Đôi giày này đeo rất thoải mái, tôi vốn còn lo lắng lúc cởi ra sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị gì, không nghĩ tới lại rất bình yên.
Tôi giao giày cho Lý bà bà, thay dép lê Ninh Ninh lấy tới.
Lý bà bà quan sát thật lâu, nhìn ba mẹ Linh Linh, rồi hỏi tôi: “Tử Đồng, cháu nguyện ý cứu bọn họ không?”
Mẹ Linh Linh lập tức khóc lóc kể lể với tôi.
Tôi thật sự không nghe được bà ta khóc: “Ác quỷ giết người dù sao cũng không tốt, huống chi Linh Linh này lại giết cha mẹ, tội nghiệt càng sâu…… Bọn họ...”
Tôi dừng một chút, ba mẹ ích kỷ như vậy, tôi thật sự rất không thích, nhưng tóm lại là hai mạng người, cũng không thể thấy chết mà không cứu: “Bà bà, cháu phải giúp như thế nào?”
Ánh mắt Lý bà bà sáng lên, nghiêm trọng nói: “Tử Đồng, trên giày này có một ấn ký rất lợi hại, Linh Linh không dám chọc, tạm thời đặt giày ở chỗ bọn họ, có thể bảo vệ bọn họ bình an.”
Ba mẹ Linh Linh vừa nghe, duỗi tay muốn đoạt giày tới, Ninh Ninh tay mắt lanh lẹ cầm giày về trước một bước, bất mãn nói: “Linh Linh kia còn muốn hại Tử Đồng thì sao! Giày cho bọn họ, Tử Đồng làm sao bây giờ!”
Lý bà bà không nhanh không chậm nói: “Giày chỉ là tạm cho bọn nó mượn. Linh Linh mới hóa quỷ, cho dù cơ duyên xảo hợp thành lệ quỷ, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào rời khỏi thôn. Tử Đồng, ngày mai cháu đi Nội Thôn định hồn với bà, hồn phách của cháu trải qua âm khí của hai con quỷ ăn mòn, càng không tốt. Không sớm bảo vệ hồn phách trở về vị trí cũ, sớm muộn gì hồn phách của cháu cũng tan.”
Nội Thôn chính là địa chỉ cũ của thôn Cây Hòe, gần như ngăn cách với thế nhân, chỉ có thôn dân thế hệ trước còn có chút ấn tượng với địa phương này.
Nếu hai ngày này tôi phải rời đi, vậy đưa giày cho ba mẹ Linh Linh mượn tạm cũng không có vấn đề gì, nên tôi đồng ý, còn cường điệu dặn dò bọn họ một câu: “Chủ nhân giày này cũng không phải dễ chọc, cho nên ngàn vạn phải bảo vệ thật tốt, nói cách khác, cẩn thận hắn tới tìm các người!”
Ba mẹ Linh Linh vội vàng gật đầu, vì mình có thể giữ được mạng mà mặt mày hớn hở, ý nói không thành vấn đề.
Ngay ở lúc tay bọn họ sắp đụng tới giày thêu đỏ trên tay tôi, một luồng gió lạnh xưa nay chưa từng có từ bên người tôi thổi lên, thổi trúng tôi lạnh đến thấu xương.
Lý bà bà kinh hô: “Không tốt! Hắn tức giận!”
Chỉ thấy giày thêu đỏ trên tay tôi hiện lên một ngọn lửa màu lam, ngọn lửa đụng tới đầu ngón tay tôi lại lạnh lẽo xưa nay chưa từng có, lạnh lẽo khiến tôi theo bản năng thả lỏng tay ra.
Giày dừng ở không trung, mẹ Linh Linh không màng tất cả muốn đoạt trở về, còn chưa đụng tới, ngọn lửa trên giày chợt tăng cao, trong nháy mắt thiêu giày thêu đều không còn tro bụi.
Không có hy vọng, ba mẹ Linh Linh tuyệt vọng ngã xuống mặt đất.
Gió lạnh thấu xương như ngày đông giá rét kia vòng ở quanh người tôi, tức giận gào thét.
Sắc mặt Lý bà bà nôn nóng quỳ gối trên mặt đất, không ngừng dập đầu: “Đều là lão phụ sai! Xin đại nhân bớt giận! Tha cho người vô tội!”
Những người khác đều bị gió lạnh vây quanh không thể động đậy, mắt thấy bọn họ bị đông lạnh môi phát tím, ánh mắt tôi cũng dần trở lên mơ hồ.
Khí lạnh xuyên qua làn da trực tiếp xâm nhập cốt tủy, cánh mũi lại truyền đến cảm giác ấm áp.
Ẩm ướt một cái, tôi nhìn thấy một giọt máu rơi ở trên tay của tôi, tôi vội vàng lau đi, lại phát hiện dù thế nào cũng ngăn không được máu mũi chảy ra bên ngoài, càng chảy càng nhiều, ngay cả mắt đều nhuộm thành màu đỏ.
Gió lạnh xẹt qua vết máu trên tay tôi, lại dần ngừng lại.
Ninh Ninh vội chậy lại đỡ lấy tôi lung lay sắp ngã, tôi lại cảm giác chỗ gương mặt chợt lạnh, như bị một bàn tay không có độ ấm khẽ xoa.