Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cơ thể của Lãnh Mặc Hàn đè ở trên người tôi, tay cũng không an phận di chuyển trên dưới. Chỉ nghe thấy một tiếng vải bị xé ra, áo ngủ của tôi đã bị hắn kéo ra không cố sức chút nào.

“Anh cho dừng lại tôi!” Tôi gầm nhẹ, rồi lại bị hắn bịt miệng.

Ninh Ninh còn ngủ ở bên cạnh, tôi không dám gọi ra tiếng, đầu của hắn chôn ở cổ của tôi, tôi trực tiếp cắn xuống một ngụm với cổ của hắn, thiếu chút nữa gãy răng.

Thứ thân thể này lại rắn chắc như đá hoa cương!


“Anh nhanh dừng lại! Sẽ bị Ninh Ninh phát hiện! Lãnh Mặc Hàn!”

“Ta để nàng ngủ rồi, động đất cũng sẽ không tỉnh lại, người một thôn này đều ngủ rồi.” Động tác của hắn càng thêm làm càn.

Tay hắn đã đưa xuống cấm địa dưới thân, đè chặt tôi áp lưng ở trên tường không có đường lui, mắt thấy sẽ phải thất thủ, vội nói: “Anh không cảm thấy nơi này quá đơn sơ, không thể để chúng ta động phòng sao!”

Hắn ngừng động tác lại, ngẩng đầu lên đối mắt với tôi: “Ta không muốn nàng bị cướp đi.”

Tay hắn khẽ xoa mặt của tôi, trong mắt lại hiện ra tia cô độc tôi chưa gặp qua bao giờ.



“Ta không muốn một mình nữa.” Hắn chôn ở bên cổ của tôi nhẹ giọng thì thầm, ôm chặt tôi, không tiếp tục động tác vừa rồi.

Bị em trai ruột và vị hôn thê liên thủ phản bội, phong ấn, nhất định trong lòng hắn rất khó chịu đi.

“Lãnh Mặc Hàn…” Tôi cũng không biết làm sao nữa, nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng dần nhiễm một lớp bi thương: “Anh không phải chỉ có một mình…”

Anh còn có tôi.

Bốn chữ này chợt lóe ở trong đầu, ở trước khi mở miệng nói ra tôi lại cứng rắn sửa lại: “Anh là một con quỷ……”

Cơ thể của anh ta hơi giật giật, nằm xuống ở bên người tôi ôm tôi ở trong ngực, ôm chặt lại.

Tôi nhớ tới lời nói ban ngày của Ninh Ninh, hỏi: “Người nội thôn đều là anh giết sao? Nội thôn chính là quỷ thôn anh nói.”

“Trong quỷ thôn không có người phàm, đều là âm linh năm đó Mặc Uyên phái tới từ âm phủ trông coi ta. Sau lại có người phàm, có thể là Mặc Uyên sợ bị người ta phát hiện ta bị phong ấn ở đấy, mà từ nơi khác dẫn vào.” Lãnh Mặc Hàn nói.

“Những ma quỷ đó vẫn luôn theo anh bị phong ấn sống đến bây giờ?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Lãnh Mặc Hàn gật đầu: “Ngày thường bọn họ đều ngụy trang thành người phàm, chung sống với người phàm dẫn vào trong thôn. Những năm gần đây, phong ấn buông lỏng, bọn họ bắt nàng đi vốn là vì gia cố phong ấn, lại không ngờ hoàn toàn ngược lại.”

Hắn nói xong yêu thương đặt một nụ hôn ở trên má của tôi: “Bọn họ bắt nàng lấy máu, sao ta có thể cho phép bọn họ.”



“Vậy về sau anh có tính toán gì không? Muốn đoạt lại Minh Giới, anh hẳn là đi liên hệ với thủ hạ cũ chứ.” Tôi nói.

“Trước bồi nàng, nàng đi đâu, ta đi đó.” Hắn nói.

Tôi bất đắc dĩ, lại nghe được hắn nói: “Mấy ngày này ta tạm thời bám vào trên vai trái của nàng, tránh xa tiểu đạo sĩ kia một chút.”

“Vì sao?” Tôi cảm thấy Lam Cảnh Nhuận làm người cũng không tệ lắm.

Giọng nói của Lãnh Mặc Hàn không vui: “Hắn ngấp nghé nàng.”

Cho nên con quỷ này là ghen tị sao?


“Người ta là người trong đạo môn, gần đây tôi luôn chọc phải quỷ, anh ta giúp tôi mà thôi. Đúng rồi, lúc Linh Linh bắt tôi đi sơn động, sao anh không ở đấy?” Nói đến cái này, tôi khỏi phải nói là có nhiều thất vọng.


Hắn nắm tay của tôi giơ vòng ngọc lên trước mặt tôi: “Lúc ấy ta đang chữa thương, nàng có Vô Cực Ngọc Giản, loại phế vật đó không gây tổn thương được cho nàng.”


Hắn nói xong dạy tôi một ít cách dùng đơn giản nhất của ngọc giản, tôi hỏi hắn lai lịch của ngọc giản, hắn lại im lặng không nói.


Qua lúc lâu sau, hắn mới nói: “Kia không quan trọng, bây giờ ngọc giản là của nàng, nàng là của ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK