân vì sao nàng muốn tới nơi này ở với tôi không phải rất rõ ràng, nhưng là biết quy củ, không nói nhiều cũng không hỏi nhiều.

Chúng tôi cứ ở như vậy.

Thính Lam đi ra ngoài mua sắm nguyên liệu nấu ăn, tôi nấu cho nàng và bảo bảo cơm. Thường thường, nàng còn sẽ mang về một đống lớn tạp chí và báo chí cho tôi xem, để cho tôi giết thời gian.

Tôi cố ý không thèm nghĩ đến Mặc Hàn,giả một bộ dáng năm tháng tĩnh hảo.

Nhưng mỗi lần Thính Lam không ở đây, lúc bảo bảo lại ngủ, tôi nhịn không được một mình trốn ở trong chăn thất thanh khóc rống.

Chỉ là bảo bảo đều vẫn luôn nhớ rõ tôi nói chơi trò chơi, luôn hỏi tôi, vì sao Mặc Hàn còn chưa đến tìm chúng tôi.

Có một lần buổi tối, không biết nó tỉnh lại như thế nào, nhìn thấy tôi đang khóc, nó đều bị sợ hãi, an ủi tôi, hỏi tôi có phải bởi vì Mặc Hàn vẫn luôn không tìm được chúng tôi, mà tôi thương tâm hay không.

Thậm chí, bảo bảo còn muốnxuất nguyên thần đi tìm Mặc Hàn, dẫn hắn lại đây tìm tôi, may mà bị tôi kịp thời cản lại.

Nguyên thần của bảo bảo đi ra ngoài, bị quỷ khác hoặc người lòng mang ý xấu thấy, tương đương với là tặng một bữa tiệc lớn lên.

Sau đó, ngay cả khóc tôi cũng không dám,chỉ một mình trợn mắt chờ đến bình minh, mỗi ngày mỗi đêm nhớ Mặc Hàn.

Cũng không biết bao nhiêu ngày sau, rốt cuộc Mặc Uyên tới.

“Mặc Hàn thế nào?”Tôi hỏi hắn.

Mặc Uyên nhìn tôi, thở dài: “Đều điên giống nhau, tìm ngươi ở khắp thế giới. Lúc ấy ngươi nói như thế nào? Không phải bảo ngươi nói càng tàn nhẫn càng tốt sao! Sao ca ta còn như vậy?”

Thật là một quỷ ngốc, tôi đều đã nói thành như vậy, hắn còn tìm tôi làm gì…

“Đúng rồi, hắn còn hỏi ta một chuyện, nói là nữ nhân kia và hắn có hài tử hay không, có phải ngươi nói hay không?” Mặc Uyên lại hỏi.

Tôi hoảng hốt gật đầu.

Mặc Uyên a một tiếng: “Ngươi thật đúng là tìm lý do, sao ca ta và nữ nhân kia có thể có hài tử.”

Tôi ngây ra một lúc.

Lúc ấy không nhớ tới Cơ Tử Đồng, nhưng cuối cùng tình thế cấp bách, tôi mới nói không lựa lời.Về phần chuyện hài tử, hoàn toàn là bởi vì đầu óc quá rối loạn, không tự giác nghĩ tới những cái đó, vì làm Mặc Hàn từ bỏ tôi mới nói.

Chỉ là, nhớ lại ký ức lúc ấy nhìn thấy ở Minh Cung lại lần nữa,tôi có chút khó hiểu, nói toàn bộ hình ảnh lúc ấy mình nhìn thấy cho Mặc Uyên.

Mặc Uyên nhướng mày: “Ngu muốn chết! Trước kia ca ta là từng yêu nữ nhânkia, nhưng bọn họ không có khả năng có hài tử!”

“Thi thể của nữ nhân kia ở trong mật thất Minh Cung, Tuyền Ki tự tay lột da, có hài tử hay không chẳng lẽ có thể giấu diếm được ta? Cho dù lúc ấy ca ta bị phong ấn, chẳng lẽ ta có thể để hài tử hắn xảy ra chuyện?”

“Vậy hình ảnh tôi nhìn thấy là chuyện như thế nào?”Lúc ấy bởi vì không muốn đi tin tưởng chuyện như vậy, cho nên tôi vẫn luôn đều không nhớ lại.Hiện tại, nghĩ như thế nào cảm thấy kỳ quái như thế.

Mặc Uyên khinh thường nhìn lại: “Đương nhiên là giả! Các ngươi dung hồn, ngươi thật sự có thể nhìn thấy bộ phận ký ức của nữ nhân kia. Nhưng lực ý chí của nữ nhân kia ngoan cường, ngươi có thể nhìn thấy khẳng định ít lại càng ít. Thậm chí, nàng còn sẽ lợi dụng điểm này, chế tạo ảo cảnh cho ngươi, khiến ngươi nghĩ lầm đó là ký ức của nàng!”

Trách không được!

Tôi nói đi! Vì sao nữ nhân kiađã chết, tôi lại có thể nhìn thấyhình ảnh Mặc Hàn nhìn thi thể nàng sau khi nàng ta chết!

Thì ra đều là ảo cảnh nàng chế tạo!

Vì chia tách tôi và Mặc Hàn, cô ta thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào!

Mặc Uyên trầm ngâm một lát, bĩu môi nói: “Hiện tại ca ta cho rằng là hắn làm ngươi thất vọng, vừa phái quỷ bắt Cơ Tử Đồng đối chất, vừa tìm ngươi khắp thế giới.”

Tôi cúi đầu xuống.

Mặc Hàn thật sự là quá tử tâm nhãn…

Đau lòng như có một cây đao khoét ở bên trong.

“Người Thủy Kính tổn thương Mặc Hàn, tìm được rồi sao?”Tôi hỏi.

Mặc Uyên bực bội lắc đầu: “Chỉ bằng chút manh mối như vậy, muốn tìm ra quá khó khăn.”

Nếu không tìm thấy người kia, tôi phải vẫn luôn tách ra với Mặc Hàn.



Hơn nữa, tình huống hiện tại của Mặc Hàn khẳng định không tốt.

“Mặc Uyên, có thể nói tình hình thực tế cho Mặc Hàn hay không, bảo hắn đừng tìm tôi. Chờ hắn tìm được người nọ rồi, Mặc Hàn an toàn, lại để hắn tới đón tôi và bảo bảo?” Tôi thử đề nghị lại một lần nữa.

Mặc Uyên xem thường: “Lấy tính tình của ca ta, chỉ cần có thể ở bên ngươi, hắn mới không để bụng đâu!”

Hắn nói, bỗng nhiên im lặng.

Tôi theo hắn ánh mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết khi nào bảo bảo đã tỉnh. Tôi và Mặc Uyên nói chuyện, không biết nó nghe được bao nhiêu.

Nhận thấy được chúng tôi đều nhìn về phía nó, bảo bảo sợ hãi chào hỏi Mặc Uyên: “Nhị thúc…”

“Tiểu chất tử tỉnh sao?” Mặc Uyên cười nói, lập tức dời đi đề tài,không biết biến ra một hộp đồ chơi từ nơi nào: “Nhị thúc cho con đồ chơi, tùy tiện chơi đi, hỏng rồi cũng không có việc gì, nhị thúc lại mang cái mới cho con!”

“Cảm ơn nhị thúc…” Bảo bảo ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, lẳng lặng nhìn Mặc Uyên làm mẫu cách chơi đồ chơi cho nó, nhưng lại không vui vẻ như lúc trước.

“Có phải đói bụng hay không?” Tôi hỏi bảo bảo, cảm nhận được tiểu gia hỏa lắc đầu.

Nó như là tự hỏi một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi tôi: “Mẹ, chúng ta là cố ý né tránh ba ba, không cho ba ba tìm được chúng ta sao?”

Mặc Uyên nhìn tôi một cái, chuyện này tôi và hắn đã nói qua. Thấy sắc mặt tôi không tốt, Mặc Uyên nói: “Không phải con muốn chơi trò trốn tìm với mẹ sao? Chờ ba ba tới tìm conlà được.”

“Nhưng vì sao nhị thúc đều tìm được chúng ta, ba ba còn không tới?” Bảo bảo chu miệng hơi có chút bất mãn oán giận.

“Bởi vì nhị thúc biết các ngươi ở chỗ này, ba ba không biết, cho nên còn đang tìm.”Mặc Uyên tiếp tục dụ bảo bảo, lại không ngờ tiểu gia hỏa cũng đã nhìn thấu triệt.

“Nhị thúc lừa quỷ…” Nó bĩu môi, ở trong bụng tôi cọ cọ: “Mẹ… Chúng ta không thể đi tìm ba ba sao?”

Đứa nhỏ này từ trước đến nay thông tuệ hiểu chuyện, tôi nghĩ, thở dài gật đầu: “Ừ……”

Mặc Uyên trách cứ tôi nói trắng ra, bảo bảo nãi thanh nãi khí hỏi tôi: “Là bởi vì chúng ta phải bảo vệ ba ba sao?”

Quả nhiên cái gì bảo bảo cũng đều nghe được.

Tôi không lên tiếng, loại bảo hộ này, nói thật, đáy lòng tôi cảm thấy buồn cười mà tàn nhẫn. Nhưng mà, tôi lại nghĩ không ra phương pháp buồn cười lại tàn nhẫn này càng có biện pháp dùng.

Tôi và Mặc Uyên nhìn nhau một cái, thấy không thể gạt được, Mặc Uyên đơn giản nói: “Tiểu chất tử ngoan, chờ nhị thúc bắt được gia hỏa kia, ba ba sẽ an toàn!”

“Vâng…” Tuy không phải rất hiểu rõ, nhưng tiểu gia hỏa vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy hốc mắt tôi ửng đỏ, nó còn sờ tôi, trấn an nói: “Mẹ, chúng ta sẽ đoàn viên với ba ba! Mẹ không cần thương tâm, con sẽ bồi mẹ.”

Thật là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Tôi gật đầu, thu mất mát và khó chịu ở trái tim lại,nếu bảo bảo đều kiên cường như vậy, sao lại tôi có thể mềm yếu.

Chính là, thật sự rất nhớ Mặc Hàn.

Rất nhớ, rất nhớ.

Mặc Uyên dặn dò hai tiếng muốn đi, bị tôi cản lại: “Ba mẹ tôi và Quân Chi thế nào?”

“ba mẹ ngươi không có việc gì, còn chưa biết chuyện này. Sau khi không thấy ngươi, ca ta đi tìm Quân Chi, tiểu tử kia nghe được không thấy ngươi, cả khuôn mặt đều đen xì, còn nói là ca ta lừa ngươi không thấy, còn động tay với hắn…”

“Hắn không bị thương chứ?” Hắn không phải là đối thủ của Mặc Hàn!

Mặc Uyên liếc mắt tôi một cái: “Sao ngươi không quan tâm ca ta?”

Chẳng lẽ Mặc Hàn bị thương?

Nhìn sắc mặt tôi đại biến, lúc này Mặc Uyên mới mở miệng: “Quân Chi không có việc gì, hắn đuổi theo muốn tìm ngươi, bị ta xóa ký ức.”

Vậy là tốt rồi…

Mặc Uyên đi rồi, Thính Lam đi tới khuyên tôi đi ăn cơm.

Ngồi ở trước bàn cơm, tôi lại không ăn uống gì.

“Phu nhân, ăn một ít đi, tiểu công tử rất thích đồ ăn nóng hầm hập của người sống này.” Thính Lam không biết khuyên nhủ lần thứ mấy.

Tôi gật đầu,vẫn cố gắng ăn chút, lại nhạt như nước ốc.

Bảo bảo trong bất tri bất giác lại ngủ, Mặc Uyên mang theo Thủy Kính lại đây cho tôi, ý đồ để tôi nghĩ cách lại nhìn đến chút gì đó ở trên Thủy Kính.

Tôi nhìn lại gương kia, nhưng cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ là, nhìn hình ảnh gương chiếu ra kia, tôi lại cảm thấy trong gương, kỳ thật có một thế giới khác.

Tôi thử rót linh lực vào gương, trên mặt kính yên tĩnh nổi lên một gợn song, tôi cả kinh, thử đặt ngón tay lên, lại xuyên qua gợn sóng kia tiến vào bên trong kính.

Đang ở lúc tôi khiếp sợ rất nhiều, một lực lượng cường đại hút tôi đi vào.

Sau khi trời đất quay cuồng, tôi phát hiện mình lại về tới ở biệt thự thành phố Trạch Vân.

Nhưng kỳ quái, chỉ nghe được cửa truyền đến tiếng phá gió, quay đầu lại, lại là Mặc Hàn xuyên tường đi vào.

Tôi đứng ở cửa, Mặc Hàn đi tới, tôi vui sướng rối tinh rối mù, không tự giác chạy tới muốn ôm hắn, lại không ngờ thân thể của tôi lại xuyên qua cơ thể của Mặc Hàn.

Tôi ngẩn người, quay đầu lại, thấy Mặc Hàn như là không nhìn thấy tôi, tiến vào phòng bếp, không trong chốc lát lại đi ra, đến phòng yoga, sau đó lại là phòng trà, lại là phòng tập thể thao…

Hắn đi vào từng phòng trong nhà ở, không một lát lại đi ra, nhưng trước sau không nhìn tôi một cái.

Mặc Hàn làm sao vậy?

Tôi đi lên, đứng ở trước mặt hắn, nhưng bị hắn xuyên qua lại lần nữa.

Chuyện này không có khả năng!

Mặc Hàn là quỷ, chỉ có tôi xuyên qua cơ thể của hắn, sao hắn có thể sẽ xuyên qua thân thể của tôi!

Tôi không tin tà, nhìn Mặc Hàn lên lầu, đuổi theo bóng dáng hắn gọi lớn: “Mặc Hàn! Anh quay đầu lại, em ở phía sau anh!”

Cơ thể của Mặc Hàn chợt cứng lại, hắn quay đầu lại nhìn, trong mắt có thêm hai tia nghi hoặc, nhìn chỗ của tôi, do dự một chút, vẫn là lên lầu.

Hắn thật sự không nhìn thấy tôi!

Đây là có chuyện gì?

Tôi đuổi theo bóng dáng Mặc Hàn lên lầu, hắn dẫn đầu mở cửa phòng tu luyện ra. Nhưng mà, cửa mở ra, hắn lại không lập tức đi vào như trước, mà là nhíu mày đứng ở cửa.

Tôi tò mò nhìn lại bên trong, còn chưa phát hiện cái gì, đã nghe được một giọng nói chán ghét.

“Mặc Hàn…”

Lại là Cơ Tử Đồng!

Giờ phút này cô ta ngồi xếp bằng ở trên đài tu luyện trong phòng tu luyện, căn phòng này từng được Mặc Hàn hạ trận pháp, có thể ngăn cách hơi thở, cho nên vừa mới ở dưới lầu, chúng tôi ai cũng đều không phát hiện ra cô ta.

Cơ Tử Đồng đi xuống đài tu luyện, dịu dàng cười với Mặc Hàn: “Mặc Hàn, có thể nhìn thấy chàng, ta thật là rất cao hứng.”

Khuôn mặt của Mặc Hàn lại lạnh lùng: “Ngươi tiến vào biệt thự của ta và Mộ Nhi như thế nào?”

Cơ Tử Đồng có ba phần khó chịu với tên thuộc sở hữu trước biệt thự, nhưng bị nàng ta che dấu rất tốt, ngược lại còn liếc mắt đưa tình nói với Mặc Hàn: “Là chàng để ta tiến vào.”

Mặc Hàn nhíu mày, ném qua một đạo quỷ khí, ép ở cổ họng của Cơ Tử Đồng, lạnh lùng nói: “Bổn tọa không thích nghe lời nói dối.”

“Thật sự… Là thật sự…” Thực lực cách xa, Cơ Tử Đồng chỉ có thể yếu thế.

Mặc Hàn càng nhíu chặt mày, lực độ trên tay cũng tăng lớn không ít.

Tuy Cơ Tử Đồng vẫn là hồn thể, nhưng bị Mặc Hàn dùng quỷ khí bóp lấy cổ như vậy, cũng khó chịu, chỉ có thể từ bỏ cái ba phải kia của nàng ta cũng phải trả lời, ăn ngay nói thật nói: “Ẩn Nấp Trận của chàng là dùng hồn phách nhận chủ…”

Mặc Hàn hiểu rõ, khinh thường rút quỷ khí về, lạnh mặt sửa đúng nói: “Ngươi có thể đi vào biệt thự, chỉ là bởi vì bổn tọa ở lúc để Mộ Nhi nhận chủ Ẩn Nấp Trận, ngươi trùng hợp trốn ở hồn phách của Mộ Nhi, mới được Ẩn Nấp Trận nhận chủ mà thôi.”

Tiểu kỹ nữ, sẽ chơi trò chơi văn tự!

Trong mắt Cơ Tử Đồng hiện lên phẫn hận, vẫn không hiện ra ngoài, ngược lại một vẻ mặt “Ta oan ức ta nhẫn ta biết Mặc Hàn chàng có khổ trung”: “Ta biết…”

Cô biết cái cầu!

Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, khinh thường cãi cọ với cô ta.

Vốn dĩ hắn còn ở khắp thế giới tìm nàng ta, nhưng Cơ Tử Đồng cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là an toàn nhất, lại thừa dịp lúc trước trốn ở trong thân thể tôi tiện lợi, trốn vào biệt thự của tôi và Mặc Hàn để đó không dùng khôi phục thương thế.

Phòng tu luyện kia Mặc Hàn vốn là chuẩn bị vì chính mình, từng trận pháp tụ khí hoàn hoàn nhiều, là nơi tu luyện chữa thương tuyệt hảo, thật là tiện nghi cho Cơ Tử Đồng!

Mặc Hàn lười đến dây dưa này đó với nàng ta, đi thẳng vào vấn đề nói: “Bổn tọa có việc hỏi ngươi.”

Đôi mắt Cơ Tử Đồng hiện lên một tia ánh sáng: “Mặc Hàn, chỉ cần ta biết, đều sẽ nói cho chàng.”

“Mộ Nhi nói, nàng nhìn thấy trí nhớ của ngươi có hài tử, là chuyện như thế nào?” Giọng nói của Mặc Hàn không mang theo một tia chần chờ, hiển nhiên là không tin.

Khóe miệng Cơ Tử Đồng lại hơi cong lên không người phát hiện một chút, ánh mắt lại là vô cùng bi thương: “Mặc Hàn… Con của chúng ta… Đã không có…”

“Bổn tọa muốn chính là lời nói thật!”Mặc Hàn không vui nói.

Cơ Tử Đồng càng thêm bi thương: “Ta nói chính là lời nói thật… Mặc Hàn… Ta biết hiện tại chàng rất nhìn trúng hài tử kia… Chính là, chính là… Con của chúng ta… Nó thật sự rất vô tội…”

Nói xong, nàng ta lại thật đúng là chảy ra hai hàng nước mắt.

Mặc Hàn nhíu chân mày lại, tôi biết, nếu Cơ Tử Đồng nói chính là thật sự, trong lòng Mặc Hàn không có khả năng không xúc động.

“Mặc Uyên nói, chúng ta không có hài tử.” Nhìn chằm chằm Cơ Tử Đồng, Mặc Hàn lại nói, đồng thời bổ sung nói: “Thi thể của ngươi ở mật thất Minh Cung, lúc Lăng Tuyền Ki lột da, không có hài tử.”

Nhắc tới Lăng Tuyền Ki, trong mắt Cơ Tử Đồng hiện lên sát ý, nhưng đối mặt là Mặc Hàn, nàng hiện ra ngoài chính là thê lương và bi thống tuyệt đối: “Con của chúng ta ở lúc trước ta chết đã không có…”

Mặc Hàn lại nhíu mày lần nữa, hắn không tin Cơ Tử Đồng, nhưng chuyện liên quan đến hài tử, hắn không thể không cẩn thận.

Nhìn chằm chằm Cơ Tử Đồng nửa ngày, nữ nhân này chỉ có bi thương, thậm chí còn nức nở, Mặc Hàn lại mở miệng lần nữa: “Không còn như thế nào?”

Cơ Tử Đồng nghẹn ngào một chút, đứt quãng nói: “Là Lăng Tuyền Ki… Nàng… Nàng ghen ghét ta có hài tử với chàng… Thừa dịp ta không chú ý… Mặc Hàn, con của chúng ta thật là quá vô tội… Ta thật sự hâm mộ hài tử của Mộ Tử Đồng, con của chúng ta năm đó nếu có thể giữ được, hiện tại cũng nhất định đáng yêu như vậy…”

Nàng nói lại che mặt khóc thút thít lần nữa, thật là nữ nhân khóc cười thu phóng tự nhiên!

Chỉ là, nàng nói chẳng lẽ là thật sao?

Tuy Mặc Uyên ngẫu nhiên sẽ bảo vệ Lăng Tuyền Ki, nhưng nếu Lăng Tuyền Ki thật sự hại hài tử Mặc Hàn thật vất vả mới có, Mặc Uyên cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng đi?

Hơn nữa, lần trước hồn phách của tôi bị Lam Thiên Hữu thiết kế mang đi, Mặc Hàn để Lăng Tuyền Ki ở tạm vào trong thân thể của tôi áp chế Cơ Tử Đồng, bảo bảo và Lăng Tuyền Ki ở chung cũng không tệ lắm.

Lăng Tuyền Ki là ghen ghét tôi có con, điểm này toàn bộ quỷ Minh giới đều biết.

Nàng tâm cao khí ngạo, người khác có nàng không có mà lúc nàng lại muốn, xác nàng sẽ ghen ghét.

Nhưng nàng sợ Mặc Hàn như vậy, cho dù là ghen ghét con, cũng không nên gan lớn dám đến hại con của Mặc Hàn.

Huống chi, tôi xong việc hỏi qua bảo bảo, lúc Lăng Tuyền Ki ở trong thân thể tôi đối xử với nó thế nào.

Bảo bảo nói, nhị thẩm rất tốt, mỗi lần hắn tỉnh lại đều sẽ bồi hắn chơi, còn nói chờ hắn sinh ra, có thể dạy hắn quỷ thuật.

Cơ Tử Đồng khóc bi thương như vậy, lại làm tôi cảm thấy kì quái…

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, không biết hắn sẽ xử lý như thế nào…


Nếu… Bọn họ thật sự có hài tử… Tôi cảm thấy đây sẽ là một cây gai trong lòng tôi…


Nhưng Mặc Hàn cũng nghĩ tới chuyện này như tôi, lạnh lùng nói: “Lăng Tuyền Ki không có lá gan kia!”


“Nàng có chàng và Mặc Uyên sủng, có cái gì không dám?” Lần này Cơ Tử Đồng lại mang theo ba phần tức giận: “Nàng nói không có, các ngươi đều tin… Mặc Hàn, vì sao chàng không tin ta, chúng ta là phu thê…”


“Ta và Mộ Nhi mới là phu thê!” Mặc Hàn vô tình chặn ngang Cơ Tử Đồng sửa đúng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK